Đã Có Tôi Bên Em

Chương 15: Gió đùa


Đọc truyện Đã Có Tôi Bên Em – Chương 15: Gió đùa

Từng cử chỉ, từng ánh mắt như đã ăn sâu vào tim hà cớ gì lại không nhớ ra?

Từng lời nói nữa đùa nữa thật, như một luồng gió khẽ rít nhẹ bên tai để lại dư âm nhẹ dịu.

Join cùng cô y tá bước vào, trên tay cô y tá là khay đựng vải băng và vài thứ cần thiết để thay băng cho Tâm Di.

– Chào Dương tiểu thư chúng tôi đến xem lại tình trạng bệnh của cô.

Join cất giọng khàn khàn trầm trầm, tiến thẳng đến bên cạnh Tâm Di.Tiểu Kì hiểu ý cũng tránh sang một bên để hai người kia làm tròn bổn phận.

Join nhẹ nhàng khám một lượt xong gương mặt lộ vẻ vui mừng vì tình
trạng của Tâm Di không xấu như ông ta nghĩ. Nhưng cũng thật kì lạ đêm
qua chẳng phải mạch cô vô cùng hỗn loạn, một chút tỉnh táo cũng chẳng có nhưng hôm nay thì mạch đập vô cùng bình ổn tinh thần vô cùng tốt điều
này làm ông cảm thấy hồ nghi về việc chẩn đoán của một vị bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm như bản thân.

Xong việc chẩn đoán bệnh, ông
quay sang thay băng cho Tâm Di, mặc dù động tác rất nhẹ nhàng nhưng
gương mặt Tâm Di vẫn méo mó đi trông thấy.

– Xong rồi, bệnh sốt không có gì nghiêm trọng chỉ có việc tổn thương ở khớp chân hơi nặng
một tí chỉ cần không rời khỏi giường là tốt nhất, cố gắng tránh động đến vết thương thì một tuần có thể đi lại bình thường.

Vừa sắp xếp lại dụng cụ băng vào chỗ cũ, Join nhìn Tâm Di căn dặn.

– Một tuần á? Không nhanh hơn được sao bác sĩ?

Trong khi đó Tâm Di vừa nghe xong lại thản thốt kêu lên đầy đau khổ. Cô là ai, thích đi lại khắp nơi lại bắt cô không cử động trong một tuần
thì không đau khổ thì là gì.

– Không nhanh hơn được, nếu không muốn lâu hơn thì tốt nhất cô nên làm theo lời hướng dẫn.

Mặt Tâm Di trở nên ỉu xìu trông đến khó coi, làm cô y tá và Tiểu Kì phải phì cười.

– Bà cố chịu đi, đâu có lâu lắm đâu._Tiểu Kì nhẹ nhàng an ủi Tâm Di.

Join cũng khẽ cười thấy cô gái này khá thú vị, có nét gì đó hồn nhiên
tinh nghịch nhưng sâu trong đôi mắt lại có gì đó u buồn, có lẽ vì sự hồn nhiên này mà Tử Phong đặc biệt quan tâm. Nam lạnh lùng thì phải gặp một cô gái ấm áp thì mới có thể hòa hợp được, âm dương hòa hợp đó vốn đã là quy luật của tự nhiên. Ngẫm lại ông trời đúng là khéo se duyên.

– Chúng tôi đi đây, cô cố gắng tĩnh dưỡng cho khỏe nếu không chủ tịch Du lại trách.

Nghe đến chủ tịch Du, Tâm Di lại không kiềm được sự ngạc nhiên mà mở to mắt nhìn Join nhưng sau đó cũng nhanh chóng hiểu được ý tứ trong câu
nói mà cúi gằm mặt.

– Tâm Di bà có người bảo hộ kìa._thoáng thấy nét trêu đùa trong câu nói của Join nên Tiểu Kì cũng trêu theo.

Tâm Di chẳng nói gì chỉ cúi mặt, mặt ửng đỏ.

– Để tôi tiễn mọi người!_Tiểu Kì chẳng quan tâm đến Tâm Di nữa mà đi
theo Join tiễn hai người đến tận cửa, rồi mới đi vào tiếp tục gọt trái
cây.

Hai người nói chuyện được một lúc, thì Tiểu Kì có điện
thoại, cô ra ngoài nghe điện thoại trở vào gương mặt lộ rõ vẻ không vui.

