Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 34: Buoc 1 – Đặt Bẫy
CHƯƠNG 33 BƯỚC 1 – ĐẶT BẪY
Hạ Khuê sau khi trò chuyện với Thanh Mẫn vô cùng vui vẻ bước ra khỏi phòng bệnh. Cô giật mình suýt la lên khi thấy dì Lan đang đứng ngay cửa, đưa tay lên ra giấu im lặng.
Hạ Khuê nhăn mặt, cô bé lên tiếng trách yêu bà:
– Dì Lan, sao dì đứng ở đây? Khi nãy con tìm gì nhưng không thấy, cứ nghĩ gì đi đâu rồi?
Cô bé chu môi với bà, vẻ mặt hờn dỗi nhưng lại vô cùng đáng yêu.
Di Lan sợ Hạ Khuê giận mình, bà vừa mỉm cười vừa nắm lấy tay cô bé, vừa lúc kéo cô bé đi:
– Con thật đúng là không hiểu gì hết! Dì đang tạo không gian riêng tư cho con đó!
Hạ Khuê nghe vậy phút chốc đỏ bừng mặt, cô bé cúi đầu xuống nhìn từng bước chân mình đi, di Lan biết vậy dí đầu cô bé:
– Đúng là ngốc mà!
Chợt nhớ ra thứ gì, dì quay sang hỏi Hạ Khuê:
– Ban nãy có cô bé xinh đẹp vừa đi ra khỏi đây là ai vậy? Dì vừa đến đã thấy cô bé đó mặt lạnh bước ra khỏi phòng rồi!
Nhắc tới Châu Lệ Băng, Hạ Khuê bất giác rùng mình, trông cô bé có vẻ sợ hãi, cô nép sát vào người dì Lan nói nhỏ:
– Dì Lan, chị đó trông rất đáng sợ đó!
Bà Lan nhăn mặt một cái, đúng là loại con gái xinh đẹp sẽ chẳng có gì tốt đẹp mà! Loại người này, tốt nhất Hạ Khuê nên cẩn thận thì tốt hơn!
Thấy khuôn mặt Hạ Khuê đột nhiên trỏ nên buồn bã, dì Lan lo lắng hỏi:
– Hạ Khuê, con sao vậy?
Hạ Khuê không nhìn bà, cô bé cúi đầu xuống, giọng cô thật nhỏ, thật nhỏ, giống như là sợ có người nghe thấy:
– Dì Lan, cái chị khi nãy nói… chị ấy là bạn gái của anh Thanh Mẫn!
Dì Lan dừng bước, đưa tay nâng đầu Hạ Khuê lên, bà hỏi lại cô, sợ mình nghe lầm:
– Hạ Khuê, con cho dì biết, rốt cuộc là có thật không?
Hạ Khuê không nói, cô bé chỉ lẳng lặng gật đầu khiến dì Lan muôn ngàn phần lo lắng.
Dì Lan ôm cô bé vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô thầm an ủi:
– Không sao đâu mà! Không sao đâu Hạ Khuê! Con vốn dĩ biết Thanh Mẫn trước nay luôn quan tâm đến con thôi mà đúng không? Cậu ấy chỉ là nhất thời thích cô bé đó thôi, sẽ sớm nhanh chóng quay về bên con!
Nhận được sự dỗ dành từ dì Lan, tâm trạng Hạ Khuê đã thêm mấy phần bình ổn, cô bé lại trở nên vui vẻ như thường ngày…
Đứng trước cửa bệnh viện, dì Lan quay sang Hạ Khuê dặn dò:
– Hạ Khuê ngoan nhé! Dì đi mua đồ về để nấu cháo cho Thanh Mẫn ăn, con đợi dì ở đây đừng đi đâu lung tung nhé!
– Dạ. – Hạ Khuê ngoan ngoãn gật đầu, vui vẻ vô cùng, anh Thanh Mẫn sẽ nhanh chóng quên đi chị xinh đẹp kia thôi.
