Cửu Trọng Tử

Chương 402: Di Quý


Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 402: Di Quý


Là người sống hai kiếp, Đậu Chiêu hiểu có một số chuyện cần thời gian để chứng minh.
Nàng giao việc này cho Nhược Chu giám sát.
Bởi vì Trần Gia đã trở về.
Tuy hắn ăn mặc sạch sẽ nhưng vẫn khó giấu được sự mệt mỏi trên mặt.
Sau khi hành lễ với Đậu Chiêu, hắn bắt đầu bẩm báo:
– Di Quý cô nương gả cho một người họ Vi, tên Toàn, tự Bách Thụy.

Y lớn hơn Di Quý cô nương tám tuổi, là người Giang Tây, phụ thân đã mất từng làm huyện thừa huyện Thanh Uyển.

Trong nhà không có tài sản, y sống dựa vào chị gái gả cho một trợ giảng của tú tài.

Năm mười lăm tuổi, chị gái mất, y bị đuổi khỏi nhà vì mâu thuẫn với anh rể.

Y không có nghề nghiệp lại mất hết người thân, cuối cùng phải làm môn khách nương nhờ nhà Hạ Thanh Viễn cũng ở huyện Thanh Uyển.
– Hạ Thanh Viễn có con trai là Hạ Hạo lên kinh thi cách đây hai năm.

Vi Toàn và một vị quản sự Hạ gia phụng mệnh đi cùng.

Lúc ấy, phố lược cách nơi Hạ Hạo thuê một con phố.

Không biết làm cách nào Vi Toàn lại quen biết Lê thị rồi lừa Lê Lượng gả Di Quý cho.
Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:
– Tức là Vi Toàn và Lê gia không có quan hệ gì? Hai bên chỉ tình cờ quen biết?
– Mặc dù không có quan hệ gì nhưng y có vài phần thủ đoạn!
Trần Gia khéo léo đáp:
– Lê Lượng từng đến huyện Thanh Uyền tìm hiểu.

Mấy năm nay đi theo Hạ Thanh Viễn, Vi Toàn không chỉ có một căn nhà nhỏ nửa mẫu mà ở quê còn có mười mẫu ruộng.

Hơn nữa dáng vẻ y rất đang hoàng, làm việc lại phóng khoáng.

Người cha lúc còn làm huyện thừa có tiếng tốt nên ở huyện Thanh Uyển danh tiếng của y cũng không tệ.
Đậu Chiêu cau mày hỏi:
– Nếu đã như vậy, vì sao Lê Lương và Lê thị lại cãi nhau?
Trần Gia khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng kể:
– Sau khi gả đi, Di Quý cô nương và Vi Toàn cũng được coi là cầm sắt hòa minh.


Nhưng vào ngày mười sáu tháng giêng năm nay, Vi Toàn dẫn Di Quý cô nương đi ngắm đèn hoa.

Ai ngờ Di Quý cô nương đột nhiên mất tích……
Đậu Chiêu hoảng sợ hỏi:
– Sao lại mất tích? Vi gia đã báo quan chưa? Quan phủ nói thế nào?
Trần Gia không ngờ Đậu Chiêu sẽ kích động như vậy, vội đáp:
– Phu nhân cứ yên tâm.

Tôi đã sắp xếp cho Di Quý cô nương ở một nơi gần chùa Phúc Long rồi.

Nếu phu nhân muốn gặp, tôi có thể bí mật mang nàng ta vào phủ.
Thấy trong lời hắn có ẩn ý, Đậu Chiêu không thể không nghiêm mặt hỏi:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không cần úp úp mở mở, mau nói rõ cho ta.
Trần Gia chắp tay, đáp “vâng” rồi bắt đầu kể:
– Vi Toàn là môn khách nương nhờ Hạ gia nên luôn muốn lấy lòng Hạ Hạo, hai người thường xuyên qua lại với nhau.

Sau khi Vi Toàn thành thân, Hạ Hạo vẫn ra vào Vi gia như trước.

Vì Di Quý cô nương quá xinh đẹp nên đã bị Hạ Hạo để mắt đến.
– Đầu tiên hắn đi dỗ dành Di Quý cô nương nhưng bị cự tuyệt.

Sau đó hắn chuyển hướng qua Vi Toàn.
– Tuy Vi Toàn là người mặn nhạt không ngại nhưng hắn không muốn nhường Di Quý cô nương.
– Hạ Hạo lại cho y rất nhiều thứ tốt, không chỉ cho một trăm mẫu ruộng tốt của mình, mà còn chuộc người Vi Toàn thích lúc trước giúp y.

