Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 3: Đối Tác Là Một Người Bí Ẩn
Chương 3: ĐỐI TÁC LÀ MỘT NGƯỜI BÍ ẨN
Tại một góc làm việc ở một công ty , nói cụ thể hơn là tập đoàn White , có một người con trai đang làm việc , gương mặt không khỏi che giấu được vẻ ảm đạm , trầm lắng . Đôi mắt đen chăm chú nhìn vào tập hồ sơ chất đống bên cạnh , thật tập trung , người bên ngoài nhìn vào không khỏi nể phục . Một cậu học sinh mới chỉ 17 tuổi thôi , nhưng lại mang trọng trách lớn như vậy , gánh vác một tập đoàn lớn mạnh , làm tập đoàn phát triển , thật đáng mặt mấy ông tiền bối đời trước , mất ít nhất cũng phải mười mấy năm tuổi đời để xây dựng , vậy mà cậu trai trẻ này , chỉ làm nó trong vòng hai năm . Căn phòng của vị tổng giám đốc trẻ này , hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của nhiều người . Bình thường thì đối với một tập đoàn lớn , vị tổng giám đốc sẽ là người có chức vị hoặc cũng là người luôn giữ thể diện cho tập đoàn , chắc chắn phòng làm việc phải là nơi hoàn hảo cũng như sang trọng . Vậy mà kể từ khi Thanh Mẫn tiếp quản tập đoàn , mọi thư trở nên mới lạ hơn . Căn phòng của vị giám đốc này cực kì giản dị , không cầu kì , không sang trọng so với phòng với các phòng của nhân viên cấp dưới . Căn phòng chỉ đơn giản với vài đồ dùng cần thiết khi làm việc , màu chủ đạo của căn phòng là màu xám , bàn làm việc cũng chỉ có một chiếc laptop , một ngăn đựng đồ dùng làm việc , trên bàn được đặt một bình hoa hồng màu đỏ trông rất đẹp . Đoán chắc vị Tổng giám đốc trẻ này rất thích hoa hồng . Ngoài ra , còn có một căn phòng khác là phòng nghỉ cho Tổng giám đốc khi làm việc , bên trong cũng chỉ có một chiếc giường , một phòng tắm và nhà vệ sinh .
Thanh Mẫn đang lật từng trang tài liệu của một tập đoàn , không khỏi nhíu mày , trán anh khẽ nhíu lại , tròng mắt có chút dao động : ” DIE lớn mạnh đến vậy sao ? Cửu Băng Hà , tôi thật tò mò về cô ! ” .
– Cạch … – Cửa phòng mở ra , một người phụ nữ xinh đẹp bước vào , dáng người chị ta thật chuẩn , ba vòng đều đẹp , mặc dù đã tầm cỡ ba mươi thôi nhưng trông chị giống con gái mới hai mươi vậy .
– Thư ký Diệu , tôi có việc muốn hỏi chị ! – Thanh âm trầm thấp vang lên trong sự yên tĩnh của căn phòng , máy điều hoà chạy vù vù mát lạnh , làm tăng thêm tính lạnh cho mỗi lời anh nói .
– Tổng giám đốc , cậu gọi tôi có việc gì ạ ? – giọng nói mang đầy vẻ ôn nhu được thốt ra , chị cung kính cúi đầu , tay vẫn còn cầm những tập hồ sơ chưa qua duyệt .
Thanh Mẫn ngả người ra ghế , hai mắt nhắm lại , tay anh đặt lên cằm nhẹ suy nghĩ , giọng phảng phất chút mệt mỏi :
– Chị tính xem , chỉ số doanh thu bán hàng và doanh thu của DIE là bao nhiêu ?
Thư ký Diệu nhìn anh , sau đó cúi đầu xuống lấy tập hồ sơ mình đang cầm trên tay , đi tới đặt lên bàn cho anh , vẻ mặt khá căng thẳng .
– Theo tôi mới cập nhật được sáng nay thì đã ngang bằng với chúng ta rồi ạ !