– Bà sao vậy có chuyện gì à?_thấy Tiểu Kì như vậy Tâm Di cũng không khỏi lo lắng hỏi lại.

– Tôi nhận được điện thoại của anh Khả Chiêu, bên Thụy Sĩ họ bảo có
chuyện quan trọng trong nội bộ tập đoàn nên cần tôi và anh Khả Chiêu qua bên đấy vài ngày và phải đi gấp trong hôm nay.

– Vậy sao? Thế tôi phải thế nào đây?

Tâm Di chân vẫn chưa đi lại được bây giờ lại bị vứt con giữa chợ thì cô hoạt động thế nào trong khi chân không đi lại được kia chứ.

– Không sao đâu, bà đừng lo lúc nãy anh Khả Chiêu có nói là có nhờ người đến chăm sóc bà hộ tôi vài ngày rồi.

– Vậy à nhưng có phiền người ta không? Vả lại người đó là ai vậy quen hay lạ?

– Tôi không biết chỉ biết sẽ chăm sóc bà vô cùng chu đáo.

Gì chứ? Cô còn không biết người kia là ai thì làm sao yên tâm chứ,
nhưng vì Tiểu Kì có việc quan trọng cô cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Tiểu Kì nên đành cho qua vậy. Chờ đợi người kia tới xem sao.

– Bây giờ tôi phải đi rồi, cô y tá sẽ đến đây chăm sóc trong thời gian đợi người kia đến.

– Ừm vậy thôi bà đi chuẩn bị đi kẻo trễ.

Tiểu Kì cũng không ở lại dây dưa nhẹ cầm lấy túi xách rồi bước ra khỏi
phòng. Tâm Di trông theo đến khi bóng dáng Tiểu Kì khuất hẳn sau cánh
cửa phòng thở dài một cái.

Tâm Di ngồi trầm tư hồi lâu, cô đang suy nghĩ về Tử Phong. Tâm Di
không thể hiểu được những cử chỉ ôn nhu của Tử Phong với cô, cô không
thể nắm bắt được suy nghĩ của anh.

Anh đang đùa với cô chăng?
Cô có nên tin những lời người trợ lí kia nói không hay cho nó như gió

thoảng qua tai? Người ta thường nói những người khí chất ngời ngời gương mặt tuấn lãng thường rất đào hoa, phải chăng anh cũng là người như thế?

Thật sự tâm trạng Tâm Di không ổn chút nào, đầu cô vẫn còn đau đôi lúc lại có ảo giác rằng có thứ gì đó cực nặng vô tình va chạm vào
đầu với lực rất lớn nhưng xem ra đó không phải thật, có thể vì tinh thần cô quá mệt mỏi nên có suy nghĩ lung tung.

Cô ngã nữa thân
người vào thành giường, thân hình mảnh khảnh mái tóc nhẹ thả xuống bờ
vai trong bộ trang phục bệnh nhân, trông Tâm Di vô cùng yếu đuối tựa như cánh hoa mỏng manh trước gió có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Đôi mắt thất thần trong suốt đến vô hồn, hình như cơn buồn ngủ đang choáng
lấy cô sau khi uống vài viên thuốc lúc nãy, cô cũng chẳng còn hơi sức
đâu để nghĩ thà đánh một giấc cho xong, hàng mi cụp xuống đôi mắt khép
lại cơ hồ không còn chút động tĩnh.

Cô ngủ không lâu thì có
tiếng bước chân đến thật gần phòng bệnh, nhưng tiếng bước chân vô cùng
nhẹ nhàng còn có tiếng nói trong trẻo:

– Chị Tâm Di nằm phòng này à?

Tiếng một cô gái vang lên vô cùng trong trẻo lịch sự hỏi chị y tá,
trông cách ăn mặc của cô gái thì xuất thân không tầm thường.

– Vâng thưa cô, cô có cần tôi giúp gì nữa không?

Chị y tá cũng trả lời hết sức cung kính như không muốn cô gái trước mặt phải phật lòng.

– Thôi được rồi, tôi tự vào được chị cứ đi làm việc đi.