Có người yêu rỉ tai bên gối này, Vi Toàn nhanh chóng thay đổi quyết định.
– Tết Nguyên Tiêu ngày ấy, lấy cớ dẫn Di Quý cô nương ngắm đèn ở phủ Bảo Định, Vi Toàn đưa Di Quý cô nương đến nơi y và Hạ Hạo đã hẹn trước, còn nói dối mọi người rằng Di Quý cô nương lạc đường, y đã báo quan huyện Thanh Uyển và phủ Bảo Định……
Đậu Chiêu nhịn không được mắng “Súc sinh” .
Dù sao nam nữ cũng khác biệt, Đậu Chiêu mắng như vậy khiến Trần Gia thấy hơi lúng túng.
Hắn cúi đầu uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
– Hạ Hạo lấy con gái cô ruột mình.

Nàng ta có rất nhiều điền trang là của hồi môn, hơn nữa còn sinh cho Hạ Hạo hai đứa con trai.

Hạ Hạo không dám dẫn người về nên giữ Di Quý cô nương ở phủ Bảo Định.
– Di Quý cô nương thà chết không theo.


Sau này biết Vi Toàn đưa nàng cho Hạ Hạo, còn bị Hạ Hạo cường bạo, Di Quý cô nương bắt đầu tuyệt thực.
Hạ Hạo ở lại phủ Bảo Định chăm sóc nàng mỗi ngày.
– Lâu dần, Hạ Thanh Viễn bắt đầu nghi ngờ.
– Ông ta còn tường con trai nuôi hồ ly tinh bên ngoài nên giấu người trong nhà tới bắt gian.
– Nhưng đến khi nhìn thấy Di Quý cô nương thì ông ta lại muốn cướp người từ tay con mình.
– Hạ Hạo không phục nên đã mách chuyện này với mẹ.
– Thừa dịp Hạ Thanh Viễn vắng nhà, Hạ phu nhân ép Vi Toàn viết giấy bán vợ rồi bí mật bán Di Quý cô nương cho một con buôn ở phủ Bảo Định.
– Di Quý cô nương không theo, định tự tử trong khách điếm thì tôi kịp tới.

Tôi vừa dỗ vừa dọa, dùng ba mươi lượng bạc mua lại Di Quý cô nương từ con buôn kia, sau đó âm thầm đưa người về kinh thành.
Trần Gia cẩn thận đánh giá sắc mặt của Đậu Chiêu:
– Bởi vì chưa biết phu nhân muốn sắp xếp Di Quý cô nương thế nào nên tôi không dám mang Di Quý cô nương tới……
Đậu Chiêu cũng chưa biết nên làm thế nào với Di Quý.
Không chứa chấp nàng thì nàng không còn cái nơi đi.
Nhận nàng nhưng mẹ đẻ và cậu của nàng vẫn còn trên đời.
Đậu Chiêu hỏi:
– Cô nương ấy rất đẹp ư?
– Rất đẹp!
Trần Gia đáp.

Trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt tái nhợt nhưng động lòng người như hoa lê trong mưa.

Hắn nhịn không được nói:
– Tôi thấy Di Quý cô nương giống Thế tử gia mấy phần.
Đậu Chiêu nhảy dựng lên, trầm giọng hỏi:
– Ngươi nhìn rõ chứ?
Trần Gia nghiêm túc gật đầu:
– Nếu phu nhân không tin, hôm nào đó tôi bí mật mang người tới để phu nhân nhìn.
Đương nhiên Đậu Chiêu tin vào con mắt của Trần Gia.
Nàng cảm thấy mình không thể quyết định được việc này.
Đậu Chiêu suy nghĩ một lát rồi nói:
– Người về trước đi, cũng phái người trông chừng cô nương ấy, đừng để xảy ra điều gì sơ xuất.

Để ta nói với Thế tử gia rồi tính tiếp.
Trần Gia đoán được Di Quý là anh em cùng cha khác mẹ với Tống Mặc nên không dám hỏi nhiều.


Hắn cung kính đáp “vâng” rồi lui xuống.
Hồ Tử đang đợi trước cửa lập tức chạy đến đón.

Hắn hỏi nhỏ:
– Phu nhân nói thế nào?
Trần Gia lườm Hổ Tử, cảnh cáo hắn:
– Đây là chuyện ngươi nên hỏi à?
– Ngươi và mấy người đến chùa Phúc Long trông chừng cô nương ấy, tuyệt đối không để xảy ra điều gì sơ xuất……!Còn những người khác thì đưa tiền bịt miệng.

Ta sẽ giới thiệu với đồng liêu phía nam.

Họ không được về kinh thành nữa.

Nếu để ta gặp lại, cẩn thận đao kiếm không có mắt……
Hồ Tử sợ rụt cổ nhưng vẫn hỏi:
– Huynh bảo có thể phu nhân sẽ dùng cô nương ấy để đối phó Anh Quốc Công mà? Chẳng phải càng nhiều người biết càng tốt? Họ đã theo chúng ta nhiều năm……
Không chờ hắn nói xong, Trần Gia đã tát hắn một cái, cả ánh mắt lẫn giọng nói đều rất dọa người:
– Muốn giữ được mạng thì đừng nói linh tinh!
Hồ Tử theo Trần Gia nhiều năm, lúc Trần Gia tức giận nhất cũng chưa từng đánh hắn.
Hắn bị dọa lạnh người, không ngớt miệng “vâng” “dạ” rồi chạy nhanh vào đám đông.
Trần Gia nhìn bóng lưng hắn xa xa thì thở dài.
Nhìn thái độ của Đậu phu nhân giống như không muốn dùng Di Quý để đối phó Anh Quốc Công.

