Đọc truyện Cửu Trọng Tử – Chương 404: Lửa Giận
Mặt trời đỏ rực trên cao chiếu xuống nền gạch xanh ngọc, phản ra ánh sáng chói lóa nhưng vẫn không sánh bằng đôi mắt của thiếu niên kia
Lê Lượng đứng một mình giữa sân.
Y nhìn xung quanh thấy hộ vệ khắp nơi thì càng bất an nhưng chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này.
– Ngươi, ngươi là người Tống gia?
Mặc cho cái nóng bức của trưa hè, mặt y vẫn trắng bệch.
– Là Thế tử Anh Quốc Công? Hay là……nhị gia?
Tống Hàn?
Tại sao y có thể nghĩ mình là Tống Hàn chứ?
Tống Mặc càng lạnh tâm hơn.
– Khác gì sao?
Hắn chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống người đang run rẩy vì sợ hãi ở giữa sân.
– Nếu là Tống Hàn thì sẽ khác gì?
Lê Lượng thấy sự kinh thường trong mắt Tống Mặc thì chuyện cũ nhiều năm trước lại ùn ùn tái hiện trong đầu.
Tủi nhục đã nén sâu trong lòng lập tức bạo phát như núi lửa phun trào.
– Di Quý đâu? Là các ngươi bắt cóc con bé hôm tết Nguyên Tiêu phải không?
Tay nắm lại thành quyền.
Y nhìn chằm chằm Tống Mặc, hai mắt vằn lên tia máu.
– Ban đầu các ngươi ném con bé như ném rác cho chúng ta mà……!Sao? Đột nhiên nhớ ra có đứa con gái lưu lạc bên ngoài, muốn nhận về rồi tìm ma ma dạy dỗ quy củ để liên hôn giúp Tống gia các ngươi chứ gì! Ta khinh! Di Quý họ Lê, không liên quan gì đến Tống gia hết.
Các người đừng mơ hại con bé! Bây giờ không phải mười lăm năm trước, tên súc sinh Tống Nghi Xuân làm chủ nhà mà ngay cả vài thái phó cũng không giữ được.
Chỉ là chưởng ấn đô đốc Ngũ quân thôi, Lê gia chúng ta không phải Lê gia ngày xưa, vua cũng thua thằng liều đấy! Nếu các ngươi không giao Di Quý ra, ta sẽ kêu oan khắp đường Trường An, nói cho thiên hạ biết năm đó Tống gia các ngươi đã làm những gì?
Rồi y lao về phía căn phòng:
– Di Quý! Di Quý! Có phải cháu ở bên trong không? Cữu cữu đến rồi, cháu đừng sợ.
Cữu cữu sẽ cứu cháu ngay đây……
Làm sao mấy người Đoạn Công Nghĩa có thể để Lê Lượng lại gần Tống Mặc? Bằng vài quyền đã ấn chặt ông ta xuống đất.
Di Quý ở trong phòng nghe thấy tiếng gọi thì lập tức chạy ra:
– Cữu cữu! Cữu cữu! Cháu ở đây!
Đậu Chiêu không dám cản Di Quý.
May mà Kim Quế và Ngân Quế đang đứng ngoài cửa, cửa cót két mở ra, hai tỷ muội lập tức chặn lại.
– Cữu cữu! Cữu cữu!
Thấy Lê Lượng bị đè xuống đất, Di Quý khóc càng lớn hơn.
Nàng giãy giụa muốn chạy đến chỗ Lê Lượng.
Lê Lượng cũng cứng cổ gào lên:
– Bọn chúng có làm gì cháu không?
Di Quý lắc đầu khóc.
Đám người Tống Mặc giống như thổ phỉ, còn bọn họ là lương dân bị thổ phỉ cướp gϊếŧ.
Chuyện gì thế này!
Đậu Chiêu khẽ lắc đầu.
Nàng quay sang nhìn Tống Mặc.
