Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 4: Cô Gái Bí Ẩn
Chương 4 : CÔ GÁI BÍ ẨN
Lệ Băng nhìn người ngồi đối diện trước mặt mình , ra lệnh :
– Ra sân bay đi !
Hắc Long đứng dậy , trước khi đi không quên nở nụ cười :
– Tôi sẽ nghe theo em , tất cả những gì em nói tôi làm .
Lệ Băng nhíu mày nhìn Hắc Long khó hiểu , anh không trả lời , … chỉ bước đi trong im lặng .
Bước ra đến cánh cửa kia , anh vừa mở cửa ,vừa quay lại nhìn cô :
– Tôi sẽ đợi , … đến khi em chấp nhận tôi !
Lệ Băng như ngờ ngợ đoán ra chuyện gì , đôi mắt cô khẽ híp lại , môi cong lên , trong lòng thật sự đang rất rối bời :
– Đi đi !
Người con trai bước đi , bóng dáng cô độc khuất hẳn sau cánh cửa . Lệ Băng ngước nhìn lên trần nhà , mắt nhắm lại thật chặt :
– Hắc Long , xin lỗi , tôi chỉ xem anh như anh trai của mình thôi !
***
Hắc Long bước đi , trong lòng anh lúc này đang rất đau , khuôn mặt anh tối sầm lại , vẻ mặt đau đớn hiện rõ , anh đứng lại nơi một góc tối , thu mình vào bóng tối , tay anh đấm thùm thụp vào tường : ” Tại sao em không thể cho tôi một cơ hội chứ ? ” . Anh khuỵ gối xuống , rồi ngồi dựa vào bờ tường , anh lấy điện thoại ra mở màn hình lên , đập vào mắt là một cô bé 14 tuổi trông rất dễ thương , nhưng vẻ mặt âm u , buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt , làn da trắng , đôi môi đỏ hồng , mái tóc đen dài óng mượt . Cô bé mặc một chiếc áo bông màu nâu , góc chụp này là ở trong ô tô ở vị trí lái xe nên cho dù có bị chụp cũng không phát hiện ra , cô bé lúc này còn đang xoa hai bàn tay lạnh ngắt áp vào mặt , nhìn vào chỉ muốn bẹo má thôi ! Ấy vậy mà … đứa bé ngày ấy bây giờ đã trưởng thành và trở nên xinh đẹp như vậy , quả thật có chút rung động khi gặp lại sau nhiều năm xa cách . Không những vậy , cô bé ấy còn là một người mạnh mẽ , luôn giữ vững lập trường cho riêng mình , ngay cả anh cũng không thể ngờ cô bé ngày đó lại thay đổi nhanh đến vậy . Mỗi lần nhìn thấy cô , anh luôn có cảm giác trái tim mình sắp nổ ra vì đập liên hồi , máu trong cơ thể chảy nhanh hơn lúc bình thường , đã có lúc anh tự đấm và kiểm điểm lại bản thân mình rằng Băng Băng chỉ là một người em gái của mình thôi , nhưng sao cảm xúc của anh , nó càng ngày cứ đi xa ngay tầm kiểm soát của mình , và rồi , khi anh biết mình không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình thì cũng là lúc mà anh phát hiện ra … mình đã yêu Băng Băng .
Anh tự cười chế giễu mình , nhớ lại cảnh tượng mà một năm trước anh còn nhớ như in trong đầu …
Đó là một ngày mưa , một ngày mưa đầy nỗi nhớ và hi vọng .
***
– Băng Băng , anh không mang theo áo mưa ? Làm sao đây ? – Một cậu trai trẻ tầm 22 tuổi , khuôn mặt vô cùng cuốn hút đã gây sự chú ý cho những người con gái xung quanh trong phạm vi 30 mét .
– Em cũng không mang . – Cô gái nhỏ có mái tóc đen dài ngang lưng , làn da trắng ngần như tuyết , đôi môi đỏ mọng , nói chung đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp , cô có đôi mắt đen lung linh đượm buồn đang nhìn những cơn mưa ngoài kia , trên người cô mặc rất đơn giản , chỉ vẻn vẹn một cái áo cộc tay , một cái quần ngắn ngang đùi . Hai tay cô đưa lên siết chặt lấy tay mình , tránh những cơn gió lạnh thổi vào người , người cô cũng không ngừng run lên từng đợt . Người con trai thấy vậy cười khẽ , cởi chiếc áo khoác đen của mình ra , đi tới quàng vào người cô gái nhỏ , anh nhắc nhở nhỏ , cũng bởi vì sợ cô giận và thái độ lạnh lùng thờ ơ của cô :
– Trời lạnh thế này , nhớ mặc thêm áo ấm vào đấy !