Xem chừng chuyện này phức tạp hơn hắn tưởng rất nhiều.
Rốt cuộc là họa hay phúc đây?
Không biết tại sao trong đầu lại hiện lên tình cảnh lúc hắn nhìn thấy Di Quý.
Nàng co ro run rẩy trong góc phòng tối tăm, ánh mắt hoảng loạn tựa như con thú nhỏ đang bị tấn công.

Trên phần da trắng như tuyết lộ ra ngoài là những vết những vết thương xanh tím bắt mắt, giống như một khối mỹ ngọc bị tàn phá.

Tất cả khiến người ta cảm thấy đau lòng vô cùng.
Trần Gia thở dài một tiếng.
Quý nữ thì sao?
Càng thông minh, càng khó tồn tại trong hoàn cảnh như vậy.
Hắn thở dài lần thứ ba trong ngày rồi người dắt ngựa chậm rãi rời khỏi phủ Anh Quốc Công sừng sững hiển hách.
Đậu Chiêu đứng trước thư phòng của Tống Mặc rất lâu.

Nàng không biết phải nói chuyện này với hắn thế nào.
Gạt hắn nhưng không cam lòng thấy hắn bị lừa; nói cho hắn biết lại sợ hắn sẽ đau lòng.
Còn Tống Mặc chờ cả buổi vẫn chưa thấy Đậu Chiêu bước vào.

Giống như đôi giày có một chiếc được tháo, còn một chiếc mãi chưa rơi xuống khiến hắn sốt ruột vô cùng, công văn trên tay mãi vẫn chưa đọc xong.


Cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, quyết định vén rèm cửa đi ra.

Hắn đứng ở bậc thềm, cười trêu ghẹo:
– Nàng đang đợi ta mời nàng vào à? Hôm nay thời tiết không tệ nhưng hơi oi bức.

Nàng muốn đợi ta ra mời thì cũng phải đứng ở chỗ râm mát chứ, không cần đứng ngoài sân như đang chịu phạt thế này đâu!
Đậu Chiêu bật cười, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Nàng vào thư phòng theo Tống Mặc rồi cẩn thận kể lại cho hắn nghe.
Tống Mặc biết Đậu Chiêu đang điều tra về Lê gia.

Từ trước đến nay Đậu Chiêu luôn có cách riêng của nàng, hắn hoàn toàn tin tưởng nên cũng không hỏi đến.

Bây giờ nghe Đậu Chiêu nói xong, hắn vô cùng kinh ngạc:
– Cô nương ấy giống ta mấy phần? Không thể nào! Coi như phụ thân nuôi nữ nhân bên ngoài, nhưng nhận con gái thì cũng chỉ thêm một bát cơm, mấy bộ quần áo, lúc xuất giá thì chuẩn bị ít của hồi môn, có khi còn được gả vào nhà có lợi giúp phủ Anh Quốc Công.

Chắc chắc mẫu thân sẽ không ngăn cản, còn phụ thân cũng không thể bỏ mặc đứa trẻ cho Lê gia nuôi lớn.
– Vậy nên ta mới thấy chuyện này kỳ lạ!
Đậu Chiêu nói:
– Nếu là đồ vật vô tri vô giác thì không nói, nhưng đây là người sống sờ sờ.

Nhìn hành động của Lê gia, ta nghĩ cô nương ấy chưa biết gì hết……!Chàng nói xem chuyện này này xử lý thế nào bây giờ?
Tống Mặc trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:
– Đợi ta gặp cô nương ấy rồi tính tiếp!
Đậu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, do dự hỏi:
– Nếu thật sự là con riêng của Quốc Công gia thì chàng định thế nào?
Tống Mặc hơi bực bội:
– Đến lúc đó rồi tính sau!
Đúng là khó xử.
Lê gia nuôi Di Quý chắc chắn có toan tính.

Nàng ta vừa gả đi, lại còn gả cho một tên vô lại.

Bất luận có nhận nàng ta hay không nhưng chỉ cần chuyện này đồn ra ngoài thì sẽ trở nên phiền phức vô cùng.
Đậu Chiêu thấy hơi đau đầu.
Lại đến phiên Tống Mặc an ủi nàng:
– Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng.

Hai người chúng ta đồng tâm hiệp lực thì có gì không vượt qua nổi? Cứ coi như bị đồn ra ngoài nhưng phủ Anh Quốc Công là của phụ thân, liên quan gì đến chúng ta!
Cũng đúng!
Đậu Chiêu mỉm cười nhìn Tống Mặc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.