Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 403: Nhận Mặt
Kiếp trước, vì có Kỷ Vịnh làm trụ trì nên chùa Phúc Long mới có thể đứng ngang hàng với chùa Đại Tướng Quốc.
Đậu Chiêu cũng không biết tiếng tăm của chùa Phúc Long bắt đầu vang dội từ khi nào.
Lúc
nàng chú ý đến thì chùa Phúc Long đã danh trấn kinh thành rồi.
Còn bây giờ, tuy hương khói nghi ngút nhưng chùa Phúc Long lại không nổi danh.
Người tới dâng hương chủ yếu là mấy nhà nghèo, rất khó để thấy một chiếc xe ngựa hoặc một cỗ kiệu xa hoa.
Đậu Chiêu ngẩng đầu nhìn cửa chùa.
Nàng tự hỏi liệu kiếp này Kỷ Vịnh có còn duyên với chùa Phúc Long nữa không?
Nàng quay sang nhìn Tống Mặc.
Vì không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, Tống Mặc và nàng đều mặc y phục đơn giản, nàng cũng chỉ cài hai cây trâm bạc trên đầu.
Tùy tùng đi theo gồm có Trần Hạch, chị em Ngân Quế, Kim Quế Kim và vài thuộc hạ của Đoạn Công Nghĩa.
Chùa Phúc Long hương khói nghi nhút, Tống Mặc và Đậu Chiêu dâng hương ở điện Đại Hùng.
Thỉnh thoảng lại có mấy phụ nhân đến dâng dương lén lút nhìn họ.
Trần Gia cười khổ.
Hắn sắp xếp Di Quý ở chỗ này chính vì thấy nơi này hương khói cường thịnh, người qua kẻ lại đông đúc nên dễ vàng thau lẫn lộn.
Chỉ là hắn đã quên mất dáng vẻ của Tống Mặc và Đậu Chiêu hơn người thế nào.
Coi như họ mặc y phục tầm thường nhất nhưng cử chỉ hành động đều ung dung cao quý khó có thể che giấu.
Sớm biết như vậy đã đưa Di Quý đến chùa Đại Tướng Quốc rồi!
Trần Gia nhủ thầm trong lòng, lại nghĩ đến vẻ mặt mút nhát sợ sệt của Di Quý thì lập tức ra hiệu cho Hồ Tử đứng phía sau, bảo hắn đi báo một tiếng không kẻo lúc nhìn thấy Tống Mặc và Đậu Chiêu, nàng ta lại run rẩy trốn vào góc giống như thú con.
Hồ Tử hiểu ý, vội vàng chạy đến dãy phòng phía đông.
Tống Mặc và Đậu Chiêu quyên góp tiền dầu vừng rồi đi theo Trần Gia.
Mặt trời mùa hè lên cao khiến không khí trở nên oi ả vô cùng.
Bóng cây xanh mát phủ khắp chùa Phúc Long không thể khiến Tống Mặc hết buồn bực.
Gần như cả đêm qua hắn chưa chợp mắt.
Hắn không rõ tâm trạng mình thế nào nữa.
Cảm thông! Cô nương ấy là con riêng của phụ thân, là bằng chứng phụ thân phản bội mẫu thân.
Tâm trạng này không đúng lắm.
Căm hận! Nếu hắn không biết những chuyện đã xảy ra với cô nương ấy, có lẽ hắn sẽ căm hận nàng.
Nhưng khi hắn nghĩ đến những tủi nhục mà cô nương ấy phải trải qua chỉ vì sự vô trách nhiệm của phụ thân thì hắn không thể căm hận nổi.
Yêu quý! Càng không phải.
Hắn luôn đề cao sức mạnh.
Cho dù nữ tử rơi vào cảnh như vậy nhưng thấy được tính cách đó không thể nào khiến hắn yêu quý.
Tận đến lúc bước qua cửa chùa Phúc Long, Tống Mặc vẫn không biết nên xử lý cô nương ấy thế nào.
Hắn chưa từng rối rắm như vậy.
Tống Mặc nắm chặt tay Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu cũng nắm chặt tay Tống Mặc.
Tâm trạng của nàng và hắn phức tạp giống nhau.
Đều là nữ nhân nên nàng rất cảm thông với cô nương ấy.
Nhưng nghĩ đến cô nương ấy là anh em cùng cha khác mẹ với Tống Mặc thì một phần nào đó trong nàng và Tống Mặc không thể thương xót cô nương ấy hơn.
Hai người từ tốn bước vào phòng.
Trời nóng bức, cửa đóng chặt, chỉ có một vài tia sáng chiếu qua nóc nhà càng khiến không khí trong phòng vô cùng u ám.
Hồ Tử đang nói gì đó với một cô nương ngồi trên ghế thì thấy họ tới.
