Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 5: Thật Không Thể Hiểu Nổi !


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 5: Thật Không Thể Hiểu Nổi !

Chương 5 : THẬT KHÔNG THỂ HIỂU NỔI !
Lệ Băng đang nằm dài trên ghế sô pha ngủ cũng đã hơn hai tiếng rồi , tại sao vẫn không thấy tăm hơi của bọn họ , cô nhìn đồng hồ đếm từng giây từng phút trôi qua , không thể nào chờ được nổi : ” Kiểu này thể nào cũng là bài ca muôn thuở cho xem ! ” . Cô bực dọc quyết định bỏ về , nhưng khi cô vừa bước ra đến cửa thì … một cô gái xinh đẹp dễ thương đang đứng trước cửa , vẻ mặt tím tái dễ sợ đang nhìn chằm chằm cô . Hai người cứ đứng hình như vậy một hồi , Lệ Băng không tự chủ lên tiếng :
– Đã lâu không gặp !
Mạc Đỉnh lúc này rưng rưng nước mắt , suýt khóc :
– Băng Băng … – Cô chồm người lên ôm lấy Lệ Băng , lúc này không thể kiềm chế được nữa , cô khóc to .
Lệ Băng vỗ vỗ vai cô , cô bạn nghịch ngợm này … thật chưa làm gì cũng đã khóc như mưa rồi !
– Băng Băng , tớ nhớ cậu quá ! Ở bên đó tớ buồn lắm , mặc dù có nhiều người muốn chơi thân với tớ nhưng tớ không thể nào kết thân với họ được , bởi vì mỗi lần nói chuyện với họ … tớ đều nhớ đến cậu ! – Mạc Đỉnh vừa khóc , vừa kể khổ về những ngày qua khi ở bên Mĩ .
– Ừ . – Lệ Băng gật đầu , tay vẫn không ngừng vỗ lưng .
– Băng Băng , sao cậu không đến đón tớ ? – Lúc này Mạc Đỉnh ngưng khóc , cũng rời khỏi vòng tay ấm áp của Lệ Băng , cô ngước đôi mắt trong veo còn vương lại vài giọt nước mắt trên khoé mi , trách móc hỏi .
Xem ra … Mạc Đỉnh nói đúng chỗ hiểm của Lệ Băng rồi , không phải cô không thể đi đón Mạc Đỉnh , mà vì cô có một kế hoạch trong đầu không ai có thể ngờ tới , ván cờ này … cô chỉ thắng chứ không hề thua . Và Mạc Đỉnh , cũng nằm trong ván cờ này , nhưng cũng chỉ vì hình phạt cô dành cho họ thôi , dẫu sao họ cũng sẽ vui vẻ thôi mà !
– Không có xe ! – Lệ Băng nói bừa một lí do , lí do này … quả thật là … quá vô lí . Thôi , đằng nào cũng lỡ rồi , đâm lao thì phải theo lao thôi . Tròng mắt đen của Lệ Băng lúc này không hề mang chút gì gọi là nói dối , chỉ xét theo giọng nói đầy nhất quyết của cô thôi , cũng đủ để thấy được độ lạnh lùng trong giọng nói của cô lúc này rất cao .
Mạc Đỉnh sau khi nghe xong câu trả lời của cô , nhất thời há hốc mồm , trong đầu cô , sao đang toả lấp lánh lấp lánh quay xung quanh đầu , quả thật là rất chóng mặt : ” Băng Băng à , tớ không biết cậu đang nói đùa hay nói thật nhưng nếu câu nói này là thật , chắc hẳn Trái Đất này sẽ sụp đổ xuống vì sự nghèo nàn , lạc hậu mất . Cô nhìn Lệ Băng chớp chớp mắt , ý tỏ ra là cố tình không tin , giọng cô pha chút trêu đùa :
– Băng Băng , có lẽ tớ sẽ đi bệnh viện vào ngày mai , không thể tin được , chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy lại không có xe để đi , điều này nói ra ngoài , e rằng … tớ cười bể bụng chết mất . – Nói xong Mạc Đỉnh ôm bụng cười .
Lệ Băng hằm mặt nhìn cô , mặt lộ rõ vẻ không vui , cô chuyển chủ đề trước khi mình trở thành trò ” hố ” :
– Sao về nước vậy ? Không ở lại đó học à ?
Mạc Đỉnh cười xuề xoà , cô đi đến bàn làm việc của Lệ Băng , bắt đầu nghịch nghịch máy tính :
– À … do tớ nhớ cậu quá , không chịu nổi , nên trốn về ! Cũng may kiếm được mấy bằng tốt nghiệp nên cũng đỡ .