Quả nhiên khuôn mặt hắn đã đen như đáy nồi.
Đậu Chiêu đành phải nhẹ nhàng vỗ vai Di Quý, dịu dàng khuyên:
– Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ bảo bọn họ thả cữu cữu ngươi ra, được chứ?
Di Quý lập tức quỳ xuống dập đầu với Đậu Chiêu:
– Tôi sẽ nghe lời mà.
Các người bảo gì tôi cũng làm.
Xin các người đừng hại cữu cữu!
Đậu Chiêu vừa gật đầu thì nghe thấy trong sân vang lên tiếng “rầm”.
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng đó.
Tống Mặc đã dùng một cước đạp gãy mỹ nhân kháo* dưới hiên.
Đậu Chiêu cười khổ.
Di Quý thì sợ tới mức run cầm cập, ngay cả khóc cũng không dám.
Đậu Chiêu thở dài, lại sợ Di Quý bỗng nhiên vùng vẫy sẽ làm cái thai bị thương nên ra hiệu với Kim Quế và Ngân Quế đỡ Di Quý vào phòng ngồi.
Nàng tự mình rót cho Di Quý chén trà rồi khẽ an ủi:
– Bình thường tính tình Thế tử rất tốt.
Ngươi cứ khóc như vậy sẽ khiến hắn buồn bực thêm.
Ngươi mau nín khóc đi! Hắn và cữu cữu ngươi nói mấy câu rồi sẽ thả ông ấy thôi.
– Tôi sẽ không khóc! Tôi sẽ không khóc!
Di Quý vội vàng cam đoan với Đậu Chiêu nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Đúng là nước mắt mỹ nhân mà!
Đậu Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng giúp Di Quý lau nước mắt.
Lê Lượng vốn là người ngoài mạnh trong yếu.
Một cước kia của Tống Mặc đã đá bay chút dũng khí cuối cùng của y.
Y nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu xin xỏ:
– Thế tử gia! Tôi van xin ngài! Lúc trước đều là lỗi của muội muội tôi, không liên quan gì đến Di Quý.
Ngài đại nhân đại lượng tha cho Di Quý.
Con bé không biết gì, chúng tôi cũng chưa nói câu nào.
Con bé là một cô nương đã xuất giá, cho dù không được ăn ngon mặc đẹp nhưng vẫn sống no đủ.
Ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho con bé đường sống……
Lê Lượng không nhắc đến chuyện Di Quý xuất giá còn tốt, nhưng vừa nhắc tới Tống Mặc đã xanh mặt.
Hắn trầm mặt đi đến, mũi chân nghiền lên vai Lê Lượng tưởng như nhẹ nhàng.
Lê Lượng chỉ cảm thấy vai đau buốt.
Y kêu “Á” một tiếng rồi nghe thấy tiếng xương gãy “rắc rắc”.
Tống Mặc đang giẫm lên vai phải, e rằng nửa đời sau tay phải không thể cầm bút nữa.
Mình làm ở phòng thu chi, nếu không thể cầm bút được thì biết làm gì bây giờ?
– Thế tử gia! Thế tử gia!
Lê Lượng rêи ɾỉ cầu xin.
Nước mắt lã chã rơi xuống còn trái tim như bị dao đâm.
Trần Gia từng thẩm tra không biết bao nhiêu phạm nhân.
Hắn vừa thấy tư thế Tống Mặc giẫm lên là biết vai phải Lê Lượng xem như phế rồi.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Tống Mặc dường như muốn phế cả người ông ta cho nhanh.
Đương nhiên, bây giờ Tống Mặc có gϊếŧ chết Lê Lượng thì người của Cẩm Y vệ là hắn cũng phải thu dọn tốt hậu quả phía sau.
Nhưng lúc nãy, hắn thấy rõ Di Quý rất thương người cữu cữu này.
Nếu Lê Lượng chết đi mà Di Quý vẫn chưa biết chuyện gì thì e rằng sẽ phải tốn nhiều sức lực thuyết phục đấy.