Đôi mắt lưu ly khẽ mở , vừa như nhìn vừa như không nhìn vào tập hồ sơ kia , anh nhất thời ngạc nhiên , sau đó khẽ nhếch môi :
– Mới hình thành cách đây không lâu , vậy mà đã làm chủ được thương trường rồi sao ? Quả nhiên là một đối thủ nặng kí .
Thư ký Diệu đẩy nhẹ gọng kính , mặt chị có chút hiếu hỳ , cũng không khỏi lo lắng :
– Đây là lần đầu tiên , có một tập đoàn ngang ngửa với chúng ta . Đã vậy chúng ta lại không biết một thông tin gì về chủ tịch của tập đoàn đó . Vì vậy , không thể dễ dàng manh động được .
– Vậy chị tính xem , cơ hội chiến thắng của chúng ta là bao nhiêu ?
Rà soát lại toàn bộ thông tin mình hiện có , thư ký Diệu lắc đầu :
– Tổng giám đốc , không phải tôi coi thường năng lực của cậu , nhưng … theo như tôi biết , chi nhánh của DIE phủ kín khắp các nơi , hiện nay còn đang tiến hành mở rộng quy mô sang các nước khác , theo tốc độ mà tôi được biết , tôi không dám chúng ta nắm chắc phần thắng , cơ hội chỉ có thể là 50 % !
Lần này anh ngồi thẳng dậy , tay gõ gõ từng ngón tay nhẹ lên bàn , đôi mắt đen tuyền đó lại nghĩ mông lung một thứ gì đó , sau đó nhìn vào chị thư ký :
– Vậy … Chị hãy sắp xếp một buổi làm ăn giúp tôi !
Thư ký Diệu gật đầu cúi chào rồi đi thẳng ra ngoài . Cánh cửa được đóng nhẹ , một vệt sáng nhẹ hắt ra trong đầu chàng trai trẻ : ” Tôi sẽ sớm gặp được cô thôi , Cửu Băng Hà ! ” .
***
Một căn phòng nhỏ khác , tuy là phòng dùng để học thôi , nhưng ở đây chứa rất nhiều tập tài liệu quan trọng , đang chất ngổn ngang trên cái bàn học nhỏ nhắn , sách vở đều bị ném sang một chỗ và thay vào đó là cái laptop cùng với chiếc máy in đặt sát nhau , bên cạnh là một cái bàn nhỏ đựng máy fax . Đang mần mò với cái USB chứa đầy thông tin , bộ nhớ cần thiết để làm việc thì có tiếng điện thoại reo , Lệ Băng cần điện thoại lên , áp vào tai nghe , tay vẫn không ngừng di chuyển trên bàn phím , đợi đầu dây bên kia lên tiếng :
– Đại tỷ , hồi nãy tỷ gọi đệ làm gì vậy ? Đúng lúc đệ đang bận à ! – Phi Hùng đang rất bận , bực mình nói , giọng mang chút khó chịu .
Những ngón tay cử động trên bàn phím đột nhiên dừng lại , hơi thở nguy hiểm đang toả ra trên người Lệ Băng , đôi mắt chất chứa một tia … phẫn nộ :
– Có lẽ cậu muốn thêm việc làm ?
Biết người mình vừa đụng phải không dễ gì dây vào , Phi Hùng lập tức chuyển ngay thái độ khó chịu sang một bên , vui vẻ cười như chuyện vừa rồi như một cơn gió , miệng bắt đầu leo lẻo :
– Ơ không , tỷ tỷ , đệ rất sẵn sàng nếu tỉ nhờ giúp đỡ !
Cô cầm ly cà phê nóng mới pha cách đây không lâu , mắt vẫn dán vào màn hình máy tính , trong đôi mắt phát hiện ra một điểm sáng nhỏ :
– Tìm cho tôi một căn nhà phù hợp . Tôi nghĩ , sẽ có lúc tôi cần dùng chúng .