– Trốn về ??? – Hàng lông mày của Lệ Băng nhướn lên , lộ rõ sự nguy hiểm , Mạc Đỉnh đã cảnh báo trước được sự việc , cô đáp lại rất xúc tích , đầy khoa học , mang tính nhân văn :

– Băng Băng à , cậu không biết đâu , ở bên đó chán lắm , không có gì để làm hết , ăn rồi ở nhà , lên lớp thì chẳng có gì để học , mấy cái đó tớ đều học qua hết rồi , chẳng có gì để xem lại . Đi chơi thì toàn gặp mấy anh dân chơi , mà cậu biết không , người Mĩ nhanh lắm ! – Nói đến đây cô cười gian nhìn Lệ Băng .
Nghe hết một lượt lí do lí trấu của Mạc Đỉnh , Lệ Băng cũng hiểu được một phần nào . Thôi , Mạc Đỉnh về đây cũng tốt , cô cũng có thêm một trợ thủ đắc lực , và hơn hết cũng vì sự an toàn cho cậu ấy . Ngoài ra , cũng phải kiếm cho cậu ấy một người tử tế nữa chứ , cậu ấy còn nhỏ gì nữa đâu , 17 rồi mà , thôi thì đằng nào cô cũng đã tính trước hết rồi , cứ theo kế hoạch mà làm .
– Giờ ở đâu ? – Lệ Băng nhìn Mạc Đỉnh hỏi , cô không nghĩ Mạc Đỉnh sẽ không tính trước tính sau mà tự ý về nước được , chắc chắn cô đã có sự chuẩn bị sẵn rồi .
Mạc Đỉnh cũng đoán trước Lệ Băng sẽ hỏi cô như vậy , trong lòng thầm đắc ý : ” Băng Băng ơi là Băng Băng , tớ biết chắc thể nào cậu cũng biết tớ về nước rồi , chỉ là làm bộ thôi chứ gì ? ” . Mạc Đỉnh ngây ngô trả lời :
– Ở nhà cậu chứ ở đâu nữa ? Hỏi lạ không à ! – Cô còn không quên đập đập vai Lệ Băng .
Lệ Băng chau mày lắc đầu , giọng nghiêm túc :
– Không được , mẹ sẽ biết mọi chuyện mất !
” Tớ biết chắc cậu sẽ nói vậy mà ! ” . – Mạc Đỉnh cười thầm trong bụng , không nghĩ tới Lệ Băng còn lợi hại hơn cô , cô vờ mếu :
– Không lẽ … cậu muốn tớ … ở ngoài đường sao ? – Cô đưa tay chấm chấm nước mắt , làm bộ như khóc thật .
Lệ Băng cười lạnh , trong lòng cô đã biết thừa Mạc Đỉnh đi guốc trong bụng mình từ lâu . Cô làm ra vẻ như trầm tư suy nghĩ , rồi gật đầu :
– Thôi , được rồi . Tạm thời cậu về nhà mà tôi đã sắp xếp , rồi một thời gian sau tôi sẽ tìm cách để nói chuyện của cậu với mẹ tôi .
Mạc Đỉnh mong chờ câu trả lời này từ lâu , cô vui sướng nhảy cẫng lên :
– Sướng quá ! Chỉ chờ một thời gian nữa thôi , tớ sẽ được ở cùng với cậu rồi . À mà tớ ở với ai vậy ? – Mạc Đỉnh quay sang Lệ Băng đang ngồi suy tư trên ghế , mắt mơ hồ nhìn về một phía . Lệ Băng không nhìn cô trả lời ngay :
– Cậu chỉ ở một mình .
Nhắc đến ở một mình , Mạc Đỉnh nhất quyết từ chối , mặt nhăn như đưa đám :
– Không , tớ không ở một mình đâu , sợ lắm .
– Tôi không còn cách nào khác . – Lệ Băng lắc đầu , thực sự cô không biết nơi nào có thể chứa đựng được Mạc Đỉnh mà giữ cho cô an toàn tuyệt đối , không thể để họ biết cô là 1987DIER được!

Mạc Đỉnh thất vọng não nề , phải nói nếu cô đoán Lệ Băng đã biết cô về nước đương nhiên sẽ có sự chuẩn bị , còn về việc cô chuẩn bị như thế nào , ai có thể ngờ được cơ chứ ! Cô bất đắc dĩ gật đầu . Lệ Băng thấy cô chấp thuận như vậy thì hài lòng gật đầu , cô dặn dò thêm :
– Giờ cậu chuyển về đó luôn đi . Tôi sẽ cho người mang tới những đồ dùng cần thiết đối với cậu .