Cả hai đang đứng trước cửa siêu thị , không thể đi ra ngoài trong lúc này được vì bên ngoài trời bây giờ đang mưa . Mà anh lại gửi ô tô ở nơi khá xa , cách siêu thị cũng đến 60 mét nên nếu anh chạy bộ đến đó chắc hẳn người anh đã ướt nhẹp rồi , huống gì anh còn đang đi cùng Băng Băng , không lẽ cũng để cô ấy chịu chung số phận , cô ấy đã gầy rồi , bây giờ còn đi mưa thế này , chắc không trụ nổi mất .
Lệ Băng nhìn anh , cũng không có ý từ chối , cô giữ lấy áo khoác mà anh quàng cho mình , siết thật chặt để tránh cơn lạnh đang từ từ tiếp cận cô .
– Ấm quá ! – Cô gái thốt lên thật khẽ , trong lòng còn muốn nói thêm một câu nói gì đó nhưng vội dừng lại , chỉ vì mùi hương nam tính trên chiếc áo khoác khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường .
Anh lắc đầu , nhìn cô gái nhỏ kia đang thu mình trong chiếc áo đen dài tới ngang đùi của cô , đưa tay tới nhéo má :
– Em thật biết kiên nhẫn đó ! Chịu lạnh nãy giờ cơ đấy , định đợi anh khoác vào à !
Lệ Băng không nói gì chỉ đứng nhìn trời mưa ngoài kia , một vài hạt mưa đang rơi trên mái tóc cô , làm mái tóc cô dần ướt , cô nhìn anh bằng ánh mắt ” muốn giết người ” , chỉ cần anh chọc cô thêm một lời thôi cũng đủ khiến cô tức giận , mặt mày tím tái hết rồi . Anh cũng không muốn khiến cô khó xử , nên cũng không nói thêm nhiều , thấy mái tóc cô dần ướt đi vì chỗ cô đứng không cách cơn mưa ngoài kia là bao xa , anh đi tới nắm lấy tay cô , kéo cô đi vào trong siêu thị , vừa đi vừa trách :
– Trời mưa anh đã dặn em đứng ở chỗ nào ráo cơ mà , thế mà vẫn đứng ở ngoài mưa là sao ? – Sau khi đưa cô đến nơi được cho là không một hạt mưa nào có thể lọt qua , anh buông tay cô ra , đưa một tay lên lau những hạt mưa còn đọng lại trên mái tóc cô , sau đó nhìn vẻ mặt cô đang nhìn anh khó hiểu . Đột nhiên , hai má anh chợt ửng đỏ , cô thấy vậy còn hỏi một câu làm anh không biết phải trả lời ra sao :
– Mặt anh đỏ vậy ?
Anh cứng họng , không biết trả lời như thế nào cho hợp lí , cuối cùng anh đứng im . Lệ Băng biết cho dù có hỏi chắc gì anh đã trả lời nên cô quay mặt đi chỗ khác , nhìn cảnh mua bán tấp nập trong siêu thị vẫn đang diễn ra trong trời mưa bão này . Không biết đã từ khi nào , anh lại thích ngắm cô từ khoảng cách này như vậy , cảm giác này cứ chiếm lấy anh khi anh nắm tay cô , bàn tay cô mát lạnh , bàn tay anh ấm áp , hai bàn tay cùng san sẻ hơi ấm cho nhau , để cùng có chung hơi ấm . Anh muốn được cô yêu một lần , cho dù một lần thôi cũng được , nhưng mà … sao anh không thể nói thành lời mỗi khi bên cô thế này , đôi môi anh như lặng im , không thể phát ra từng lời . Có phải … do anh sợ cô từ chối không ?
Không biết từ khi nào anh đã có đủ cam đảm , bàn tay anh nắm chắc thành quả đấm , trong lòng đã vững ý chí quyết định mà bấy lâu nay anh không dám nói , lần này … anh quyết không chùn bước . Anh đi tới gần Lệ Băng , hai người đứng đối diện nhau , khoảng cách thật gần , cô nhìn anh , ánh mắt đen sâu lắng thoáng lên vẻ khó hiểu . Anh nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô , nhìn sâu vào đôi mắt ấy , đôi mắt lúc nào cũng chất chứa vẻ u sầu , trầm lắng , mắt anh nói lên lòng chất chứa yêu thương từ trái tim :
– Băng Băng à … nói ra điều này anh biết chắc em ngạc nhiên lắm ! Nhưng nhất định hôm nay anh phải nói , cho dù kết quả có ra sao đi chăng nữa !