Hắn chạy tới ôm chân Tống Mặc, thấp giọng khuyên:
– Thế tử gia! Di Quý cô nương quan trọng hơn.
Người có gì không thoải mái thì cũng phải đợi gã họ Lê này khai hết đã, không kẻo Di Quý cô nương sẽ hiểu lầm.
Tống Mặc nghiền mạnh hai nhát rồi mới nhấc chân lên.
Trần Gia thở phào nhẹ nhõm.
Lê Lượng đau đớn tột cùng.
Trán y lấm tấm mồ hôi.
Trần Gia vội đút một viên thuốc vào miệng Lê Lượng, cũng nói:
– Giảm đau trước! Ngươi cố chịu đựng một lúc.
Bây giờ, ta đi tìm đại phu, chờ Thế tử gia đồng ý sẽ bảo đại phu vào bắt mạch cho ngươi ngay.
Lê Lượng run cầm cập vì đau, không ngăm được tiếng rêи ɾỉ phát ra.
Trần Gia liếc mắt ra hiệu với Đoạn Công Nghĩa.
Đoạn Công Nghĩa khẽ gật đầu, cùng Hạ Liễn xách Lê Lượng vào phòng trà.
Chưa có lệnh của Tống Mặc, Trần Gia nào dám gọi đại phu cho Lê Lượng.
Mấy lời vừa rồi chẳng qua chỉ là trấn an Lê Lượng để y ngoan ngoãn trả lời Tống Mặc mà thôi.
Hắn không muốn lún sâu vào chuyện này nên vội chắp tay với Tống Mặc, kính cẩn nói:
– Tôi đi xem phu nhân có dặn dò gì không……!
Trần Gia muốn mượn cớ này thoát thân, ai ngờ Tống Mặc thấy hắn làm việc thỏa đáng nên đã nói:
– Phu nhân có chuyện gì sẽ dặn dò Kim Quế và Ngân Quế.
Ngươi đi theo ta.
Trần Gia bất đắc dĩ, đành phải bước tới vén rèm cửa cho Tống Mặc bước vào.
Phòng trà này là nơi đun nước pha trà cho nhóm nữ quyến đến dâng hương.
Trong phòng không quá rộng, ngoại trừ một lò than nho nhỏ còn có một cái chạn gần cửa sổ và hai cái sập gỗ.
Mấy nam nhân cao lớn ở trong đúng là hơi trật trội.
Tống Mặc dặn dò Đoạn Công Nghĩa và Hạ Liễn:
– Các ngươi ra ngoài canh gác đi.
Đoạn Công Nghĩa và Hạ Liễn cung kính lui xuống.
Trần Gia bất đắc dĩ ở lại.
Tống Mặc ngồi trên một cái sập.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.
Mặc dù nửa người không còn cảm giác, cũng không thể cử động nhưng Lê Lượng không còn thấy đau nữa.
Trần Gia dùng chân đẩy tấm quạt bếp cho Lê Lượng ngồi rồi lui tới cửa.
Tống Mặc hỏi thẳng Lê Lượng:
– Năm ấy đã xảy ra chuyện gì?
Giọng nói vẫn trầm tĩnh ung dung như trước.
Trần Gia không thể không liếc nhìn Tống Mặc.
Lê Lượng ngạc nhiên hỏi:
– Không phải Quốc Công gia bảo ngài đến đây sao?
Từ lúc nhìn thấy Di Quý, mọi thứ đều trở nên khó tin.
Tống Mặc biết mình đã tính lệch hướng.
Hắn trả lời một cách tối nghĩa:
– Mỗi người nói không giống nhau.
Ta muốn biết rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì?
Lê Lượng nghe vậy lập tức như trâu nổi điên, hai con ngươi lại vằn đỏ tia máu.
Trần Gia sợ y sẽ mắng chửi Tống Mặc như vừa nãy.