Phi Hùng ngạc nhiên :
– Bây giờ tỷ định chuyển nhà à ? Mẹ biết rồi sao ?
Cô lắc lắc đầu , tay đưa lên day day thái dương , mặt lộ rõ vẻ vui mừng , một nụ cười nhẹ xuất hiện trên mặt cô :
– Không có gì , cậu cứ làm theo lời tôi nói là được .
Không để thêm cậu ta nói tiếng nào , ngay lập tức cô cúp máy , cô không thích nói nhiều , nói lí do liên quan đến mục đích cần bàn là được rồi .
Đầu dây bên kia , Phi Hùng lắc đầu khẽ : ” Tỷ ấy không thay đổi chút nào ! ” .
Sau một hồi làm việc cật lực , Lệ Băng lết thân mình rã rời ra khỏi phòng , đi xuống nhà tìm mẹ cô . Tìm kiếm một hồi không có kết quả , cô đưa ra kết luận :
– Chắc mẹ lại đi làm rồi . – Cô nhếch môi cười khẽ .
” Đi du lịch thôi . ” .
***
Tập đoàn mới thành lập cách đây không lâu đang đứng sừng sững trước mặt một người , một người mang vẻ lạnh lùng cùng sự xinh đẹp của mình đã khiến cho nhiều người để ý . Tập đoàn DIE , cái nơi mà người này xây dựng , cuối cùng đã có được những thành quả đúng như người mong muốn . Nơi này sẽ giúp rất nhiều người thất nghiệp có việc làm ổn định , vượt qua khó khăn trong thời thế hiện nay . Cô , một vị sứ giả do trời ban xuống , lấp đi những nỗi khổ của người nghèo .
Mái tóc dài ngang lưng nhẹ bay trong gió , phấp phới dưới những cái nắng của buổi trưa , làn da trắng như tuyết đi dưới nắng trở nên ửng hồng , ánh mắt mơ hồ nhìn lên phía trên cao ẩn hiện sau cặp kính đen , quần ôm đen bó sát cơ thể quyến rũ , áo sơ mi dài đến ngang lưng , đôi bông tai ngỏ loé sáng . Cô … có một phong cách khá lạ so với thời trang hiện giờ , nhưng không sao , … đó là điều cô thích .
Mọi người đi ra đi vào tập đoàn đều nhìn cô với vẻ khó hiểu , ánh mắt của những người con trai đang bám theo cô dai dẳng :
– Người mẫu à ?
– Ăn mặc kì cục vậy ta ?
– Nhìn cô ta trẻ như vậy , chắc đang còn là học sinh .
– Trông giống người nổi tiếng quá nhỉ ?
Bỏ mặc những lời ngoài tai , Lệ Băng bước đi như đây chính là nơi mà cô thuộc về vậy , dáng người thướt tha bước đi một cách hiên ngang , tiếng bước giày gõ từng nhịp trên sàn , hoà vào âm thanh xe cộ ngoài kia , cô bước đến quầy tiếp tân thì có mấy bác bảo vệ ngăn lại , giọng có vẻ quan tâm :
– Này cháu bé , cháu tìm ai vậy ? Đây không phải nơi để chơi đâu cháu ? Nếu cháu có người thân muốn tìm thì ra ngoài kia chờ để bác tìm người giúp cho !
Cô cúi đầu lễ phép với mấy bác , cúi đầu chào :
– Dạ chào các bác , cháu muốn gặp Tổng giám đốc ạ !
