Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 43Điều Anh Lựa Chọn
CHƯƠNG 42 ĐIỀU ANH LỰA CHỌN
Quan sát từng chi tiết của người con trai kia, khuôn mặt Vinlky cau lại một cái
Vốn dĩ là trước đây, Triệu Thanh Mẫn hình như chưa từng đến nơi này.
Nhìn coi, cách anh ta uống rượu, thật đúng là đang muốn giết người!
Người Triệu Thanh Mẫn tạo ra một loại mị lực khó cưỡng, khiến người nhìn thậy sự bị cuốn hút theo mỗi động tác anh ta làm.
Cử chỉ của anh ta vô cùng chậm, từng ngón tay mảnh khảnh cầm lấy chai rượu rót vào ly, sau đó lại đặt xuống bàn, ngón tay lại chầm chậm cầm ly rượu đưa lên miệng uống.
Vinlky đứng đó nhìn anh một lúc, lại cầm di động gọi đi.
Chất giọng lạnh lùng từ bên đó truyền sang.
– A lô.
Vinlky đưa di động ra xa, lấy tay còn lại che miệng ho nhẹ vài tiếng, lại đưa di động đến gần miệng một khoảng báo cáo:
– Triệu Thanh Mẫn tiếp tục đến đây!
Bên đó im lặng một chút, lại mở miệng:
– Cửu Băng Hà?
Vinlky lại đưa mắt nhìn về một căn phòng, nghiêm túc báo cáo:
– Thủ lĩnh vẫn đang ngồi trong phòng.
– Được rồi. – Bên kia nói xong liền cúp máy.
Vinlky thở dài một tiếng, lại mang di động cất vào túi, anh không mong muốn làm điều này một chút nào.
Đôi mắt lưu ly của Triệu Thanh Mẫn trở nên mờ ảo nhưng khuôn mặt anh lại không biểu hiện điều đó.
Anh vốn là không muốn cho mọi người biết, đặc biệt là người ấy biết anh say!
Anh bỗng nhiên chỉ thấp thoáng nghe thấy điệu nhạc, chúng cứ xoay mòng mòng quanh ánh, rất chóng mặt.
Triệu Thanh Mẫn bình tĩnh đặt tay lên bàn chống lên trán, nhắm mắt lại.
– Thanh Mẫn… – Bàn tay nhỏ nhắn ấy lay nhẹ người anh.
Anh mở mắt ra, người con gái với mái tóc dài, khuôn mặt nhỏ nhắn, da mắt trắng trẻo đang lo lắng nhìn anh.
Anh cười, khuôn mặt tuấn mỹ đầy quyến rũ, anh buông ra một câu không đầu không cuối:
– Là em à?
Được rồi, anh thừa nhận bản thân mình rất không kiềm chế, anh đưa tay ôm lấy người trước mặt vào lòng, siết chặt.
– Anh thật sự rất yêu em!
Hạ Khuê mỉm cười, cô bé rất vui.
Anh nghe thấy giọng nói trong trẻo đó rất tinh khiết, rất dịu dàng:
– Em cũng vậy.
Bàn tay đó tiếp tục siết chặt người đó, như muốn đem trọn cô vào lòng mình.
Cửu Băng Hà chợt sững người, bước đi chợt dừng lại.
Cảnh trước mắt đập vào mặt cô, không thể biết được tim cô lúc này đang đập dữ dội cỡ nào.
Jack đứng ngay sau cô, chứng kiến cảnh đó lại đưa mắt nhìn cô.
Phải, đúng rồi, người anh ấy yêu không phải mình, mà là Hạ Khuê.
Đôi mắt đen dao động trong chớp lát liền trở nên cứng đờ, giọng cô là vô cùng lạnh lẽo:
– Jack, chúng ta đi.
Bước chân dừng lại liền tiếp tục bước, cô bước đi ngay trước mặt anh, tim cô thắt lại, đôi mắt vẫn duy trì lạnh lẽo nhìn về phía trước.
