Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 44: Hơn Cả Sự Chờ Đợi
CHƯƠNG 43 HƠN CẢ SỰ CHỜ ĐỢI
Châu Lệ Băng đang có mặt tại hiện trường vụ án, nơi này xảy ra tai nạn ô tô, đông kín người, tiếng còi hú của xe cảnh sát không ngừng vang lên.
Châu Lệ Băng ra lệnh cho tài xế đỗ xe cách hiện trường khá xa, cô ngồi im trong xe trầm mặc trong giây lát.
Cộc cộc, cửa kính ô tô phát ra tiếng kêu, cô ngoảnh mặt lại thì bắt gặp Jack tì sát mặt vào cửa kính, còn Vinlky thì đang đứng sau lưng anh.
Kính xe dần dần được hạ xuống, Jack nhìn cô mỉm cười:
– Băng Băng…
Giờ cô mới nhận ra, Jack cũng gọi cô bằng cái tên này.
Cô nhăn mày một cái, giọng nói trầm thấp:
– Phát hiện gì không?
Jack cười tươi, không có chút gì gọi là tiếc nuối:
– Hai tên gián điệp đó chết ngay tại chỗ.
Châu Lệ Băng lại nhăn mặt, cô có chút không vui:
– Cậu còn cười được?
Nụ cười của Jack cứng lại giữa không trung, Vinlky nhìn Jack một cái lại nhìn cô báo cáo lại:
– Trong cốp xe của bọn chúng chứa rất nhiều tiền. Tên lái xe bị bắn chết trong khi lái xe khiến tầm lái không kiểm soát được đâm vào vách đá, tên còn lại cũng vì bị thế bị chấn thương mà chết.
Cô đột nhiên mở miệng:
– Có phải trên người bọn chúng thiếu một thứ?
Vinlky gật đầu, không nhất thiết phải nói cũng đã biết, huy hiệu của Terrible Dier.
Xem ra… đúng là Trần Minh Hạo và người đứng phía sau hắn rắp tâm muốn diệt cỏ tận gốc.
Jack và Vinlky tiếp tục nói về những chi tiết bất thường cho cô nghe, Châu Lệ Băng im lặng nghe bọn họ nói.
Bất chợt cô ngẩng đầu hỏi Jack:
– Hắc Long đâu?
Jack nhìn qua Vinlky một chút, thấy anh ta không có phản ứng gì, anh lại nhìn cô mở miệng:
– Đi đến chỗ đó rồi.
Cô gật đầu ngồi vào trong xe, ngồi im trong đó, đôi mắt cô hướng lại phía bên kia cửa kính, không để ý đến bên này Jack và Vinlky luôn chú ý đến từng cử động nhỏ của cô.
– Tôi chỉ muốn giết chết tên Triệu Thanh Mẫn đó! – Jack gằn tiếng khiến Vinlky nhăn mặt nhìn anh.
Vinlky thả lỏng mặt, lại bình thản vỗ vai anh một cái, anh ta tiến về phía trước để lại cho anh một câu:
– Chưa biết người đứng sau Trần Minh Hạo là ai, tốt nhất đừng đụng đến Triệu Thanh Mẫn, mồi câu của bọn chúng.
Jack nhìn anh khó hiểu. Vinlky lại quay mặt nhìn anh, điệu bộ rất tự nhiên:
– Muốn dụ hổ lớn phải có mồi câu lớn.
rRr
Đường Hắc Long bước đến chiếc giường bệnh trắng toát, có một chút quan tâm đến người đang nằm trên giường:
– Ở đây không được tốt nhưng cậu sẽ được an toàn.
Người trên giường ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt này vẫn là lạnh lẽo như trước, anh đột nhiên mỉm cười:
– Tôi thật sự… cảm ơn cậu.
Đường Hắc Long nhìn, anh vẫn duy trì nét lạnh lẽo đó, đôi mắt đen phát sáng:
– Tôi biết cậu muốn tự do. Nhưng tôi phải bảo vệ cậu. Đó là điều bắt buộc.