Mạc Đỉnh dứng dậy đi về phía cửa , quay mặt lại nháy mắt với Lệ Băng :
– Băng Băng , chỉ có cậu là hiểu tớ !
Bóng dáng cô gái nhỏ biến mất trong chớp nhoáng , Lệ Băng cười lắc đầu :
– Cậu vẫn còn ngây thơ như trước , Mạc Đỉnh à !
Cô cầm điện thoại lên , giọng nói đầy uy quyết thốt ra :
– Chuẩn bị xe cho tôi !
***
Tại khu nhà 52 đường Cao Lí …
– Băng Băng ơi con đâu rồi ? – Bà Diệp vừa về nhà đã gọi đứa con hiếu thảo của mình , nhưng lạ thay , không một tiếng trả lời , đáp lại chỉ là sự im ắng đến lạ thường .
” Con bé này , lại chạy đi đâu rồi ! ” . – Bà Diệp thầm trách trong lòng , đi mà cũng không báo trước cho mẹ biết nữa .
Bà mệt mỏi bước vào nhà , cởi chiếc áo khoác rồi bặn lên móc . Bà đi vào phòng khách ngồi xuống ghế sô pha , bật ti vi lên xem thời sự :
– Khoa học kĩ thuật hiện nay của thế giới đang dần phát triển , các thiết bị , máy móc ngày càng được cải tiến , phát minh ra nhiều thứ giúp ích cho cuộc sống của con người . Vào những năm gần đây , nhiều Hacker xuất hiện làm rối loạn giới tài chính , đó là những Hacker mũ đen chuyên đi phá hoại máy tính , đột nhập vào hệ thống các công ty mã hoá dữ liệu để tống tiền , … Nhưng trong số đó , cũng có vài Hacker mũ trắng được rất nhiều người kính nể và sợ hãi khi nhắc đến tên . Nổi tiếng nhất là hai Hacker mũ trắng , một là Hacker 1987DIER và một Hacker còn nguy hiểm hơn cả Hacker này , đó là Hacker Demon306 với không một chút thông tin cá nhân , giống như Hacker này tàn hình , làm việc xong rồi mất tích như nước bốc hơi vậy . Hai Hacker này đã từng giúp đỡ những người công nhân thợ xưởng may , giúp họ có đủ tiền lương hàng tháng khi Tổng giám đốc công ty luôn đình trệ việc trả lương , …
Bà Diệp chăm chú xem ti vi , vẻ mặt vui mừng hiện rõ :
– Ôi trời , đây có phải là ân nhân của mình hay không ? Nhờ có những người tài giỏi như vậy nên công nhân nghèo khổ mới đòi lại được công bằng cho bản thân mình !

Bà xem ti vi được một lúc thì hai mắt đã ríu lại , không thể mở ra được nữa . Bà tựa mình vào ghế sô pha , trong lòng nghĩ thầm : ” Mong con bé sẽ về nhà sớm ! ” .
Bỗng nhiên , bà cảm thấy người mình nhẹ nhàng , bay bổng hẳn , bà mới biết mình đã lạc vào giấc mơ nào đó rồi ! Ở đó , có một người đàn ông mà ngày đêm bà trông mong , ông nhìn bà bằng ánh mắt có lỗi , mặc dù vậy , bà không thể nhìn thấy rõ mặt của ông , chỉ nhận ra giọng nói quen thuộc :
– Diệp Hà , em nhất định phải chờ tôi , sẽ có một ngày , tôi sẽ đón hai mẹ con em trở về đoàn tụ , không để hai mẹ con phải khổ sở nữa !
– Anh Luân , đừng đi ! Đừng bỏ em đi mà … Em không muốn rời xa anh , không hề muốn ! Em không cần giàu , chỉ cần hai ta hạnh phúc là đủ ! Anh Luân , đừng đi …
Người đàn ông đó bước đi xa dần , bây giờ chỉ còn lại bóng dáng ông , giọng nói của ông vẫn vang vọng bên tai bà :
– Tôi không thể để em và con của chúng ta phải chịu khổ sở . Hãy chờ tôi , tôi sẽ trở lại …
CẠCH ! – Lệ Băng mở cửa bước vào nhà , ngó xung quanh nhà một lúc thì phát hiện một người phụ nữ đang ngủ trên ghế sô pha , hơn nữa ti vi vẫn còn đang mở , cô đi tới nhìn dòng chữ đỏ chạy bên dưới bản tin thời sự , khẽ nhăn mặt cô chửi thầm : ” Toàn mất tin lá cải , nhất thiết phải đăng sao ? ” , điều dĩ nhiên , cô nói tin lá cải vì nó có liên quan đến cô và chuyện toàn kể không đúng sự thật . Thật đúng là không thể chấp nhận nổi !