Cửu Băng Hà tiếp tục đi cho đến khi đứng trước cửa xe ô tô, cô dừng lại.
Jack lúc này đứng ngay bên cạn cô, thấy cô không chịu ngồi vào trong xe, khuôn mặt anh có chút biến đổi.
– Jack… – Cô gọi anh, nhưng âm điệu trong giọng nói lại vô cùng bi thương.
– Em sao vậy? – Jack cố gắng cúi nhìn khuôn mặt cô nhưng vô ích, cô lại ngoảnh mặt đi chỗ khác, anh chỉ có thể thấy bộ tóc dài của cô.
Cô ngước mặt lên, anh chợt giật mình, đôi mắt cô đỏ hoe, giống như một đứa trẻ lâu ngày bị bắt nạt, đang cố gắng không khóc.
– Tôi có thể ôm cậu không? – Cô hỏi, là giọng khẩn thiết.
Jack sững người, đôi mắt cậu dao động, tim đập nhanh, cậu gật đầu:
– Được.
Nhận được câu trả lời, cô luồn tay qua hông anh ôm chặt vào lòng, cô nhón chân lên tựa vào vai cậu.
Jack cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ. Người cô thật ấm.
Cửu Băng Hà cố gắng tìm lấy sự quen thuộc nào đó trên người cậu, người cậu lạnh lắm, thật lạnh, cô ôm cậu, nhưng bản thân cô lại là đang sưởi ấm cho người cậu.
Còn anh, anh là người đem đến sự ấm áp duy nhất cho cô.
– Jack, cảm ơn cậu. – Cô kìm giọng, chất giọng biến đổi, thành khàn khàn.
Mắt cô phủ một tầng sương mù, cô cố gắng tiết chế bản thân không để cho mình khóc.
Phía sau lưng cô có một bàn tay đặt lên, Jack ôm cô dán chặt vào người mình, cậu thật sự rất muốn ở bên người con gái này.
Chỉ có điều… cô không thuộc về cậu.
Được ở bên cô vào lúc này, có được xem là quá đáng không?
Bề ngoài cô gái nhỏ này rất mạnh mẽ, nhưng theo cô bao lâu, bản thân cậu vẫn biết, một khi yêu, trái tim cô gái này sẽ rất yếu mềm.
Triệu Thanh Mẫn đi ra từ cửa bar, đầu là chóng mặt, nhìn mọi thứ là lúc mờ lúc rõ nhưng đầu anh lại đau như búa đổ.
Đi phía sau là Hạ Khuê và Hồ Lâm Sinh, vẻ mặt hai người là bất lực.
– Cậu chủ, cậu thật là… cô chủ bất chấp tất cả tìm cậu, cô ấy không ngại không đủ tuổi sẽ bị người ta đuổi đi mà tìm cậu ở những nơi này, cậu tại sao cứ phải để cô chủ lo lắng chứ? – Hồ Lâm Sinh kích động, anh và Hạ Khuê đã tìm anh khắp nơi, chẳng ngờ anh lại ở đây, cũng may là có người gọi điện báo tin, nếu không anh cũng không biết Hạ Khuê sẽ tìm cậu chủ này trong bao lâu nữa.
Hạ Khuê quay sang đưa tay lên miệng Hồ Lâm Sinh ra dấu:
– Anh Hồ, phiền anh nói nhỏ một chút, chúng ta vẫn đang đứng trước cửa Bar.
Hồ Lâm Sinh im lặng không nói thêm lời nào.
Mặt Triệu Thanh Mẫn đỏ lên, dáng đi có phần xiêu vẹo.
Anh tỉnh, nhưng đầu anh rất choáng, không thể tự điều chỉnh bước đi của mình như bình thường.
Trong đầu anh lúc này là một mớ tổ ong, rối rắm đến không biết cách nắm bắt.
Hạ Khuê thở dài, cũng may còn một đoạn nữa là đến ô tô.