Môi của anh ta ban đầu là nứt nẻ nhưng bây giờ đã có chút huyết sắc, anh ta mỉm cười, bàn tay đưa lên khẽ động đậy:
– Sao lại bắt buộc? Đường Hắc Long mà tôi quen biết đâu phải như vậy?
Đường Hắc Long nhếch miệng cười, trong đầu liền tràn ngập hình ảnh của người con gái đó. Nếu như không bảo vệ người này… e rằng… Châu Lệ Băng của anh sẽ bị nghi oan.
– Tôi đã phí công sức như vậy không thể nào lại để cậu chết dễ dàng như vậy được! Tôi cũng không phải là loại người như vậy!
Cả hai bật cùng bật cười, tiếng cười chỉ dừng lại trong một không gian nhỏ hẹp.
– Triệu Thanh Mẫn có biết chuyện này không? – Người đó đã luôn thắc mắc.
Nhắc đến cái tên đó, sắc mặt Đường Hắc Long không được tốt, anh lắc đầu.
Người nằm trên giường lại lên tiếng, như tự hỏi tự trả lời:
– Mong cậu ấy sẽ không làm điều gì dại dột!
Đường Hắc Long đứng dậy, mặt anh bỗng nhiên thay đổi, trở lại vẻ sắc lạnh thường có:
– Tôi không thể nói cho cậu ta biết chuyện này. Cậu ta thật quá non nớt để hiểu ra vấn đề!
Người con trai kia đưa mình vào trạng thái im lặng.
rRr
Hà Tâm về đến biệt thự thì được báo cậu chủ đã ra vường hoa, cô không chần chừ đi ra vườn với khuôn mặt hưng phấn.
Trong ánh nắng dịu nhẹ, dáng người ưu nhã, cử chỉ cẩn thận, tỉ mỉ tưới cho những cây hoa trong vườn.
Nắng hắt vào mái tóc vàng tuyệt đẹp của anh, làm nổi bật làn da trắng, đôi mắt nâu thẫm tập trung nhìn vào những bông hoa, thỉnh thoảng, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ khiến người khác nhìn sẽ bị hút vào trong đó.
Những bông hồng tuyệt đẹp với những màu sắc khác nhau nhưng nổi bật vẫn là màu hồng đẹp đẽ, chúng cùng nhau tận hưởng làn nước mát từ người đẹp ban tặng.
Hà Tâm bước nhẹ từng bước chân đến gần, cô ôm lấy anh từ phía sau, mùi hương từ người anh toả ra rất dễ chịu, rất muốn ôm mãi không buông.
Nguyễn Bá Nam giật mình một cái, lại quay đầu nhìn người con gái đang ôm mình, khoé môi xuất hiện một nụ cười.
Tay còn lại không bận rộn vòng qua nắm lấy tay Hà Tâm, cô có thể cảm nhận được bàn tay anh còn vương lại giọt nước.
– Đi chơi vui không? – Giọng nói này thật êm dịu, nhẹ nhàng, lại đầy mị lực.
Hà Tâm chu mỏ, cô giựt lấy ống nước trong tay anh đưa cho một cô giúp việc, bản thân kéo anh đi, miệng tươi cười:
– Em có một thứ muốn cho anh!
Cô đưa túi sách lấy một chiếc USB ra đưa cho anh, nhún chân nói nhỏ vào tai:
– Nó sẽ rất có ích cho anh!
Nguyễn Bá Nam nhận lấy nó trong tay, đôi mắt nâu thẫm trở nên thâm trầm, sắc mặt lành lạnh.
Bỏ nó vào túi quần, anh trở lại vẻ dịu dàng vốn có của mình, nhìn Hà Tâm mỉm cười, lại nói, khuôn mặt hoàn mỹ cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia, khiến khuôn mặt cô trở nên đỏ lựng.
