Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 45Đường Tẳt


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 45Đường Tẳt


CHƯƠNG 44 ĐƯỜNG TẮT
Trở về với hiện tại…
Cửu Băng Hà nhìn ra ngoài cửa kính, đăm mình trong những mảnh kí ức ngắn ngủi.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen bó sát, cô mặc bên ngoài một chiếc áo dạ quang màu đen, đôi cao gót trắng tinh khiết.
Đêm nay cô là sự phối hợp của trắng và đen.
Bên cạnh cô, Jack mặc một chiếc quần tây, cũng là áo sơ mi đen, bên ngoài mặc chiếc áo khoác dài tới đùi.
Nhìn anh thật lịch lãm, khuôn mặt đẹp trai với mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt nâu cà phê ánh lên tia nhìn cương nghị.
Cửu Băng Hà chọn lựa con đường riêng cho mình, né tránh mãi cũng không phải là cách, tốt nhất vẫn là nên đối mặt với mọi thứ.
Và cô đã lựa chọn con đường tắt để đi.
Còn nhớ hai ngày trước…
Trong gian phòng kín, mùi rượu vang nồng cả căn phòng, ánh đèn pha lê làm căn phòng trở nên cổ điển, Cửu Băng Hà ngồi trên ghế, gác một bên chân, điềm nhiên rót rượu ra ly, là loại Whisky.
Bàn tay cô nâng ly rượu lên, đưa rượu ghé sát miệng rồi nhẹ nâng ly lên.
Vị ngọt của rượu pha lẫn cay cay làm cổ họng Cửu Băng Hà nóng lên. Cô bắt đầu nhìn người đàn ông đang đứng nãy giờ.
Cô cất giọng không hề khách sáo:
– Trần Minh Hạo muốn gì?
Hắn ta ngạc nhiên, không ngờ Cửu Băng Hà cũng biết hắn là người của ai, mà giọng nói của cô, lạnh đến thấu xương, toàn thân hắn ta run lên:
– Anh Hạo nhờ tôi đưa bức thư này!
Cô còn chưa kịp cầm thư, đến đó đã chạy thẳng ra ngoài.
Jack nhếch miệng:
– Đồ nhát gan!
Hắn ta đi được một lúc, cô mới đưa tay lên tháo mặt nạ ra, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo vô cùng.
Jack cúi người nhặt lá thư, sắc mặt anh không hề tốt, anh đọc to cho cô nghe, đôi mắt cô cũng híp lại:
– Biệt thự số 5 Lenin. Cửu Băng Hà, cái gì tới cũng sẽ tới…
Bàn tay Cửu Băng Hà siết chặt, ánh mắt cô vẫn hoà mình trong bóng đêm, trong tiếng động cơ của ô tô. Jack ngồi bên cạnh, nhận thấy vẻ mặt đó của cô, anh đưa tay ra định nắm lấy nhưng lại thu về.
Hôm nay đối mặt với tên ác quỷ đó, anh không thể để tên đó đụng vào cô.
“Băng Băng… tôi sẽ không để anh tôi đụng đến em!”
rRr

Ô tô dừng bánh, đậu trước căn nhà Lập Phong, Triệu Thanh Mẫn tự động đi ra khỏi xe, không cần bất cứ sự giúp đỡ nào của hai người.
Hạ Khuê và Hồ Lâm Sinh đi phía sau, chỉ mong anh sẽ không bị vấp ngã.
Trong thời gian này, anh hay uống rượu, cũng không ngờ tửu lượng của mình lại được nâng cao như vậy.
Cho dù là bước chân loạng choạng, nhưng đầu óc lúc này là hoàn toàn tỉnh táo.
Đợi đến khi Triệu Thanh Mẫn đã nằm trên giường ngủ, Hạ Khuê mỉm cười nhìn Hồ Lâm Sinh:
– Cảm ơn anh, giờ muộn rồi, anh cũng nên về đi.
Hồ Lâm Sinh gật đầu.
– Lát anh ngủ ngon nhé! – Hạ Khuê cười tươi, anh cũng mỉm cười, cô bé này thật sự là rất đáng yêu.
Đến khi ô tô của Hồ Lâm Sinh rời đi, Hạ Khue vào phòng Triệu Thanh Mẫn, cởi giày và tất cho anh.
Cô bưng thau nước ấm ra lau mặt và cổ cho anh, tránh anh sẽ nóng.
Hai mắt anh nhắm lại, hàng lông mi dài thẳng, thật nam tính, thật đẹp.
Đường nét trên mặt anh, Hạ Khuê cảm thấy không có chỗ nào là chê được cả.