Hắn lập tức tránh qua bên cạnh, còn cô nương kia thì đứng dậy.
Tuy rằng không nhìn rõ dung mạo nhưng thấy được dáng người kia vô cùng gầy yếu.
Tống Mặc hơi bất ngờ.
Hắn dừng ở cửa, trầm giọng hỏi:
– Ngươi chính là Di Quý?
Nàng ta không đáp lời.
Trần Gia bắt đầu lo lắng.
Nha đầu này ương bướng thế cơ chứ!
Phí công hắn nói nhiều như vậy.
Thế tử Anh Quốc Công quyền cao chức trọng, một câu của ngài có thể quyết định nàng sống hay chết, lúc gặp Thế tử Anh Quốc Công nhất định phải cung kính lễ phép, không được tự cao tự đại.
Chỉ cần có thể khiến người vui vẻ, nhưng ngày tháng sau này của nàng đều tốt lành, không cần sợ bọn người Vi Toàn và Hạ Hạo bắt nạt nữa.
Hắn không thể không ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Di Quý:
– Thế tử Anh Quốc Công và phu nhân tới gặp ngươi.
Ngươi mau thỉnh an Thế tử và phu nhân đi!
Nhưng Di Quý vẫn không động đậy.
Trần Gia bước tới đẩy nhẹ:
– Còn không mau quỳ xuống
Nàng ta vẫn cứng đầu không nhúc nhích.
Trần Gia không còn cách nào, đành phải đẩy mạnh hơn.
Lần này lực đẩy hơi lớn khiến nàng ta loạng choạng bước về phía trước mấy bước rồi dừng lại.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua mái ngói chiếu lên khuôn mặt Di Quý.
Đậu Chiêu và Tống Mặc đều nhìn rõ ngũ quan xinh xắn, khuôn mặt thanh tú ấy.
Đậu Chiêu xót thương minh châu nhiễm bụi trần.
Tống Mặc lại sững sờ, hoảng hốt gọi “mẫu thân”.
Trong phòng yên tĩnh không có người khác nên nghe rất rõ.
Đậu Chiêu kinh ngạc nhìn Tống Mặc.
Tống Mặc cũng quay sang nhìn nàng.
Nàng thấy đáy mắt hắn kinh hãi như sóng biển cuộn trào mãnh liệt.
– Cái gì?
Đậu Chiêu hoàn toàn mù mờ nhưng vẫn nắm chặt lấy tay Tống Mặc.
Mặt hắn đã trắng bệch.
– Nàng ta, dung mạo của nàng ta và mẫu thân giống như in từ một khuôn……!
Hắn lẩm bẩm.
– Còn giống hơn Hàm Châu biểu tỷ……
Làm sao con gái Lê Điệu Nương có thể giống Tưởng phu nhân được?
Giống cũng phải giống Tống Nghi Xuân chứ!
Tống Hàn đang ở trong phủ là ai?
Ngón tay Đậu Chiêu lạnh buốt, còn đầu nàng thì trống rỗng.
Trần Gia như bị sét đánh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Sao bảo là con riêng của Anh Quốc Công chứ?
Tự dưng lại liên quan đến Tưởng phu nhân thế này?
Hắn không thể không liếc nhìn Di Quy rồi kéo Hồ Tử ra ngoài:
– Thế tử gia! Ngài có lời gì cứ hỏi trực tiếp Di Quý cô nương.
Tôi và Hồ Tử ra ngoài canh giữ.
Di Quý lập tức tóm lấy ống tay áo của Trần Gia, hoảng sợ la lên:
– Không phải ngươi nói ngươi biết cữu cữu nên muốn dẫn ta về kinh tìm cữu cưu ư? Ngươi gạt người! Cữu cữu ta đâu? Ta muốn gặp cữu cữu!
Hốc mắt nàng đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
– Xin ngươi dẫn ta đi tìm cữu cữu.
Cữu cữu thấy ta chắc chắn sẽ tạ ơn ngươi……
Lời của nàng còn chưa dứt, ngọn lửa trong ngực Tống Mặc đã bùng nổ.
Một người giống hệt mẫu thân luôn miệng muốn tìm tên Lê Lượng hèn hạ tiểu nhân khiến gân xanh bên thái dương của hắn đều nổi lên.
– Cữu cữu cái gì? Tiện dân kia cũng xứng?
Hắn đen mặt.
Sự tức giận không giấu nổi giữa hai đầu lông mày khiến người ta run sợ.
– Trần Gia! Ngươi lập tức mang Lê Lượng đến đây! Ta phải đích thân tra khảo xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khí lạnh tỏa ra từ người Tống Mặc làm Trần Gia rùng mình một cái.
Hắn cúi đầu đáp “vâng” rồi đi ra ngoài.