Lệ Băng nhìn anh , môi mỏng khẽ chuyển động , một cách thật nhẹ nhàng , mặt cô không có biểu hiện gì khác ngoài sự lạnh lùng vô cảm :
– Ừ .
Mọi người ở siêu thị lúc này tập trung khá đông , ai cũng nghĩ đôi trai tài gái sắc này đang chuẩn bị một bước ngoặt mới trong cuộc đời của mình . Anh hít lấy một hơi thật sâu , cố ổn định lại tâm trạng hiện giờ của mình , anh cố thốt ra từng lời một :
– Châu … Lệ Băng … Từ trước tới nay có lẽ em cứ nghĩ , tôi coi em như một người em gái mà thôi . Nhưng em biết không , tôi cứ nghĩ tình cảm tôi dành cho em chỉ đơn giản là tình anh em , tôi thực sự rất khó chịu , tôi muốn nói ra hết tình cảm của bản thân mình , để khỏi phải chứa đựng nhiều trong tim , để khi nó nổ ra thì tôi nhất định sẽ không trụ được mà chết mất ! Vì vậy … em hãy cho tôi một cơ hội , được không ?
Lệ Băng nhìn anh , giống như chưa từng xảy ra chuyện gì từ nãy đến giờ , cô bước đi mà không ngoảnh lại , làm bao ánh mắt trong siêu thị há hốc mồm :
– Về nhà thôi !
Anh nhìn bóng dáng cô đi , trong lòng buồn vô cùng , bất lực bước đi , trái tim anh như rỉ máu , từ ngày đó , cô tiếp xúc với anh ít hơn , cũng ít nói chuyện với anh hơn . Ngoài công việc , hầu như hai người đều không gặp nhau .
Mặc dù vậy , anh vẫn không hối hận vì quyết định ngày đó của mình .
Đôi mắt anh thoáng buồn , vẻ mặt không chút sức sống …
***
Tại sân bay , một cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra … bình thường thì tất cả mọi người đều không bận tâm lắm về chuyện đời thường , nhưng hôm nay lịch sử có một không hai đã ra đời …
Cả người đi đường cũng tò mò ngó vào xem …
Như một vụ tai nạn mới xảy ra vậy …
Nhưng thực chất …
Vụ tai nạn này không mang tính tổn thất , chỉ là … nó được tạo ra … từ một cô gái dễ thương và một người con trai cực kì mely .
– Mắt anh có phải để sau lưng không mà đi đứng gì kì cục vậy hả ? – giọng nói đó được truyền ra từ mộ cô gái , khuôn mặt chau lại vẻ bực tức .
– Xin lỗi . – Trong lúc này , câu nói mà cậu ta thốt ra chỉ duy nhất một từ , khuôn mặt không có chút cảm xúc nào , như tượng thạch cao vậy .
Cô gái gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng , nhưng khi nhìn lại thì vẻ mặt đẹp trai cộng vẻ ngông ngông của cậu , cô không thể nào chấp nhận kiểu xin lỗi đó được . Bỗng nghĩ ra một cách , cô vui vẻ nói :
– Thôi được , tôi sẽ tha cho cậu , nhưng … cậu phải chở tôi đi !
– Không . – Câu ta trả lời một cách dứt khoát , nhăn mặt nhíu mày : ” Cô ta nghĩ mình là ai chứ ? ” .
Mặt cô bắt đầu đỏ lên , châm dậm bình bịch xuống đất , sau một hồi không có kết quả gì , mặt cậu ta vẫn không có chút gì gọi là ” nhường nhịn ” , cô tức khóc rống lên , ngồi phịch xuống đất khóc nức nở :
– Hu hu … đất nước ơi … có người ức hiếp tôi … !
Phi Hùng ngồi xuống bên cạnh cô , anh nhếch miệng cười :
– Sao cô không gọi ba mẹ cô đi ! Gọi đất nước để làm gì ?
Nhắc đến hai từ ” Ba mẹ ” , mặt cô gái không hiểu sao lại biến sắc , dần dần chuyển sang mảng đen , giọng cô mang chút âm trầm :
– Được rồi , anh có thể đi !
Phi Hùng khá ngạc nhiên trước thái độ của cô gái xinh đẹp , anh cúi xuống nhìn đôi mắt bắt đầu ươn ướt kia , không khỏi có chút dao động .