Nghe xong câu Tổng giám đốc , nhất thời tất cả đồng loạt nhìn về phía Lệ Băng , có người còn tròn mắt nhìn , không hiểu chuyện gì đang xảy ra với vị Tổng giám đốc . Anh là một người làm việc rất nghiêm túc , chưa bao giờ xen lẫn chuyện riêng tư với công việc , anh cũng là người rất công bằng , không bao giờ thiên vị cho bất kì ai , luôn đòi lại lí lẽ cho người thiệt thòi , vì vậy được nhiều người trong công ty ngưỡng mộ . Duy chỉ có một điều , anh luôn giữ khoảng cách với những cô gái có ý muốn theo đuổi mình và thờ ơ trước mọi cử chỉ quan tâm của họ . Ngoài công việc ra thì chưa từng có ai lại muốn gặp anh trong giờ làm việc thế này , quả thật đây là một tin động trời , khiến tim của bao cô gái cũng vì đó mà rụng rời . Bóng dáng của một cô gái nhỏ đứng bên trong thang máy , nghe hết những gì người ta bàn tán , đột nhiên yếu ớt ngồi xuống , trái tim giống như bị bóp nghẹn , cảm giác thật khó thở !
Cô lấy điện thoại trong túi ra , bấm vào một dãy số :
– Tổng giám đốc , có người muốn đến tìm gặp anh !
– Tìm tôi sao ? – Một giọng nói trầm ấm phát ra trong điện thoại , khiến tim ai đó đập loạn nhịp , cô cố điều chỉnh lại nhịp tim của mình , giọng phát ra mang chút nghẹn ngào :
– Tổng … tổng … giám đốc … có người muốn gặp anh !
– Được rồi ! Tôi sẽ xuống ngay ! – giọng người đó mang chút ngạc nhiên , sau đó cất giọng trầm lắng như suy tư .
Sau khi cúp máy , cô gái nhỏ đi ra khỏi thang máy , tình cờ đi ngang qua chỗ Lệ Băng . Lệ Băng nhìn cô gái nhỏ , trong lòng một cảm giác xót xa xuất hiện : ” Chị thư ký đó … thích Hắc Long ? ” .
Không lâu sau , một người con trai từ trong thang máy bước ra , gương mặt tuấn tú , toả khí khái cao sang , mái tóc đen được cắt ngắn và hớt lên , anh mặc bộ vest đen hàng hiệu , ánh mắt dáo dác nhìn bốn phía xung quanh . Cặp mắt anh dừng lại ngay trên người cô , bất chợt một nụ cười xuất hiện . Anh bước đến cạnh cô , giọng nói trầm ấm pha chút đùa dỡn :
– Đã lâu không gặp ! Chủ …
Bỗng chốc một mảng đen xuất hiện trong đôi mắt cô , tạo thành một vòng xoắn nhẹ , giống như một cơn bão đang dần hình thành . Anh ho nhẹ một tiếng , rồi cười ôn nhu :
– Băng Băng à !
Sự vật hiện tại cách hai người trong phạm vi 20 mét đều ngưng hoạt động , mọi người đang làm việc cũng dừng mọi hoạt động lại để nhìn hai con người đang nói chuyện kia , ” Băng Băng à ! ” , nghe lời nói ngọt ngào của Tổng giám đốc dành cho cô gái kia , chắc hẳn cô gái đó có quan hệ không bình thường . Tiếng xe ngoài đường vẫn tấp nập , ồn ào như mọi ngày … không ai có thể trở lại làm việc bình thường trong tình huống như thế này ,giống như ở ngoài kia , mặc dù có một vụ tai nạn thì rốt cục bọn họ vẫn cần làm công việc của mình . Đây … thực sự là một tin sốc !
Lệ Băng hiểu ý gật đầu , đi đến khoác vai anh vẻ thân mật , cất giọng nói thật ngọt ngào :
– Tiểu Hắc Long , chúng ta đi thôi !
Hắc Long cười gật đầu , tiện thể nhéo mũi cô đầy âu yếm . Anh quay sang mọi người trong tập đoàn đang trố mắt nhìn , nhắc nhở :
– Mọi người tiếp tục làm việc đi !