Kết thúc giây phút ngọt ngào ngắn ngủi, Hà Tâm sửng sốt khi nhìn thấy anh đi đến chỗ những cây hoa đó tiếp tục chăm sóc cho chúng.
– Bá Nam. – Cô chạy lại – Sao anh suốt ngày lại chăm sóc chúng vậy? – Cô có chút không vui, anh để ý đến những bông hoa này còn hơn là để ý đến cô.
Nguyễn Bá Nam không hề để ý đến bàn tay nhỏ nhắn đang giữ lấy mình, không vướng bận chút nào tiếp tục chăm sóc chúng, vẫn là nét dịu dàng cuốn hút:
– Em vào nhà đi!
– Bá Nam! – Cô ta vẫn còn dai dẳng nũng nịu.
Hà Tâm nhìn vào khuôn mặt Nguyễn Bá Nam, gần như giật mình, vẻ mặt anh đã chuyển sang âm u từ lúc nào.
– Em vào trước đây! – Cô ta chạy thật nhanh, giống như sợ anh sẽ đuổi theo.
Anh nhìn vào những bông hoa đang dần nở sắc, giọng nói anh vạn phần dịu dàng, vạn phần đẹp đẽ, nét cười nơi anh làm những bông hoa khẽ lay động:
– Châu Lệ Băng, em đúng là rất thích loại hoa này!
Sau khi tưới hoa, Nguyễn Bá Nam vào phòng đọc sách, lấy ra chiếc USB cắm vào laptop.
Chỉ biết anh xem được nửa tiếng, lại thấy anh bẻ đôi chiếc USB vứt vào sọt rác.
“Điểm yếu của em… tôi sẽ tiêu huỷ chúng!”
Quả nhiên là em, Cửu Băng Hà, Demon306, em thật sự làm tôi bất ngờ.
rRr
Châu Lệ Băng ngồi bên thành cửa sổ, vẫn là chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc đen dài tung bay quen thuộc.
Đôi mắt đen hiện đầy vẻ ưu tư phiền muộn.
Đắm chìm trong dòng suy nghĩ, cô bừng tỉnh bởi tiếng gõ cửa.
Cạch! Cửa phòng mở ra, Đường Hắc Long bước vào.
Đôi mắt anh đảo quanh căn phòng, sau đó dừng lại trước người cô.
Anh tiến về phía cô, chầm chậm bước tới, khuôn mặt anh thoáng xuất hiện một nụ cười.
– Uống đi! – Ly sữa nóng vẫn còn bốc khói, hương vị lan toả chạm lên cánh mũi nhỏ nhắn.
Đường Hắc Long ngồi xuống bên cạnh cô, tay anh vẫn còn giữ ly sữa nóng.
Châu Lệ Băng nhìn anh, nhìn ly sữa nóng kia, bàn tay cô đưa ra nhận lấy.
– Cảm ơn. – Giọng cô trầm trầm, chất chứa tâm sự cất giữ trong lòng.
Đường Hắc Long nhận thấy sắc mặt của cô ngay từ đầu, khuôn mặt anh tuy dịu dàng nhưng lại hàm chứa sắc lạnh:
– Ban đầu đáng lí anh không nên khiến em trở nên như thế này!
Châu Lệ Băng đưa ly sữa đến gần miệng, vẻ mặt cô đột nhiên lạnh lẽo.
Nhấp một ngụm sữa, môi mỏng cất tiếng, chỉ có điều, không ăn nhập với câu nói của Đường Hắc Long:
– Hơn cả sự chờ đợi!
Đường Hắc Long nhíu mày, trong lòng anh là đang khó chịu:
– Sớm muộn cũng sẽ đến! Tâm không kiên định sẽ không có kết quả.
Châu Lệ Băng một lần nữa nhìn anh, câu nói của anh khiến cô không hài lòng, cô ngoảnh mặt nhìn ra bầu trời, hôm nay không có sao, không có trăng, chỉ có những đám mây đen che kín.
– Tôi không cần biết.