Cô gái phẩy phẩy tay ra hiệu cho chị y tá rời đi, trên tay cô gái có chuẩn bị vài thứ cần cho bệnh nhân, đưa tay gõ cửa:

– Cộc…cộc…cộc.

Sau âm thanh gõ cửa mọi thứ vẫn im lặng chẳng có gì động tĩnh, làm
người ta nhẫn tưởng bên trong chẳng hề có người. Cái im lặng này khiến
người gõ cửa có chút lo lắng, lại gõ cửa lần nữa mong là có tiếng trả
lời nhưng vẫn như lần trước chẳng có chút động tĩnh nào. Theo bản năng
cô gái vặn núm xoay mở cửa phòng, cửa phòng hé mở.

Cô gái nhìn
thẳng vào trong rồi thở ra nhẹ nhõm, nhẹ nở nụ cười “Hóa ra là ngủ may
thật!”. Bước chân nhẹ nhàng đặt đồ cầm trên tay lên bàn rồi kéo ghế ngồi cạnh đó nhìn Tâm Di từ gương mặt đến vóc dáng, từng đường nét trên
gương mặt bị dò xét từng chút một qua cặp mắt long lanh đầy tinh nghịch.

Sau đó dáng dấp nhỏ nhắn đi qua đi lại thật lâu quan sát Tâm
Di, đưa tay sờ sờ cằm ra vẻ nghĩ ngợi rồi lại cười nói thầm một mình:

– Mặc dù sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn rất xinh đẹp, gương mặt phúc hậu nhưng không biết tính tình thế nào nhỉ?

Loay hoay một hồi cô gái lại kéo ghế ngồi, tay chống cằm mắt đảo qua đảo lại:

– Người này là chị dâu tương lai của mình à, trông không tệ.

Tâm Di cựa mình, mơ màng nhìn thấy bóng dáng cô gái bên cạnh cứ nhìn mình thì hơi giật mình, cô mở mắt nhìn cho rõ.

Cô gái thấy Tâm Di thức thì vui mừng nhanh nhẹn đỡ cô ngồi dậy.

– Chị dâu! Chị thức rồi làm em đợi mãi.

– Em…em là ai?

Cô gái cười tinh nghịch:

– Em chồng của chị.

Tâm Di còn chưa kịp định thần để xác minh thân phận cô gái trước mặt đã bị câu nói kia làm đứng hình, cô chưa có chồng thì lấy đâu ra em chồng
đúng là khéo đùa. Nhưng gương mặt xinh xắn trước mặt cô rất giống với
một người nhưng nhất thời cô lại không thể nhớ ra đó là ai.

Thoáng thấy nét ngạc nhiên của Tâm Di cô gái lại tiếp lời:

– Chị đừng nhìn em như thế, em tên Tử An em gái anh Tử Phong.

– À, nhưng sao em lại có mặt ở đây? Sao em lại gọi chị là chị dâu?

– Em được anh Khả Chiêu nhờ đến chăm sóc chị.

Bây giờ Tâm Di mới vỡ lẽ, hèn gì gương mặt quen đến vậy. Nhưng sao lại
gọi cô là “chị dâu” hết người anh định đùa cợt với cô bây giờ lại đến
người em à, chẳng phải Tử Phong đã có hôn thê rồi sao, sao có thể như
thế được.

Tử An giúp Tâm Di ngồi xong cũng ngồi cạnh đó.

– Chị tên Tâm Di đúng không?

– Phải._theo bản năng Tâm Di gật đầu đồng tình.


– Vậy thì đúng rồi.

Tử An hai tay chống cằm gật gật đầu ánh mắt long lanh nhìn cô như chắc rằng mình không hề gọi nhầm.

– Sao…sao lại đúng?

– Thì chị là bạn gái của anh Tử Phong nên sớm muộn gì cũng là chị dâu của em thôi.

Nghe câu này Tâm Di thất kinh, cô đã là bạn gái của Tử Phong khi nào chứ?

– Không…không phải đâu em đừng hiểu lầm._Tâm Di xua xua tay phủ nhận, nếu đã chẳng có quan hệ gì thì cô cũng không muốn những hiểu lầm không
đáng có xảy ra.

– Chị đừng phủ nhận mà, em chưa thấy anh ấy lo
cho bất cứ cô gái nào, thế mà đêm qua anh ấy không về còn nói dối là bận công việc hóa ra là vì lo cho chị.