Tim Triệu Thanh Mẫn đập mạnh, trong một giây nào đó, đôi mắt anh quét qua một khuôn mặt xinh đẹp.
Nhưng… người đó lại đang ôm một người đàn ông khác, tư thế rất thân mật, là rất thân mật!
Cổ họng anh khô đắng đau rát, đôi mắt lưu ly đỏ lựng, anh nhìn về hướng đó, anh cố gắng hét, nhưng tại sao nó lại phát ra âm thanh nhỏ đến vậy.
– Châu… Châu Lệ Băng!
Hạ Khuê cùng Hồ Lâm Sinh đồng loạt nhìn về hướng anh đang nhìn, bắt gặp một người con gái đang ôm người đàn ông khác, đôi mắt Hạ Khuê là ngạc nhiên, là khinh thường, cuối cùng lại là vô cùng căm tức.
Cái người mà chị ta đang ôm, cô bé nhíu mày, hình như đã từng gặp người này ở đâu đó rồi.
Là ai… cô bé rất ấn tượng với khuôn mặt này, đôi mắt nâu cà phê, mái tóc nâu hạt dẻ, thật sự là rất quen.
Hồ Lâm Sinh nhìn về phía Cửu Băng Hà, đôi mắt có chút không tin tưởng, như không thể ngờ tới.
– Anh Hồ, cố gắng kéo anh Mẫn vào xe giúp em! – Hạ Khuê khôi phục tinh thần, lại đến chỗ Triệu Thanh Mẫn cố kéo anh vào xe nhưng sức có hạn không thể làm anh lung lay.
Hồ Lâm Sinh thần người một cái cũng bước đến phụ Hạ Khuê, cố gắng kéo Triệu Thanh Mẫn vào.
Anh điên cuồng hét lên nhưng giọng nói lại có hạn:
– Châu Lệ Băng!
Cửu Băng Hà vừa rồi như nghe ai đó gọi mình, cô ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy dáng người nhỏ nhắn của một cô bé đang ngồi vào trong xe rồi vụt đi trong chốc lát.
Giọng nói đó… là do cô tưởng tượng?
Cô buông người anh ra, chỉnh lại người:
– Jack, chúng ta đi! – Cô khôi phục vẻ lãnh đạm, mở cửa xe rồi ngồi vào.
– Lái xe! – Đến khi Jack ngồi ổn định bên cạnh cô, cô ra lệnh cho người lái xe.
Bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, vạn vật bị bóng tối nuốt vào, trạng thái im lìm.
Tiếng ô tô lao đi trong màn đêm, hàng cây xào xạc tiếng lá…
Hai ngày trước…
Châu Lệ Băng đứng trước cửa phòng Đường Hắc Long, tâm tình đã có phần bình tĩnh hơn.
– Vào đi! – Khi cô gõ cửa, chưa đến ba giây anh đã trả lời.
Châu Lệ Băng vặn nhẹ cánh cửa bước vào.
Đường Hắc Long ngẩng mặt nhìn người vừa đi vào, khoé môi anh cong lên:
– Tìm anh có chuyện gì?
Cô gật đầu, bàn chân trần di chuyển nhẹ trên mặt đất, ngồi xuống ở cái ghế đặt trước mặt anh.
Đường Hắc Long dừng ngay việc làm, gấp tập tài liệu lại, chống tay lên cằm nhìn cô.
– Tôi cần cái USB!
Đường Hắc Long ngạc nhiên nhìn cô, có chút hoang mang:
– Sao em muốn lấy nó?
Châu Lệ Băng đứng dậy chống hai tay lên bàn, cô cúi người xuống nhìn khuôn mặt của anh, thật nghiêm túc:
– Trong chúng ta có gián điệp!
Đường Hắc Long nhìn cô ở cự li gần, hơi thở cô nhè nhẹ, đều đều, hương thơm từ tóc cô toả ra, dịu nhẹ.
Anh đưa tay mò mẫm chìa khoá dưới gầm bàn, lại cầm nó mở hộc bàn:
– Sao em nghĩ thế?