Đường Hắc Long nhìn cô, anh nhất thời im lặng, chỉ ngồi yên một chỗ.
– Tình hình anh ta không sao chứ? – Cô đột nhiên nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Anh gật đầu mỉm cười:
– Sắp hồi phục rồi. Tôi đã cho người chăm sóc cậu ta thật kĩ.
Cô gật đầu đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ đen, quay đầu nhìn anh:
– Đêm nay tôi không về.
Đường Hắc Long cười khẽ, tính cô anh đã biết từ lâu, cô nghĩ gì chẳng lẽ anh không biết sao.
Triệu Thanh Mẫn nhất thời bị áp lực, anh muốn ra ngoài giải khuấy.
Nơi anh đến là nơi những kẻ có tiền thường đến, chính là một quán bar nổi tiếng.
Xung quanh có những ánh đèn nhấp nháy, anh ban đầu chói mắt, không thể thích ứng kịp, cũng bị những ánh mắt của những cô gái nơi đây chiếu vào, vô cùng khó chịu, đành chọn một cái bàn khuất trong bóng tối.
Anh sải bước đến, chẳng may đụng trúng chân của một tên đại ca giang hồ nào đó, hắn ta giận dữ trừng mắt nhìn anh:
– Mày mù à?
Triệu Thanh Mẫn tuy nghe thấy nhưng không để ý tới hắn ta, vẫn tiếp tục bước đi.
Hắn nhìn anh tức giận, vứt tẩu thuốc mình đang hút xuống dưới đất, bàn chân đi giày nghiền nát nó.
– Thằng này được!
Vừa mới định đứng dậy hắn bị một tên khác giữ lại:
– Đại ca, đừng gây sự, đây không phải là địa bàn của chúng ta!
Mặt hắn ta đỏ lên, đầy dữ tợn, hắn hất tay tên đó ra gầm gừ:
– Mày đừng cản tao!
Hắn ta tiến về phía bàn Triệu Thanh Mẫn, đôi mắt lưu ly đen tuyền nhìn anh ta một cái, lại đưa mắt nhìn nhân viên phục vụ:
– Lotus Volka.
Nhân viên phục vụ cúi đầu lui xuống, Triệu Thanh Mẫn rơi vào trạng thái im lặng.
Những người trong Bar dừng mọi hoạt động lại xem kịch hay.
Hắn ta lúc này tức giận đến cực điểm, giựt lấy một cây gôn từ tên đàn em, đập mạnh xuống bàn nơi anh đang ngồi:
– Giờ mày muốn gì đây?
Triệu Thanh Mẫn vẫn ngồi im, toàn thân toả ra khí chất bất phàm, đôi mắt lưu ly lạnh lẽo nhìn tên đó.
Bị ánh mắt đó doạ, hắn ta có chút dao động nhưng vẫn mặt dày giữ nguyên bộ dạng tức giận, hắn xách cổ áo anh lên, giơ cây gậy gôn:
– Mày bị câm à?
Triệu Thanh Mẫn lúc này mới mở lời, những lời nói lạnh lẽo truyền vào tai tên đó, hơi thở anh lúc này nặng nề:
– Mày dám?
Máu nóng xông lên não, tên đó nắm chặt cổ áo anh lên, giơ cây gây gôn lên cao, toàn bộ mọi người đều dõi mắt nhìn hai người.
Nhạc trong Bar đột nhiên tắt ngấm, không khí trong bar vô cùng tĩnh lặng. Mọi người xung quanh đều ngẩn người ra.
Cộc… cộc… cộc… bước chân đều đều, từng âm nhịp vang lên rất đều, âm thanh đế giày va chạm vào mặt nền lạnh cóng.
Âm thanh nghe qua là bình thường, nhưng nếu nghe kĩ lại thấy cảm giác rùng rợn khó hiểu.
Triệu Thanh Mẫn khó hiểu, khuôn mặt có chút biến đổi, anh không biết, người đang xách cổ áo anh lên đang lo lắng tới cỡ nào.