Cô quay sang người phụ nữ kia , nở một nụ cười nhẹ , cô bước đến ngồi xuống cạnh bà , vén vén vài lọn tóc sót trên mặt , trong lòng cô mang một sự biết ơn khó tả : ” Mẹ , con yêu mẹ nhất trên đời , cảm ơn mẹ đã không bỏ rơi con ! ” .
Cô áp đầu vào ngực bà , một giọt nước mắt lăn trên má cô , nếu người phụ nữ này không yêu cô , chắc chắn đã giết cô vào 17 năm trước , khi ông ta bỏ bà ấy đi . Mặc dù bà khổ nhưng chưa bao giờ oán thán một câu , cái gì cũng kể cho cô biết , trừ chuyện người cha đã bỏ đi , từ đó đến giờ , trong lòng cô mang một nỗi hận hơn bao giờ hết ! Cô đã tự hứa với lòng mình , nhất định sẽ bảo vệ bà , không để bà bị gục ngã thêm một lần nào nữa , sẽ khiến bà trở thành ” người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian ! ” .
Ba mươi phút sau , bà Diệp choàng tỉnh lại sau một cơn ác mộng mà suốt 17 năm qua , hầu như đêm nào bà cũng gặp . Bà dụi mắt nhìn khắp căn nhà cũng không nghe thấy tiếng động gì , chỉ nghe từ bếp có một mùi thơm bốc ra . Bà đi tới gần phòng bếp , gọi lớn :
– Băng Băng , con về rồi à ?
Đang định bước tới gần hơn nữa xem thử có phải trộm vào nhà hay không thì bà nhìn thấy Lệ Băng từ phòng bếp đi ra , trên tay cầm hai đĩa thức ăn .
– Con về rồi mẹ ạ ! – Cô cười nhìn bà .
Bà nhìn thấy đứa con gái yêu quý của mình , đi lại vỗ về , thơm lên má cô một cái :
– Con đi đâu mà sao giờ này mới về hả ?
Lệ Băng đặt thức ăn lên bàn , quay sang ôm lại bà , nũng nịu :
– Con đi làm thêm ạ !
Bà Diệp ngạc nhiên , không biết con gái bà từ khi nào đã bắt đầu đi làm rồi , bà bật thốt :
– Con đi làm thêm ?
– Dạ . – Cô cười gật đầu , cô nói với bà đi làm để kiếm chút thu nhập , phụ bà đôi chút !

– Con làm gì ?
– Dạ bán đồ uống .
– Lương bao nhiêu một tháng ?
– Không có lương ạ . – Cô trả lời tỉnh bơ , chợt nhận ra vấn đề mình đang nói có chút vấn đề , cô sửa lại :
– 5 triệu một tháng ạ .
Thực sự bây giờ bà Diệu ngạc nhiên hết cốt , con gái bà đi làm , đang còn là học sinh mà lương một tháng tới những 5 triệu , cao hơn lương của bà trong khi bà tối mũi đi làm việc , bà cứng đờ miệng không nói ra được lời nào . Mãi một lúc sau bà mới nặn ra được một câu :
– Con làm ở đâu mà nhiều tiền vậy ? Tiền lương tháng của mẹ cũng chỉ có 3 triệu hai là cao thôi .
Cô gãi đầu cười :
– Dạ , ở đó bán đồ uống toàn hàng tốt với xịn , nên nhân viên bán hàng cũng phải tốt như vậy , mà con gái mẹ bán đồ ngon quá người ta mua nhiều nên lương cao đó mẹ !
– Thế à , con mẹ giỏi quá ! – Bà nựng hai má cô .
Hai mẹ con tâm sự được một hồi thì Lệ Băng quay sang nhắc bà :
– Thôi mẹ ơi , cơm canh nguội rồi , hai mẹ con mình ăn đi kẻo muộn .
Bà Diệp gật gật đầu , ngồi xuống cạnh cô , hai mẹ con ăn mà trò chuyện vui vẻ vô cùng .
Đang ăn thì đột nhiên Lệ Băng hỏi tào lao :
– Mẹ ơi , nếu sau này con giàu , mà giàu đến mức mẹ không ngờ tới luôn thì sao hả mẹ ?
Bà Diệp bật cười vì câu hỏi đầy thú vị của con , bà cười hùa theo :
– Đến lúc đó hẵng tính con à !
Lệ Băng cảm thấy có cái gì mắc trong cổ họng , không nuốt được , trong lòng đang rất phẫn nộ : ” Mẹ ơi ! Mẹ không tin vào con rồi ! ” .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.