Đợi đến khi cô rời khỏi phòng, đôi mắt lưu ly sáng lên trong đêm tối, môi Triệu Thanh Mẫn mấp máy:
– Tại sao… anh không thể say?
rRr
Cửu Băng Hà và Jack bước xuống từ ô tô, cảnh trước mặt lập tức hiện ra.
Một ngôi nà hoang tàn thế này… lại là nơi gặp gỡ của cô và hắn ta?
Từ phía sau dội lại tiếng ô tô đang tiến đến, những chiếc ô tô dựng ở phía sau cách xa ô tô cô một khoảng, còn lại vài chiếc mô tô đang phóng lên ngang hàng với cô.
Vinlky tháo mũ bảo hiểm ra khỏi đầu, ánh mắt không kiêng dè nhìn trước nhìn sau quan sát thật tỉ mỉ.
Ẩn hiện trong chiếc mặt nạ là khuôn mặt Cửu Băng Hà đang cau mày, cô nhếch môi:
– Hắn ta thật biết chọn địa điểm!
Người của Cửu Băng Hà hiện tại có hơn trăm người, lần này, thật sự là cô đang muốn tiêu diệt tên Trần Minh Hạo rồi.
Cô đưa cái nhìn lạnh lùng về phía khu biệt thự bỏ hoang, ra tín hiệu cho Jack.
Anh gật đầu, theo sát cô ở phía sau, những người khác thì nghe lệnh, hơn bảy phần ở bên ngoài mai phục, còn lại ba phần thì đi theo cô.
Chỉ tiếc là… căn nhà này đã rất hoang tàn, xung quanh có rất nhiều cây cỏ, phía sau khu biệt thự có những hàng rào bụi cỏ gai rất khó mai phục, người của Cửu Băng Hà chỉ có thể mai phục ở hai bên bụi cỏ đó.
Không khí lạnh lẽo của vùng núi siết chặt những người ở đây, khuôn mặt ai cũng trở nên lạnh ngắt, mang tư vị chết chóc.
Cửu Băng Hà tiến từng bước về cửa căn biệt thự, vẻ mặt không chút suy chuyển.
Bàn tay nhỏ nhắn được bao bọc trong đôi găng tay anh nhẹ nhàng vặn nhẹ nắm cửa.

Cạch!
Cửa căn biệt thự từ từ mở ra, mùi ẩm mốc lâu ngày xông thẳng vào mũi khiến ai nấy đều nhăn mày một cái.
Cửu Băng Hà nhíu mày, đưa tay lên bịt mũi, bắt đầu tiến vào, những người phía sau không khá hơn là bao, lập tức theo cô đi vào bên trong.
Mạng nhện chăng đầy trên đường, lối đi phủ từng lớp rêu phong trơn trượt, cô lần theo dấu vết bài mòn của rêu phủ, ánh mắt sắc bén tìm kiếm mọi thứ.
Cạch! Âm thanh nào đó lọt vào tai cô, kèm theo đó là những tiếng xì xào không rõ nguồn gốc.
Cửu Băng Hà đứng thẳng người, quay đầu nhìn Jack và Vinlky đang thám thính phía sau:
– Hai người có nghe thấy tiếng gì không?
Hai người đó đồng thời gật đầu.
Cô nhếch miệng, dáng cô trở nên bình thản hơn, cô phủi phủi hai bàn tay chép miệng:
– Không cần đề phòng nữa đâu. Ở đây chắc chắn không có mai phục.
Đi được một đoàn, qua một góc nhỏ, Cửu Băng Hà phát hiện ra một kỗ nhỏ có ánh sáng mạnh mẽ phát ra.
Tiến được vài bước, một bàn tay đã đi đến nắm chặt tay kéo cô lại phía sau.
Vinlky nhìn cô đầy nghiêm túc:
– Thủ lĩnh, để tôi.
Jack nhìn thấy cảnh Vinlky nắm tay cô, trong lòng mang chút khó chịu, đôi mắt nâu cà phê nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô có lớp mặt nạ.
Cửu Băng Hà gật đầu lùi ra phía sau.
Vinlky tiến lên phía trước thì nhìn thấy một tay nắm cửa vẫn còn mới.
Anh đưa tay xoay một vòng, vô cùng thận trọng không để xảy ra sơ xuất.
Ánh sáng lập tức toả ra lối vào, cánh cửa mở ra, Cửu Băng Hà và những người khác có thể nghe thấy tiếng vỗ tay và những tiếng cười to.
Vinlky xoay người nhìn cô, ý cô hãy tự đến xem.