Ánh mắt lạnh lẽo thu vào toàn cảnh trong tầm mắt, đôi mắt đen dừng lại trong bóng tối, trong mắt xuất hiện tia ngạc nhiên.
Bộ váy đen dài đến đùi ôm sát toàn thân, đôi cao gót đen năm bảy phân, khuôn mặt bị che lấp dưới lớp mặt nạ nhưng lại lộ ra làn da trắng trẻo, mái tóc đen dài nhất thời buông thõng.
Tuy ở khoảng cách khá xa nhưng Triệu Thanh Mẫn nghi hoặc khi thấy dáng người đó quen thuộc, lại như vừa mới chỉ gặp mới đây.
Tia ý nghĩ vừa mới vụt qua liền bị anh dập tắt, làm sao lại có chuyện đó được. Chỉ là… người giống người mà thôi.
Jack nhận ra ánh mắt của Cửu Băng Hà khác thường, anh nhìn theo hướng đôi mắt đó, không ngờ vẫn lại là hắn ta.
Anh lại đưa mắt nhìn kĩ hơn, phát hiện một người đàn ông đang giơ gậy gôn lên, tay vẫn nắm chặt cổ áo Triệu Thanh Mẫn.
Anh nhìn lại cô, lại bắt gặp ánh mắt đó chạm vào mình. Như hiểu ý, anh điềm nhiên lên giọng:
– Buông ra!
Hắn ta nhìn Jack, cho dù là khó chịu đến mấy cũng phải bỏ gậy xuống, rời tay khỏi người Triệu Thanh Mẫn.
Ánh mắt thâm trầm đó đang dán chặt vào người mình, hắn ta sợ hãi nhìn người con gái kia.
Cửu Băng Hà trong truyền thuyết lại ra tay giúp người?
Jack nhìn kĩ người đàn ông kia, khoé môi cong lên, anh lạnh giọng:
– Vào trong nói chuyện!
Đôi mắt Cửu Băng Hà vẫn là đang dán chặt vào bóng tối, nơi xuất hiện người con trai kia.
Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
Bốn mắt chạm nhau nhưng mỗi ánh mắt lại toát ra một ý nghĩ khác nhau, khiến đôi phương không tài nào đoán ra nổi.
Vinlky bước đến bên cạnh cô nhỏ giọng:
– Thủ lĩnh, chúng ta đi thôi!
Cửu Băng Hà chỉnh lại ánh mắt nhìn Vinlky một cái, gật đầu bước vào.
Nhạc lúc này tiếp tục nổi lên.
Triệu Thanh Mẫn nhíu mày nhìn dáng người kia rời đi.
“Cô ta chính là… Cửu Băng Hà?”
– Của quý khách. – Nhân viên phục vụ đặt chai rượu lên bàn anh, sau đó mỉm cười rồi mới rời đi.
Triệu Thanh Mẫn gật đầu, anh nhận lấy chai rượu trong tay rót ra ly, lòng vẫn nghĩ ngợi không thông.
Vinlky trước khi bước vào phòng đã lấy di động ra lướt nhanh trên màn hình sau đó bỏ vào túi.
Màn hình di động phát sáng, bàn tay to lớn cầm lấy di động, khuôn mặt lạnh lẽo pha chút ngạc nhiên:
“Triệu Thanh Mẫn đến đây.”
Sau khi đám người kia rời đi, Triệu Thanh Mẫn có thể phát hiện những ánh mắt cảnh giác dán chặt trên người mình, hình như ai cũng dè chừng với anh.
Nhìn anh giống như là người không thể đụng đến vậy, anh còn có thể thấy một số ánh mắt sợ hãi nhìn anh.
Vốn dĩ là đến đây để giải sầu, anh thật không ngờ mình lại bị nhiều người chú ý đến vậy, thật ảnh hưởng đến tâm trạng.
Những ngày kế tiếp, anh vẫn tiếp tục đến đây, vấn đề là gần như không có ai đến gây sự với anh.