Mọi người bây giờ mới bừng tỉnh , nghe Tổng giám đóc nhắc nhở , tất cả ” ai về nhà nấy ” tiếp tục công việc của mình , mấy cô gái trẻ đau khổ khóc thầm , con tim lúc này như đang vỡ thành trăm mảnh , nhưng không đau bằng một người …
Cô nhíu mày , nhưng không lộ rõ vẻ khó chịu ra ngoài , kéo anh thật nhanh đi vào trong thang máy , bấm nút lên tầng cao nhất của tập đoàn . Sau khi cửa thang máy đóng lại , cô lập tức buông tay ra khỏi người anh , đi cách anh khoảng cách xa nhất trong thang máy , giọng nói khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày , vẻ mặt bình thản đến mức dễ sợ . Hắc Long lúc này tắt ngấm nụ cười , anh tiến tới ép sát cô vào cửa thang máy ,chống tay lên trên , anh nói mà ghé sát vào tai cô , hơi thở lúc này nặng trĩu , cô cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng ở anh :
– Em hãy nhìn vào góc tường đối diện xem , có cái gì màu đỏ phát sáng không vậy ?
” Camera ! ” . – Lệ Băng ngước nhìn , đập vào mắt là một thiết bị nào đó phát sáng ra màu đỏ .
Lệ Băng không phản ứng gì chỉ đẩy nhẹ anh ra , thang máy nhanh chóng chạy lên tầng cao nhất … phòng chủ tịch .
TÍNH TÌNG …
Cửa thang máy mở ra , Lệ Băng nhanh chóng bước ngoài để tránh sự nóng bức , khó chịu trong thang máy , Hắc Long cũng cảm nhận được sự khó chịu của cô , đôi môi anh khẽ cười .
” Cô gái nhỏ này , luôn khiến tôi phải cười thầm ! ” . – Anh bước theo vào ngay sau cô .
Lệ Băng bước vào không gian riêng của một căn phòng , cảm giác đem lại chỉ là một sự lạnh lẽo khó tả , nơi này giống như không người ở vậy , hoang vu , hẻo lánh . Ở đây có đầy đủ các tiện nghi , đồ dùng cần thiết cho ngài chủ tịch , nhưng vấn đề ở đây là vị chủ tịch này rất ít khi xuất hiện ở đây . Cô cũng không ngạc nhiên giống như lần đầu vừa đến đây , vừa tới cô đã ngồi bệt trên ghế sô pha , nhắm mắt lại , cảm nhận không khí mát lạnh của máy điều hoà chạy trong phòng . Một hương thơm nhẹ nhàng nào đó thoảng qua mũi cô , cô bất chợt mở mắt , nhìn về hướng bàn làm việc , môi cô nở một nụ cười , mắt không rời khỏi thứ đó :
– Anh vẫn thay hoa khi tôi không ở đây à ?
Hắc Long đang đứng im đó , sau một hồi , anh mới chịu hoạt động , bước đi về phía máy pha cà phê , lấy cốc rót , mỗi động tác của anh thật nhẹ nhàng , cử chỉ dịu dàng , cộng thêm ánh mắt đầy ấm áp của anh , giọng anh mang đầy tâm tư nói ra :
– Ừ , thật sự thì tôi không thích hoa hồng , nhưng không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy nó , tôi lại nhớ đến em , dần dần , tôi càng cảm thấy yêu mến loại hoa này . Chúng thật đẹp , cũng rất nguy hiểm , giống như em vậy .
Không hiểu vì sao , khi anh ta nói ra những câu nói này , tròng đen của Lệ Băng rung ring một mảng nước , nhưng không lâu sau lập tức tan biến , cô thờ ơ nhìn vào bình hoa hồng được đặt ở đó , môi khẽ vểnh lên :
– Tôi thích nó , vì nó , là sự kết thúc của một tình yêu tốt đẹp . Tôi cũng ghét nó , bởi cái tình yêu của nó giống như gai trên cây hoa hồng vậy .
Hắc Long nhìn vào cô gái nhỏ đang nhắm mắt trên ghế sô pha , môi anh vểnh lên , đi đến đưa cốc cà phê đặt lên bàn , giọng lanh tanh :
– Chủ tịch … Đã lâu không gặp ?