” Cô gái này lạ thật ! ” . – Phi Hùng nghĩ thầm , không thể hiểu cô đang nghĩ đến thứ gì mà có thể đau lòng thế kia .
RENG … RENG … RENG … – Chuông điện thoại trong túi Phi Hùng đột nhiên vang lên , anh đứng dậy đi lại chỗ góc khuất nghe máy :
– A lô , tỷ tỷ à , có chuyện muốn nhờ đệ nữa sao ? – Giọng anh có vẻ trầm xuống một cách khó hiểu .
– Cậu có thể ra sân bay đón giúp tôi một người không ?
Phi Hùng chau mày hỏi , anh quay sang nhìn về hướng cô gái kia :
– Sao vậy tỷ , hồi nãy tỷ nhờ đệ tìm hộ nhà , lần này là ở sân bay , rốt cuộc tí nữa đệ sẽ làm gì tiếp theo đây ?
Giọng nói bên kia đột nhiên trở nên sắc lạnh , không một chút do dự uy lực thốt ra :
– Tôi đã nhờ Hắc Long , nhưng anh ấy sẽ không đi được đâu ! Với lại , chuyện này tôi nhờ cậu là có lí do cả .
Phi Hùng bật cười , trong lòng đang có hàng ngàn câu hỏi dành cho Lệ Băng , anh tò mò không biết chuyện Lệ Băng làm vì mình là chuyện gì ?
Không đợi Phi Hùng trả lời Lệ Băng đã tắt máy được mấy giây , anh tức thầm trong lòng :
” Không biết là ai thì đón kiểu gì trời ! ” .
Anh lắc đầu định bỏ máy vào túi quần thì bỗng nhiên có tin nhắn đến , anh mở ra đọc thì có một số điện thoại hiện lên ở màn hình , người gửi là Lệ Băng . Anh cũng đoán được một phần số điện thoại này là của ai , Phi Hùng lắc đầu cảm thán : ” Tỷ tỷ hiểu ý mình thật ! ” .
TÚT TÚT TÚT ! – Tiếng điện thoại bấm tút tút , Phi Hùng đang bấm số điện thoại mà Lệ Băng vừa cho , vừa để ý đến cô gái mình cãi nhau lúc nãy , cô gái đó vẫn chưa ngồi dậy , đúng hơn hết là cô ấy vẫn đang ngồi khóc ở đằng kia , người lúc này ở đây dần thưa thớt , không ai còn quan tâm đến cô nữa .
Đầu dây bên kia đang được kết nối , Phi Hùng mắt vẫn không dời cô gái đó .
” Chết tiệt , sao không ai nghe máy hết vậy ? ” . – Phi Hùng nhìn màn hình điện thoại thông báo không trả lời , mặt anh nổi gân xanh , sự bực bội đang lan toả trong cơ thể . Mặc dù vậy , anh vẫn cố gọi . Sau một hồi lâu , đầu dây bên kia mới chịu bắt máy , một giọng nói lanh lảnh , khàn khàn ở đầu dây bên kia cất tiếng :
– A lô , ai vậy ? Sao gọi điện đúng lúc vậy ?
Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra ở đầu dây bên kia , anh nhìn về hướng người con gái đó :
” Cũng nghe điện thoại à , trùng hợp thật đấy ! Nghe giọng nói trong này mình lại liên tưởng đến cô ta ! ” .
Anh dè dặn trả lời :
– Chào cô , tôi là người được nhờ đến đón cô , mong cô nói cho tôi biết hiện tại cô đang ở chỗ nào ?
Mạc Đỉnh nghe đến từ đón , lập tức đứng dậy , Phi Hùng từ đằng xa nhìn cô có vẻ ngạc nhiên , cô vui mừng đến độ muốn khóc :
– Tôi đang ở trước sân bay nè , anh đang ở đâu ? – Đã vậy cô còn nhảy dựng lên nữa chứ .
Phi Hùng nhìn quanh trước sân bay , đúng hơn hết là anh đang đứng ở trước cửa sân bay , quay đi quẩn lại cũng chỉ có cô gái mà anh vừa cãi nhau lúc nãy , không lẽ … Anh chặc lưỡi , vừa nghe máy vừa đi đến chỗ cô gái đang nhảy như điên kia vừa trả lời :
– Cho tôi hỏi cô một chút được không ? Cô mặc áo quần màu gì ?
Mạc Đỉnh nhìn xuống người mình , cô cười ngóng ngóng nhìn quanh sân bay đáp :
– À , tôi mặc cái áo màu hồng , cái quần màu đen , va li bên cạnh tôi là màu đỏ .