Châu Lệ Băng đứng thẳng người, bàn chân nhỏ nhắn đi lại trong phòng nhìn ngắm từng món đồ, cô đưa ra quan điểm:
– Trần Minh Hạo phản bội tổ chức, lấy cắp mất tư liệu quan trọng, phá huỷ trụ sở Mai Yên, nhân lúc lực lượng ở đây yếu vận chuyển hàng cấm trái phép, lại mặt dày đổ tội cho tôi. Không phải có người trong hội giúp hắn thì làm sao hắn có thể hoàn thành không chút sơ sẩy.
Châu Lệ Băng quay mặt lại nhìn, phát hiện khuôn mặt Đường Hắc Long có chút bất thường.
– Mất rồi! – Đường Hắc Long bất ngờ đến nỗi im lặng một lúc anh mới mở miệng.
Đôi mắt Châu Lệ Băng vẽ lên tia mờ ám, chỉ trong chốc lát, khoé môi cô chợt cong lên.
– Tôi biết là ai làm rồi. – Đường Hắc Long ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đó thật âm u, thâm hiểm.
Châu Lệ Băng gật đầu, cô cũng đã biết người đó là ai.
Ngồi trong ô tô, Châu Lệ Băng đưa mắt nhìn căn nhà lớn ở phía trước mặt.
Lấy di động trong túi ra, cô nhắn tin vào một dãy số quen thuộc:”Tôi có chuyện muốn nói, đang đứng trước cổng nhà Lập Phong.”
Được một lúc, cô bất giác mở cửa xe bước xuống. Cánh cửa căn nhà mở rộng, cô chậm rãi đi vào, khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn là nét băng tảng.
Từ trên tầng, rèm cửa được nâng lên, một bóng người đang đứng nhìn cô bước vào, lại nhanh chóng hạ rèm xuống.
Châu Lệ Băng đi theo người giúp việc dẫn đường đếnp phòng của Triệu Thanh Mẫn, thỉnh thoảng, mắt cô lại dò xét căn nhà.
Đứng trước một cánh cửa gỗ, người giúp việc lui ra ngoài, cô mới biết anh đang ở trong căn phòng này.
Tim cô đập thật nhanh, bàn tay trắng muốt đưa lên vặn nhẹ tấm cửa.
Bên trong phòng, mùi hoa hồng thoang thoảng nơi cánh mũi, cắn phòng tràn ngập trong màu trắng tinh khôi.
Ánh nắng luồn vào ô cửa sổ trong phòng tạo nên màu vàng dịu nhẹ.
Người con trai đứng trước thành cửa sổ, đón những ánh nắng đó, chúng chiếu vào người anh, làm người anh sáng lên, bóng lưng bị che khuất tạo ra bóng anh dội về phía sau lưng che mất ánh sáng của bình hoa hồng.
Thấy tiếng động, anh xoay người, chạm phải cô là một đôi mắt lưu ly lạnh lẽo.
Anh nhếch miệng, vẫn đứng im đó, giống như không coi trọng sự tồn tại của cô lúc này.
Châu Lệ Băng từng bước chậm rãi đi về phía anh.
– Ngay đến cả một câu chào cậu cũng không thể nói sao?
Anh im lặng, duy trì nét im lặng ban đầu, hoàn toàn nghe lời cô nói như cỏ rác.
Cô gật đầu liên tục, lại cười mỉa nhìn anh, không chần chừ vào thẳng vấn đề:
– Đưa tôi!
Triệu Thanh Mẫn liếc nhìn cô, khuôn mặt anh có chút biến đổi, sự khinh miệt hiện rõ trong mắt anh:
– Châu Lệ Băng, tôi có lấy thứ gì của cô sao?
Nói xong, anh còn quay người bước về phía cô, khoảng cách ngày một gần.
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đầy vẻ chế giễu:
– Cô nói đi.
Châu Lệ Băng nhìn vào đôi mắt đó, người cô đột nhiên nhũn xuống:
– Trả lại USB cho tôi!