Kết quả là tâm trạng được thoải mái nhưng lại chọc giận Tống Mặc, có khi còn mất mạng oan.
Hắn vội nhắc nhở:
– Thế tử gia cũng chỉ mới nghe trưởng bối kể lại.
Nếu Thế tử gia hoàn toàn tin tưởng thì cần gì cho người điều tra Di Quý cô nương.
Nếu như không điều tra, làm sao có thể cứu được Di Quý cô nương……!
Đương nhiên, Tống Mặc sẽ không để người khác biết hoàn cảnh hắn tìm được Di Quý.
Nhưng nếu Lê Lượng không biết Di Quý đã phải trải qua những gì, có lẽ y vẫn nghĩ mình có công nuôi dưỡng Di Quý, lúc nói chuyện với Tống Mặc chắc chắn sẽ kiêu ngạo khoe mẽ.
Thay vì khiến Tống Mặc nổi giận, tốt nhất là để y đau lòng chột dạ thì hơn.
Trần Gia quyết định kể lại chuyện xảy ra với Di Quý cho Lê Lượng.
Tống Mặc cũng không ngăn cản.
Cho tên họ Lê này biết rốt cuộc hắn đã làm chuyện tốt gì kẻo sau này lại mặt dày tự xưng là “cữu cữu” khiến người ta buồn nôn.
Lê Lượng trợn trừng hai mắt, sau khi quan sát vẻ mặt trầm tĩnh của Tống Mặc rồi liếc thấy sự nghiêm túc Trần Gia thì gào lên:
– Không thể nào! Các người nói dối! Nhất định là các người không thích Vi gia nên mới bảo Di Quý và Vi Bách Thụy đã hòa ly……
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Lê Lượng cũng hiểu được chuyện này gần như chính xác.
Nếu không, với sự hiển hách của Tống gia Tống Mặc làm sao chịu im lặng, làm sao Di Quý lại gầy yếu đến vậy.
Y gục mặt xuống khóc:
– Đều là lỗi của tôi……!Lúc ấy tôi kiên quyết không gả Di Quý cho Vi Bách Thụy thì tốt rồi……!Rõ ràng tôi đã cảm thấy tên họ Vi đó bất chính nhưng lại bị bà vợ che mắt, cuối cùng vẫn gả Di Quý đi……!Một năm thôi! Nếu tôi giữ Di Quý ở lại thêm một năm thì các người đã tìm tới, có lẽ Di Quý sẽ gặp được nhà tử tế……
Tại sao lại liên quan đến vợ Lê Lượng thế này?
Trần Gia nhủ thầm trong lòng, lại nghĩ đến Tống Mặc chắc chắn đang rất hoang mang.
Hắn vội hỏi:
– Di Quý gả cho tên họ Vi đó thì liên quan đến vợ ngươi?
Một số người thường hay đẩy trách nhiệm lên đầu người khác.
Lê Lượng kể:
– Trước khi tôi cưới vợ đã nói rõ trong nhà có một quả phụ, một muội muội lớn tuổi và một cháu gái ngoại, nếu cô nương nào có thể bao dung họ thì tôi mới lấy.
Thật không ngờ sau này vợ tôi lại thay đổi, không những ngứa mắt muội muội tôi mà còn xúi giục tôi mau mau gả Di Quý đi.
Tuổi Di Quý còn nhỏ, tôi định giữ con bé thêm hai năm nhưng hoàn cảnh gia đình ngày càng khó khăn.
Vợ tôi bảo bây giờ gả Di Quý đi còn mua được ít của hồi môn cho có thể diện, đợi mấy năm sau Di Quý chỉ gả được vào nhà nghèo rớt mùng tơi thôi.
Đúng lúc ấy, Vi Toàn đến cầu hôn nên tôi mới cắn răng chấp nhận……
Y uất ức trách:
– Đều tại vợ tôi phá hỏng tương lai của Di Quý!
*美人靠 (mỹ nhân kháo): Vừa làm lan can vừa làm ghế dài..