Tâm Di như không thể tin, chưa từng có cô gái nào được anh đối tốt như thế sao?

– Em đừng đùa, chị và anh ấy thật sự không có gì.

Gương mặt Tâm Di vẫn nhăn nhó phủ nhận, cô rất muốn đó là sự thật nhưng bây giờ cô thật sự không có vọng tưởng cao xa đó.

– Chị có biết em rất mong có chị dâu không, em chờ sắp mòn mắt mà chẳng thấy anh Tử Phong quen bạn gái. Thậm chí mẹ em cũng mong như thế nhưng
mỗi lần nhắc đến anh ấy lại cáu kỉnh, mẹ em rất buồn sắp phát bệnh đến
nơi rồi.

Tử An giả vờ buồn phiền, gương mặt thiểu não, nói gì thì việc diễn xuất của Tử An thuộc hạng tài tình.

– Vậy hôn thê của anh ấy đâu?

Tâm Di không kìm được sự hiếu kì mà hỏi lại bộ dạng ngờ vực đôi mắt nheo nheo.

Tử An thoáng ngạc nhiên vì câu hỏi kia, chuyện này rất ít người biết
thế mà cô gái này cũng biết xem ra vị trí trong lòng Tử Phong không hề
nhỏ rồi nhưng sao vẫn một mực phủ nhận mối quan hệ giữa hai người. Trong điện thoại Khả Chiêu bảo cô gái này chính là người Tử Phong để ý bảo Tử An phải chăm sóc thật tốt.

– Ai nói cho chị biết anh ấy có hôn thê?

– Là trợ lí của anh ấy, tên là Key.

Tử An thở hắt ra hận không thể dán miệng 3K, khó khăn lắm mới có một
người để Tử Phong để ý vậy mà tên này lại nói năng lung tung. Nhưng nghĩ lại thì đây chẳng phải là chuyện sai trái gì, nói ra cũng tốt đỡ phải
che dấu dù sao Thiên Tư cũng chẳng còn.

– Lại là anh Key, thật lắm chuyện!

– Vậy ý em nói chuyện đó là thật đúng không?

Lời nói Tử An thốt ra chẳng khác gì xác nhận sự thật, Tâm Di rất muốn
biết một chút gì đó về cô gái kia nhưng tuyệt nhiên khi đứng trước Tử
Phong cô lại không có can đảm hỏi, nếu Tử An đã nói vậy thì cô cũng muốn tìm hiểu cho cặn kẽ. Cứ cho là cô nhiều chuyện cũng được, bới móc
chuyện riêng tư của người khác cũng được dù sao tính hiếu kì đã vốn là
bản tính của cô rồi huống hồ chuyện cô sắp tìm hiểu có liên quan đến
người cô để tâm xem qua cũng chẳng có gì sai.

– Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, chuyện là…

– Tử An…

Chất giọng trong trẻo chưa nói hết lời đã văng vẳng chất giọng lạnh lùng mang theo hàm ý cảnh cáo.

– A, anh hai anh đến sớm vậy?

Bị chất giọng lạnh lùng dọa cho rung sợ nhưng Tử An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nở nụ cười chạy đến ôm lấy cánh tay Tử Phong.

Tử Phong tuy phát ra giọng cảnh cáo nhưng đôi mắt thì dịu dàng hơn rất nhiều.

– Em đừng làm ồn chị Tâm Di cần nghỉ ngơi.

– Em đâu có chỉ là nói chuyện thôi mà, đúng không chị dâu?

Tử Phong gieo tia nhìn nghiêm nghị nhìn Tử An ý bảo “đừng ăn nói lung
tung”. Tử An biết điều mà im bặt chẳng dám hó hé, cho dù vậy đôi mắt vẫn khẽ liếc nhìn khuôn mặt đang ửng đỏ của Tâm Di mà cười.

Tâm Di đang chờ đợi nghe Tử An kể, thế mà Tử Phong xuất hiện trước mặt dáng
người anh tuấn mái tóc lòa xòa cùng đôi mắt lạnh trong bộ âu phục sang
trọng khiến cô nhìn mãi không chớp mắt, dáng vẻ ngây ngốc chợt nghe được câu hỏi của Tử An thì Tâm Di mới bừng tỉnh có chút bối rối.