Di Quý vẫn nắm chặt không buông Trần Gia.
Trần Gia đành phải nhỏ giọng dỗ dành:
– Ngươi cũng nghe rồi đấy.
Ta phải đi tìm Lê Lượng đây.
Sợ Tống Mặc lại gầm lên, hắn không dám gọi Lê Lượng là cữu cữu.
Di Quý đã sợ run lẩy bẩy.
Nàng khóc lóc xin Trần Gia:
– Ngươi dẫn ta đi tìm cữu cữu với!
Trần Gia cười khổ.
Nàng có quan hệ chặt chẽ với Tống gia còn hắn thì không chạm được đến đùi nhà họ.
Nếu nàng vẫn gây rối nữa, Tống Mặc có thể bỏ qua cho nàng nhưng e rằng hắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Hắn đành quay sang cầu cứu Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu bước tới nắm lấy vai Di Quý.
Di Quý hoảng sợ trốn sau lưng Trần Gia.
Tống Mặc thấy vậy thì càng đen mặt.
Đậu Chiêu dịu dàng khuyên Di Quý:
– Mẫu thân ngươi biết ngươi trở về không biết sẽ thế nào? Chi bằng mời cữu cữu ngươi đến trước.
Ngươi lẻ loi một mình, nếu chúng ta muốn hại ngươi thì cần gì tốn sức?
Di Quý vẫn bám chặt lấy Trần Gia.
Sắc mặt Tống Mặc càng lúc càng khiến người ta khiếp sợ.
Hắn bước về phía họ.
Đậu Chiêu vội ra hiệu cho Tống Mặc.
Tống Mặc do dự một lát rồi mới lui về sau.
Đậu Chiêu lại khuyên Di Quý.
Di Quý cắn môi miễn cưỡng buông ống tay áo Trần Gia.
Trần Gia thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy đi.
Còn Hồ Tử đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, một lát sau mới hoàn hồn chạy theo.
Đậu Chiêu ra hiệu bảo Tống Mặc ra ngoài trước.
Tống Mặc suy nghĩ rồi ra khỏi phòng.
Đậu Chiêu đỡ Di Quý ngồi xuống, ân cần hỏi nàng:
– Ngươi vào kinh thành lúc nào? Ở chỗ này có ai hầu hạ không?
Rồi an ủi:
– Ngươi đừng sợ.
Nếu như đã trở về kinh thành, Vi Toàn hay Hạ Hại đừng hòng một tay che trời!
Di Quý lại khóc.
Ban đầu chỉ là nức nở, sau đó to dần lên, cuối cùng gục xuống bàn gào khóc.
Đậu Chiêu cũng rơm rớm nước mắt.
Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc Di Quý.
Tóc Di Quý thật đẹp, không chỉ đen dày mà còn óng mượt như tơ.
Tóc Tống Mặc cũng đẹp như vậy.
Lập tức Đậu Chiêu thấy trong lòng chua xót vô cùng, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Nếu kiếp này mình không nhất thời tò mò bảo Trần Gia tìm Di Quý thì vận mệnh nàng ấy sẽ thế nào đây?
Nàng nghĩ đến kiếp trước Tống Mặc từng nói đi tế bái muội muội.
Muội muội hắn nhắc tới có phải là Di Quý?
Kiếp trước, Di Quý đã chết…..!May mà kiếp này vẫn cứu được.
※※※
Tống Mặc ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc trong phòng thì lồng ngực như bị đá dè nặng.
Hắn dặn dò Trần Hạch:
– Mau gọi Đỗ Duy tới!
Trần Hạch nơm nớp lo sợ, đáp “vâng” rồi đi.
Hắn bước tới bước lui dưới mái hiên.
Nhóm người Đoạn Công Nghĩa cũng không dám thở mạnh, im lặng canh giữ bốn phía.
Tiếng khóc trong phòng nhỏ dần.
Dỗ Duy hớt hải chạy tới.
Tống Mặc dặn dò hắn:
– Lúc mẫu thân ta sinh nhị gia, có những ai hầu hạ trong phòng? Những người này hiện tại đang ở đâu? Ngươi tra rõ rồi lập tức quay lại báo!
Đỗ Duy chắp tay lui xuống.
Trần Gia dẫn Lê Lượng tới.
Trông thấy nam tử từ trên cao nhìn xuống và hộ vệ tỏa ra sát khí đứng xung quanh, bước chân Lê Lượng chậm lại, vẻ mặt y cũng trở nên nghiêm trọng.
– Ngươi là ai? Di Quý đâu?
Y quay sang nhìn Trần Gia.
Cái tên lừa hắn đến đây không có ánh mắt tốt đẹp gì.
Trần Gia mỉm cười hành lễ với Tống Mặc rồi cúi đầu lui qua một bên..