Mắt khẽ mở , một phần giọng còn như băng tảng trôi không toả nhiệt suốt mấy trăm năm thức dậy :
– Vào vấn đề chính .
***
Tại sân bay quốc tế …
Một cô gái đeo mắt kính đen xách vali từ trong máy bay bước ra , ăn mặc sành điệu , gương mặt xinh xắn , dễ thương đang hé môi cười :
– Trung Quốc ơi , ta đã trở về !
Sự xuất hiện của cô gái nhỏ đã làm chú ý đến rất nhiều người trong sân bay , ai nhìn cô cũng phải khen ngợi bởi sự xinh đẹp bề ngoài vốn có của cô cùng với trang phục mà cô đang mặc đã cho thấy … cô là người vô cùng quyền quí , giàu có .
Cô gái này đi được vài bước đã lên tiếng than vãn :
– Ôi trời , ở đây vẫn nóng như ngày nào , cũng may không phải mùa đông , không thì mình chết cóng mất .
Cô rùng mình nhớ đến cảnh mùa đông lạnh giá năm đó , mắt cay xè , cô đi nhanh ra đường , cố tìm một chiếc taxi .
Trời giữa tháng chín khá nóng , nhất là những buổi trưa như thế này , những cái nắng đang đốt cháy từng người đi đường , làm cho họ không khỏi than phiền . Mùa đông trời lại lạnh ngắt , tuyết rơi phủ đầy đầu , không thể nghĩ được xe cộ sẽ hoạt động kiểu gì vào những thời tiết kiểu như thế này !
Cô gái này cũng không chịu nổi khi cứ đứng giống một con khùng dưới trời nắng trong khi không bắt được một chiếc taxi nào , cô mệt mỏi lôi điện thoại trong túi ra , ấn ấn vào dãy số mà bất cứ ở nơi đâu cô cũng có thể gọi , nói chính xác hơn là số máy này đã ăn mòn trong đầu cô .
– A lô . – Giọng nói trong trẻo cất lên , chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia .
…
***
Trong một gian phòng rộng lớn , có một trai một gái đang ngồi đối diện với nhau . Một người dựa vào ghế sô pha nhắm mắt , người còn lại chỉ nhìn người kia bằng một ánh mắt ấm áp khó tả . Người con gái đó vẫn nhắm chặt mắt , miệng mấp máy :
– Bản hợp đồng của White , ra sao rồi ?
Hắc Long nhìn Lệ Băng đầy ngạc nhiên :
– Chủ tịch … cũng quan tâm vụ này ư ?
Giọng không chút kiên nhẫn , mang một phần khô khốc truyền đến tai Hắc Long , khiến anh không muốn cũng phải nói ra :
– Trả lời đi .
Đang lúc anh định trình bày vấn đề thì …
RENG … RENG … RENG … – Điện thoại trên người Lệ Băng rung lên . Cô nhăn mặt khi bị phá đám , tay cầm điện thoại áp sát vào tai :
– A lô .
Đầu dây bên kia đầy bực dọc :
– Băng Băng , bà mau đến đón tui đi !
Lệ Băng mở mắt ra nhìn màn hình điện thoại khi nghe giọng nói quen thuộc kia , tên ” Mạc Đỉnh ” lập tức đập vào mắt , cô vẫn bình thản trả lời :
– Ở đâu ?
– Tui đang ở sân bay , mau đến đón nhé .
– Ừ . – Cô chưa đợi Mạc Đỉnh nói thêm một câu gì lập tức tắt máy , đầu chuông bên kia ngân vang từng hồi tút tút báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc , Mạc Đỉnh tức rống lên không nặn ra nước mắt , gọi chưa đầy nửa phút đã tắt máy , không biết lá sợ tốn tiền hay do gì vậy hả trời ?
Sau khi kết thúc cuộc gọi , Lệ Băng ngồi thẳng dậy , nhìn vào Hắc Long , cô lên tiếng ra lệnh :
– Ra sân bay đi !