Cửu Băng Hà nghiêng đầu, lại bước tới chỗ ánh sáng đó, trong đó là một căn phòng xa hoa, thật không nghĩ nó lại tồn tại ở cái nơi hoang vu này, hơn nữa còn được ngăn cách hoàn toàn với ngôi biệt thự hoang tàn ngoài kia.
Trần Minh Hạo cùng một người đàn ông bước đến chỗ cô mỉm cười thân thiện.
– Thủ lĩnh, đã lâu không gặp! – Trần Minh Hạo nhìn cô, giọng nói bình thản, giống như có quan hệ rất tốt với cô vậy.
Người đàn ông bên cạnh cũng mồm mép không kém:
– Tôi là Lỗ Tấn, nghe danh cô đã lâu.
Cửu Băng Hà cười lạnh bước vào, Jack và Vinlky cũng bước theo sau, ánh mắt Jack chạm vào Trần Minh Hạo mang chút khinh thường.
Cửu băng Hà ngồi vào ghế sô pha gác chân, lại nhìn hai người kia từ từ bước đến chỗ cô ngồi ở sô pha đối diện, không khí có mấy phần căng thẳng.

Đàn em của Trần Minh Hạo gồm mười mấy tên đứng từ xa nghe ngóng tình hình.
– Vào thẳng vấn đề! – Cô lạnh giọng, đôi mắt đen nhìn Trần Minh Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống, về phần nhìn người đàn ông tên Lỗ Tấn lại là mang sự khinh khỉnh.
Trần Minh Hạo cười cười, nhìn vào khuôn mặt hắn cũng chỉ là làm rõ thêm bản chất xảo trá của hắn mà thôi.
– Thủ lĩnh, mọi chuyện trước đây coi như xí xoá, dẫu sao tôi trước đây cũng là người của cô, cô cần gì phải tính toán như vậy.
Lỗ Tấn nhìn người con gái lạnh giá như băng trước mặt này, chỉ có một từ run, ngoài ra, ông ta còn sợ cả ánh mắt cô gái này bắn về phía ông, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ông vậy.
Cửu Băng Hà nhếch miệng, ngay cả Vinlky đứng phía sau cũng phải bật cười, Jack im lặng, chăm chú quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của Trần Minh Hạo.
– Xí xoá? Mày đụng vào người của tao thì giờ mày muốn xí xoá thế nào đây? – Cô nhổm người lên, nhìn chằm chằm vào hắn, sức sát thương bằng ánh mắt của cô vốn có thể làm suy sụp tinh thần của người đối diện.
Sắc mặt Trần Mnih Hạo càng trở nên xấu đi nhưng hắn vẫn cố gắng giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt:
– Thủ lĩnh đang nói đến Triệu Thanh Mẫn sao? Người như hắn làm sao có thể ảnh hưởng đến hoà khí giữa chúng ta được!
Cửu Băng Hà động đậy cổ, cô xoay xoay cổ một cái, cô đưa ngón trỏ của mình xuống, chỉ thẳng vào đầu của Trần Minh Hạo:
– Mày đang đụng đến NGƯỜI ĐÀN ÔNG của tao!
Ánh mắt sắc như lưỡi dao, dưới lớp mặt nạ, sắc mặt trước nay bình tĩnh của cô bỗng nhiên trở nên tức giận, giọng cô rít lên:
– Mày phải nhớ… đó là NGƯỜI ĐÀN ÔNG của tao!
rRr
Bóng đêm ngực trị toàn bộ thế giới cũng như người con gái đó đang ngự trị toàn bộ tâm trí anh…
Hai mắt Triệu Thanh Mẫn nhắm nghiền, anh cố gắng muốn ngủ một giấc nhưng không tài nào ngủ được, không phải say rồi sẽ dễ ngủ sao? Vậy tại sao anh không thể ngủ?
Điện thoại trong túi anh rung lên, đôi mắt lưu ly đen tuyền mở ra trong bóng tối.
Anh ngồi dậy, lấy di động từ quần mình, nhìn vào màn hình điện thoại.
Một số máy lạ… Sao lại gọi anh vào cái giờ này chứ?
– A lô. – Anh nghe máy, giọng nói có chút khàn khàn.
Bên kia, một giọng nam tràm ấm, có thể nói là dịu dàng, ngay cả âm điệu trong câu nói cũng mang đầy vẻ cuốn hút.
– Tôi biết Cửu Băng Hà đang ở đâu!
Triệu Thanh Mẫn híp mắt lại, anh dò hỏi:
– Ai vậy?