– Hả? À, Tử An rất dễ thương không làm ồn anh đừng trách em ấy.

Cô cười một cái, đôi môi hơi ửng hồng trên gương mặt cũng đỏ dần lên vì câu nói của Tử An, gọi cô là chị dâu khi không có Tử Phong thì còn miễn cưỡng xem như lời nói đùa đằng này có Tử Phong ở đây cô không biết lấy

gì để che mặt đây.

– Em khỏe hơn chưa? Anh chỉ sợ nó ồn ào lại ảnh hưởng đến em.

Tử Phong đi đến kéo ghế ngồi cạnh giường Tâm Di, ánh mắt nhìn vào sắc
mặt hơi nhợt nhạt của cô. Anh không rõ tại sao công việc ở tập đoàn
không hề ít thế mà vừa nghe Khả Chiêu nói Tiểu Kì có vệc gấp phải đi
ngay không thể chăm sóc Tâm Di anh lại không an tâm mà vội vàng thu xếp
công việc để đến đây. Vừa đi đến trước cửa anh đã nghe tiếng Tử An lại
sợ ảnh hưởng đến Tâm Di.

– Em không sao, chỉ còn chân thì chưa đi lại được.

Giọng điệu Tâm Di vô cùng nhẹ nhàng như không muốn người đối diện phải lo lắng.

– Anh có nghe bác sĩ nói ít nhất cũng ba ngày mới được xuống giường, em cố gắng tịnh dưỡng đừng để động đến vết thương.

– Em biết rồi, nhưng em không muốn ở lại bệnh viện.

Mặt Tâm Di xụ xuống trông buồn thảm gương mặt hiện lên sự thanh thoát khí chất cao quí đến lạ.

Tử Phong vẫn nhìn cô, trông dáng vẻ kia vô cùng hồn nhiên thế nhưng anh chẳng biết được cái quá khứ sau lưng cô là gì mà bỗng đổ ầm đến choáng
lấy cô gái mỏng manh trong đau đớn đến kiệt quệ. Tử Phong không nói gì
hơi nhíu mày chất giọng băng lãnh vẫn trầm thấp vang vọng khắp căn
phòng.

– Em ngồi đó chờ anh.

Tâm Di ngước cặp mắt long lanh lên nhìn Tử Phong chuẩn bị nhấc chân rời đi.

– Anh…anh Tử Phong!

– Chuyện gì?

Tử Phong nhìn Tâm Di phảng phất tia dịu dàng nhìn thẳng vào mắt cô không chút kiên dè.

– Anh đi…đi đâu vậy?

– Làm thủ tục xuất viện.

Tâm Di mở to mắt nhìn Tử Phong chẳng phải anh bảo cô phải nghỉ ngơi
tịnh dưỡng hay sao, sao bây giờ lại làm giấy xuất viện huống hồ bác sĩ
vẫn chưa cho phép kia mà.

– Xuất viện?

– A, anh hai anh thương chị dâu nhỉ?

Tử An dù bị buộc câm miệng thì vẫn không thể không cảm thán, mới nghe
Khả Chiêu nói Tử Phong để ý một cô gái đã là khó tin, bây giờ còn dùng
ngữ điệu dịu dàng và thái độ thế này thì đúng là lần đầu tiên thấy. Tử
An quay sang Tâm Di cười cười:

– Chị dâu anh hai sợ chị khó chịu khi ở trong bệnh viện nên làm thủ tục xuất viện kìa.

Tử Phong lườm Tử An một cái, đưa ánh mắt nhìn Tâm Di rồi cất bước rời khỏi phòng bệnh.

Tâm Di thì đang cố định hình hành động của Tử Phong, tai thì cố tiếp
thu hết ý tứ trong câu nói của Tử An. Trong đáy mắt long lanh dường như
hiện lên tia ấm áp khi được Tử Phong quan tâm đến cảm xúc của cô. Chỉ
trong nháy mắt đôi đồng tử đen láy lại u ám nổi buồn vây kín biểu hiện
kia của anh là thật lòng hay trêu đùa?

Tâm Di nhìn Tử An nở nụ
cười miễn cưỡng, cô chật vật cựa mình một chút chỉnh tư thế cho thoải
mái thì lập tức chạm vào vết thương, gương mặt nhăn nhó. Tử An thì tắt
nụ cười vội vàng đỡ cô:

– Chị dâu, chị không sao chứ có gì cần em giúp thì cứ nói chị đừng ngại.