Bàn tay Triệu Thanh Mẫn đưa lên vén nhẹ tóc của cô, giọng anh thật sự là ngông cuồng, lạnh lẽo đến thấu xương:
– Tôi không lấy.
Một câu nói khẳng định khiến Châu Lệ Băng bất động, cô nhăn mày.
Phán đoán của cô chính là anh đã sai Hạ Khuê lấy đi USB nhân lúc cô và Đường Hắc Long không đề phòng.
Nếu thật sự không phải là anh thì là ai? Ai đã lấy đi?
Điện thoại cô rung, cô cố gắng tránh ra khỏi người của Triệu Thanh Mẫn, lại đi ra một chỗ khuất nghe máy.
– A lô.
Đường Hắc Long bên đầu dây kia vố biết là cô đang ở chỗ Triệu Thanh Mẫn nhưng anh vẫn quyết định gọi cô, chứng tỏ là có chuyện rất quan trọng.
Giọng anh đầy nghiêm túc:
– Xảy ra một vụ tai nạn cách hiện trường vụ án của Lập Phong năm dặm. Hai bị nạn là người của tổ chức.
Mặt Châu Lệ Băng trở nên nghiêm trọng, cô cúp máy, nhìn về phía căn phòng mình vừa đi vào, đôi mắt cô thất thần mấy giây, cô lại quay đầu bước xuống dưới.
Chợt đụng phải một thân hình nhỏ bé. Hạ Khuê đưa mắt lên nhìn cô, đôi mắt cô bé trở nên bối rối, lập tức cúi đầu, lại cố gắng chạy thẳng lên lầu.
Đôi mắt cô rủ xuống, khuôn mặt xuất hiện nét buồn bã.
Ngồi trong ô tô đang chạy bon bon trên đường, Châu Lệ Băng cầm điện thoại lướt đi lướt lại, rốt cuộc kích động bấm nút gửi đi.
“Là do anh lựa chọn.”
Bàn tay anh cầm lấy di động trên bàn, khuôn mặt tuấn mỹ lướt vài đường.
Dòng chữ nhỏ đập vào mắt anh, khiến đôi mắt lưu ly trong chớp mắt híp lại.
Người này… đã khiến anh phải hận!
Triệu Thanh Mẫn mím chặt môi, anh đang cố gắng che đây cảm xúc của mình.
Cô ta… là đang nghi oan cho anh lợi dụng cô ta!
Cánh cửa đột nhiên mở, thân hình nhỏ nhắn tiến lại gần, ôm anh từ phía sau, bàn tay nhỏ nhắn luồn vào hông anh ôm chặt. Hạ Khuê mỉm cười:
– Anh Mẫn!
Triệu Thanh Mẫn quay đầu mỉm cười với cô bé:
– Đi đâu vậy?
Đôi mắt trong veo nhìn anh không chớp mắt:
– Em đi mua một chút đồ ăn vặt thôi!
Nói dối, rõ ràng là cô vừa rồi mới đi gặp Hà Tâm, lại dám ngang nhiên trước mặt anh che dấu.
Triệu Thanh Mẫn không hề biết chuyện của cô và Hà Tâm, bàn tay anh luồn vào tóc cô, cử chỉ hết mực dịu dàng:
– Hạ Khuê, nói anh nghe nào, em có lấy đồ gì ở nhà chị Băng không? Có thì đưa anh để anh trả lại.
Chẳng biết tại sao, khuôn mặt Hạ Khuê lại ngân ngấn nước, cô bé lắc đầu:
– Em không có.
Triệu Thanh Mẫn thấy phản ứng mạnh mẽ của cô như vậy, anh ôm cô vào lòng, giọng nói mềm mỏng:
– Anh xin lỗi, anh nên tin tưởng Hạ Khuê mới phải!
Hạ Khuê gật đầu, cười cười ôm anh.
Vậy là… anh không tin tưởng Châu Lệ Băng sao?