Giọng nói ấy lúc này lại càng nhẹ nhàng hơn, âm điệu càng trở nên thâm trầm:
– Ai không quan trọng. Nhưng tôi biết Cửu Băng Hà đang ở đâu.
Cúp máy xong, người con trai đó châm một điếu thuốc.
Khói thuốclan toả cả căn phòng, đôi mắt nâu thẫm đó nhìn vào làn khói thuốc, khoé môi cong lên một đường:
– Chỉ có hắn làm em đau… em mới bỏ cuộc được!
rRr
Trần Minh Hạo cứng miệng, được một lúc hắn lại cười to:
– Người đàn ông? Ha ha… thủ lĩnh… xem ra cô rất quý trọng những người đàn ông của mình!

Cửu Băng Hà nhìn hắn đầy khinh thường, hận không thể một nhát súng bắn chết hắn ngay tại đây.
– Muốn gì thì nói! Đừng vòng vo.
Người đàn ông tên Lỗ Tấn sắc mặt nãy giờ hết đổ lại trắng hết trắng lại xanh lúc này lau mồ hôi trên trán nhìn cô mỉm cười:
– Cửu thủ lĩnh, tôi có một vụ làm ăn rất ngon, vụ này tôi sẽ chia đều, nhất định sẽ không để cô phải thiệt thòi.
Cô bình thản như không, với lấy chai Whisky trên bàn rót vào ly rồi cầm lên thưởng thức:
– Xem ra, đến đây thưởng thức được thứ này cũng tốt.
Lỗ Tấn nhìn cô, cứ nghĩ vụ làm ăn này đã thuận buồm xuôi gió thì vẻ mặt của ông ta càng rạng rỡ:
– Tửu lượng tốt! Tửu lượng tốt!
Jack đứng ở phía sau cô vốn cực kì khó chịu lúc này không chịu được lên tiếng:
– Lỗ Tấn, thủ lĩnh chưa đồng ý với ông đâu, đừng có dẻo mỏ như thế!
Mặt Lỗ Tấn từ rạng rỡ đột nhiên trở nên xám xịt.
Đặt ly rượu trống không xuống bàn, Cửu Băng Hà đứng dậy chỉnh lại trang phục rồi nhìn Trần Minh Hạo bằng ánh mắt khinh thường, cô cười mỉa:
– Lần trước mày vận chuyển hàng trái phép sang địa bàn của tao tao đã không tính toán, lần này lại muốn hợp tác với tao sao? Đường có mơ tưởng!
Jack đứng phía sau cô nhếch môi cười, hai tay đút vào túi quần, bộ dáng ung dung:
– Nhà họ Lỗ các người buôn bán thuốc phiện ở Trung Quốc nhiều như vậy còn chưa đủ sao? Giờ còn muốn lấn chiếm sang cả Mĩ, ông không sợ bóc lịch cả đời sao?
Cô vỗ vai Jack bước đi ra ngoài, chừng được năm bước, cô quay lại nhìn Trần Minh Hạo bằng ánh mắt thù hận:
– Cái mạng của mày, là do em mày cho, nếu không, tao đã chĩa súng vào mặt mày từ lâu rồi!
Hừ lạnh một tiếng, cô kiên quyết đi ra ngoài, để lại hai bộ mặt xám xịt của hai tên đó.
Jack nhìn Trần Minh Hạo một cái, sau đó lại lắc đầu đi ra ngoài, hắn ta cười lạnh một cái, nhìn bóng lưng Jack rời đi.
Cô điềm tĩnh rời khỏi căn phòng xa hoa đó, lòng cô trùng xuống.
Chỉ cần rời khỏi nơi này, người của cô sẽ lập tức ập vào bắt hắn, mọi thứ cũng sẽ dễ dàng giải quyết.
Nhưng không…
Cửu Băng Hà mới vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, phần thái dương đã truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Không nhìn cũng biết, Cửu Băng Hà cười khổ, tên Trần Minh Hạo sao có thể để cho cô toàn vẹn rời khỏi đây được.
Cô liếc nhìn người đó, phía sau mặt nạ, đôi mắt đen trở nên hoảng hốt…
Cảm giác của họng súng đang dí vào thái dương vô cùng chân thật…
Cô có thể cảm nhận được chỉ vài phút sau, mùi máu tanh sẽ bao phủ nơi đây…
Cảm giác đó… không hề dối trá chút nào…
Triệu Thanh Mẫn một tay cầm súng, một tay đút vào túi quần, họng súng đang dí sát vào đầu cô.
Tim cô như nhảy khỏi lồng ngực…
Sao anh lại ở đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.