– Chị không sao, em đừng gọi chị là chị dâu nữa, gọi chị là Tâm Di được rồi.

– Ầy chị dâu chị ngại gì chứ anh em cũng đâu có nói gì, em thấy chị chính xác là chị dâu rồi thì cứ tập gọi cho quen.

Đầu óc cô đến giờ vẫn còn mụ mị, cô không thể nuốt trôi tất cả những
câu nói kia bí ẩn sự thật về vị hôn thê của Tử Phong vẫn làm cô phải suy nghĩ. Cả hai cũng chẳng nói gì nhiều nữa Tử An thì ngồi cạnh đó kể lể
về Tử Phong hoặc những trò phá phách của Tử An dành cho Tử Phong, đôi
khi làm Tâm Di phải phì cười.

Khoảng thời gian khá lâu, Tử
Phong quay lại theo sau là Join và chị y tá. Cả ba cùng bước vào phòng,
dời sự chú ý của hai cô gái đang nói cười líu ríu.

Tử Phong ngồi ở một cái ghế trong phòng lưng tựa vào tường, ánh mắt phức tạp nhìn Join.

– Ông xem lại bệnh của cô ấy lần nữa nếu không có gì thì cho cô ấy xuất viện.

Join không nói gì lặng lặng đi lại khám cho Tâm Di, đôi mày chau lại rồi dãn ra.

-Tình trạng sức khỏe của Dương tiểu thư khá ổn không vấn đề gì có thể
xuất viện nhưng phải chú ý đến vết thương ở chân tránh cử động mạnh.

Tử Phong nhẹ gật đầu, đứng dậy đi lại cạnh Tâm Di cánh tay nhẹ nhàng bế thốc Tâm Di vào lòng, hành động ôn nhu dịu dàng nhưng mười phần bá đạo.

– Vậy thì chúng ta về thôi!

Tử Di trố mắt nhìn hành
động kia không khỏi kinh ngạc, đang mãi chăm chú nghe lời nói của Join
cô không để ý rằng Tử Phong đã bước đến từ lúc nào, một vòng tay ấm áp

bao phủ thân thể mỏng manh. Cả ba người còn lại cũng kinh ngạc không kém nhưng đôi môi ẩn hiện nét cười.

Anh làm sao có thể trước mặt nhiều người mà hành động thế kia chứ, cô thực có chút xấu hổ cười ngượng ngùng kéo vạt áo anh.

– Anh…anh Tử Phong!

Ánh mắt dịu dàng chất chứa cảm xúc phức tạp nhìn Tâm Di, giọng nói thì vẫn vậy băng lãnh cùng cực như bức bách người đối diện.

– Sao?

– Em…em có thể tự đi được không?

Phảng phất đâu đó trong đáy mắt long lanh của Tâm Di có tia yếu ớt
không dám phảng bác lại hành động của anh nhưng vẫn không thể che đi sự
xấu hổ, cô như muốn lập tức thoát khỏi vòng tay kia.

Vừa nghe
xong câu hỏi của Tâm Di, Tử Phong nhíu mày đôi đồng tử hiện lên nét cười thâm ý, chân đã như thế vẫn còn muốn đi một mình anh có lòng tốt lại bị cô từ chối trong lòng lại dấy lên luồng khí khó chịu hàn khí bao phủ:

– Em muốn ở lại?

Dĩ nhiên là cô không muốn ở lại nếu như thế cô đâu cần nói là không
muốn ở lại bệnh viện, nhưng những gì cô định nói ra đều bị câu nói của
anh đẩy trở ngược lại trong khoang họng.

– Dĩ …dĩ nhiên là không.

– Vậy thì đừng bướng.

Lại là câu nói này chất giọng cảnh cáo rành rành cô không thể nào không nghe, không hiểu sao khi đứng trước anh bao nhiêu tinh nghịch cùng ương bướng đều bị vẻ bá đạo kia áp đảo tinh thần.

Tử Phong bế Tâm Di rời khỏi phòng, Tử An cười đi theo phía sau vẫy tay tạm biệt Join và cô y tá.