” Vậy đúng rồi . ” . – Phi Hùng tắt máy rồi đi về phía cô gái nhỏ , thật là … biết thế anh đã không gây sự với cô rồi .
Anh đến gần cô , nắm lấy bàn tay cô kéo đi , Mạc Đỉnh đang trong tình trạng bất ngờ , cô hét lên rồi vùng vằng dựt tay lại :
– Tên kia , anh đang làm gì thế hả ?
Phi Hùng quay đầu nhìn cô , nở nụ cười quỷ dị :
– Tốt nhất cô nên im lặng đi , không thì đừng trách .
Mạc Đỉnh bị anh kéo tay mạnh quá , lại bị anh nói như vậy , nhất thời không tự chủ được mà nấc từng hồi , không nói một câu nào . Đến khi anh đưa cô ngồi vào trong ô tô mới nhận ra khoé mắt cô có vài giọt nước mắt mới đọng lại . Anh buông tay cô ra rồi ngồi vào trong xe , vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu tan biến hết và thay vào đó là một vẻ mặt ôn nhu , hiền hoà . Anh nâng bàn tay bị mình bóp đến bầm tím lên , thổi vào phần sưng , trong lòng mang chút tội lỗi , anh nhìn vào cô , nói đầy yêu thương :
– Xin lỗi em .
Mạc Đỉnh nhất thời đỏ mặt vì những hành động đó của anh , quay ra bên ngoài cửa kính , giọng vẫn còn tức :
– Được rồi , anh không cần xin lỗi tôi đâu .
Phi Hùng nhìn vào cô , bất giác tay đưa lên rờ vào mái tóc nâu của cô , khẽ mỉm cười .
***
Cánh cửa bật mở , một người phụ nữ bước vào , khuôn mặt mang đầy vẻ nghiêm túc :
– Tổng giám đốc , có một tập hồ sơ được gửi đến ạ .
– Để đó đi . – Khuôn mặt trầm uất mang đầy vẻ lạnh lùng , nghiêm túc , giọng nói lạnh băng cất lên .
Sau khi đặt tập hồ sơ trên bàn , người phụ nữ lập tức bước ra ngoài , còn không quên cung kính :
– Vâng .
Một lúc sau , khi đã giải quyết tất cả xấp tài liệu kia , Thanh Mẫn cầm tập hồ sơ kia lên xem , vẻ mặt có chút khó hiểu . Anh đọc tập hồ sơ kia , tay cầm ly cà phê lên uống để thư giãn đầu óc :
” Hacker nổi tiếng tấn công và tàn phá dữ liệu máy tính . ” .
Trong tập hồ sơ , ảnh một cô gái dễ thương xinh đẹp lập tức đập vào mắt , đôi mắt hồn nhiên trong sáng đang ngắm cảnh ở bên ngoài cửa kính trong một quán cà phê . Tấm ảnh này khẳng định được một phần là bị chụp lén và phong cảnh ở nơi đây cho thấy không phải ở Trung Quốc , người đó cũng đã đoán được một phần … Mĩ .
Họ và tên : Mạc Đỉnh .
Ngày sinh : chưa rõ
Hoàn cảnh gia đình : chưa rõ
Chi tiết : chưa có
Hầu hết các thông tin cá nhân đều bỏ trống .
Thông tin công việc : Là một Hacker nổi tiếng , mã hoá dữ liệu của một công ty trong một đêm , công ty đó sẽ biến mất ngay trong đêm đó .
Đọc đến dòng cuối cùng , đôi mắt của Triệu Thanh Mẫn khẽ híp lại , vẻ mặt khó hiểu cùng sự tò mò đến tột độ trong một khoảng thời gian khi chưa có sự giải đáp . Anh gấp tập hồ sơ lại , cầm áo khoác đi ra ngoài .
Trên bàn làm việc , tờ giấy trong tập hồ sơ bị rơi ra , để lộ lại vài dòng chữ ngắn nhưng cũng đủ làm Thanh Mẫn đau đầu buốt óc . Những dòng chữ này đơn giản vẻn vẹn vài câu như :
” Thông tin trong giới chính trị : Hacker 1987DIER chịu sự chi phối của một Hacker cực kỳ nguy hiểm , Hacker Demon306 , quan hệ với Cửu Băng Hà ! ” .
” Cửu Băng Hà ? Lại là cô ! Cô có thể nói hết cho tôi … bí mật thực sự của cô ? ” .