Join nở nụ cười lắc lắc đầu, vị chủ tịch trẻ xem ra có phần lãnh đạm nhưng hành động kia rõ ràng là yêu thương.

Tử Phong bế Tâm Di đặt lên xe cạnh anh ở hàng ghế trước, nhẹ nhàng đóng cửa xe rồi cũng lên xe. Đợi Tử An yên vị ở ghế sau thì Tử Phong cũng
lái xe rời khỏi bệnh viện.

Trên đường đi, Tử Phong không hề nói gì chỉ đôi lúc nhìn sang cô gái ngồi cạnh đôi môi mỏng lại nhêch lên
một nụ cười dịu dàng mà tuấn mĩ. Tâm Di cũng hướng mắt nhìn ra ngoài bởi lẽ cô không dám đối mặt với chàng trai ngồi cạnh, trong anh có vẻ gì đó lãnh khốc nhưng cũng đầy mị hoặc. Ngồi cạnh anh tim cô đập liên hồi,
hai tay nắm chặt có gì đó không bình ổn.

Tử An thì lâu lâu lại
tíu tít nói chuyện với Tâm Di, Tâm Di chỉ khẽ cười gật đầu cho qua
chuyện trong tình trạng hiện giờ cô cũng không còn tâm trạng để nói
chuyện.

Đôi mắt lơ đãng nhìn con đường, cô cũng chẳng quan tâm
Tử Phong đưa cô đi đâu trên thực tế cô không hề nhớ đường về lại biệt
thự của Khả Chiêu.

Ánh nắng chói chang bao phủ cả con đường,
đường ngập nắng lộng gió tiếng ồn ào của dòng người dòng xe thế nhưng
Tâm Di cũng chẳng để tâm. Bất giác như không muốn mình bị mất phương
hướng cô bạo dạng quay sang Tử Phong khẽ hỏi:

– Anh…anh Tử Phong!

Đôi mắt cà phê chứa tia lãnh đạm đang chăm chú lái xe nhìn sang Tâm Di nhíu mày ngữ điệu thốt ra thì lại dịu dàng:

– Hửm? Em có gì muốn nói?

Tâm Di nở nụ cười, giọng nói nhẹ tựa lông hồng:

– Anh..anh đưa em về nhà anh Khả Chiêu phải không?

– Không phải.

Sâu trong nhãn thần hiện lên tia ẩn ý nét cười dịu dàng kèm theo ngữ điệu trêu đùa.

– Sao…sao không phải? Vậy anh đưa em đi đâu?

Tâm Di có hơi hoảng hốt một chút, cô ở đây đâu quen biết ai ngoài nhà
Khả Chiêu ra cô có thể đi đâu, trong khi bộ dạng cô thế này thì gặp ai
được chứ.

– A, chị dâu anh hai muốn đưa chị về nhà đó.

Tử An nãy giờ nghe lén không kìm được cảm xúc mà cướp luôn câu trả lời của Tử Phong.

– Về nhà? Nhà nào?

– Nhà anh.

Khóe môi cong lên, Tử Phong nhàn nhạt trả lời anh biết đưa cô về nhà
lúc này chắc chắn là hơi đường đột nhưng bỏ cô ở biệt thự của Khả Chiêu
một mình thì càng không an tâm, nên anh quyết định đưa cô về nhà mình dù sao ở nhà còn có Tử An. Ít ra anh cũng ở bên cạnh nên cũng đỡ lo lắng
hơn đợi khi Khả Chiêu và Tiểu Kì về thì giao lại cho họ cũng không muộn.

– Sao lại đưa em về đó?

Hàng loạt câu nói của hai anh em nhà họ Du làm Tâm Di khó mường tượng được.

– Bắt cóc em.

Tử Phong vẫn tư thế lái xe, ánh mắt khẽ nhìn cô gái ngồi cạnh đôi môi
khẽ cười, anh thích nhìn thấy sự hồn nhiên ở cô cặp mắt mở to long lanh, có chút gì đó hồi hộp cùng ngạc nhiên, đưa tay nhẹ vuốt tóc cô như chắc rằng cô hiện tại có muốn chạy cũng không được.

Tử An khúc khích cười, hiếm thấy Tử Phong biết nói đùa như vậy xem ra cô gái kia thật sự đã làm băng tan chảy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.