Bóng dì Lan khuất sau đám đông, Hạ Khuê nhìn theo, lòng lại dâng lên cảm giác chán nản, cô bé ngồi xuống một góc đếm từng viên đá trên mặt đất.
Một lát sau, tiếng ô tô vang lên bên tai ô bé ở khoảng cách rất gần, cô ngước mặt lên, nhìn thấy một cô gái vô cùng kiều diễm bước xuống, đôi mắt cô hoàn toàn tựa hồ một lớp sóng, tà mị vô cùng, lại vô cùng sắc bén.
– Cô bé, sao em lại một mình ngồi ở đây? – Cô gái đó nở một nụ cười nhìn Hạ Khuê, khiến cô bé sinh ra cảm giác rất gần gũi.
Hạ Khuê nở nụ cười tươi tắn nhìn cô gái:
– Em đang đợi dì Lan mua đồ về nấu cháo cho anh Thanh Mẫn ạ!
Cô gái đó làm ra vẻ ngạc nhiên:
– Thì ra em là em gái của anh Thanh Mẫn sao?
Hạ Khuê chợt đứng dậy:
– Dạ. Mà chị là bạn của anh Thanh Mẫn ạ?
Cô ta gật đầu, đến gần cô bé hơn, nói nhỏ vào tai:
– Anh Thanh Mẫn nhà em, chị rất lo cho anh ấy!
Vẻ mặt Hạ Khuê biến đổi trong chốc lát, cô bé lo lắng nhìn cô ta:
– Anh Thanh Mẫn làm sao hả chị?
– Anh Thanh Mẫn nhà em… bị con hồ ly tinh đó quyến rũ! Không ít người theo đuổi Thanh Mẫn đã bị cô ta trừ khử. Nhưng thực chất thì cô ta chỉ lợi dụng Thanh Mẫn mà thôi! – Cô ta nhếch miệng cười đểu.
Hạ Khuê được cô ta kể thì giật mình, đúng thật là Châu Lệ Băng rất giận dữ khi cô đến gần Thanh Mẫn, lại còn nhìn cô với cái ánh mắt sắc lạnh đó nữa.
– Em nên cẩn thận đi, cô ta là người không từ thủ đoạn nào đâu! – Cô ta tiếp tục kể lể nhưng mục đích là làm cho Hạ Khuê trở nên sợ hãivà ghét bỏ Châu Lệ Băng.
– Em nên làm thế nào đây chị? Em sợ lắm! – Mặt Hạ Khuê bỗng chốc trở nên trắng bệch, cô không muốn cô giống như những người khác, bị Châu Lệ Băng hành hạ đâu.
Cuối cùng đã đạt được mục đích, cô gái đó nhìn Hạ Khuê, nói nhỏ vào tai cô bé:
– Em hãy làm như rất thích cô ta đi! Đến khi cô ta không đề phòng chị sẽ nói cho em biết cách ra tay!
Nhận được cái gật đầu của Hạ Khuê, cô ta vô cùng hài lòng vuốt má cô bé, dặn dò vài câu rồi quay lưng đi, bất ngờ bắt gặp dì Lan mới đi mua đồ về.
Hai người phụ nữ liếc nhìn qua nhau, hai ánh mắt đó va chạm nhau tại một đường, đôi môi cả hai đều vểnh lên ý cười…
– Hạ Khuê… con chờ dì có lâu không? – Dì Lan nhỏ giọng yêu chiều nói với cô bé.
– Dạ không ạ. – Hạ Khuê lắc đầu mỉm cười, khuôn mặt trở lại hồng hào như trước, cô bé đang cố lấy lại tinh thần.
Nói đoạn, cô ta đi lên xe, lại ngồi vào trong xe, bộ dáng vô cùng ung dung, vốn dĩ cô ta đến đây định gặp Thanh Mẫn, cơ hồ lại gặp cô gái nhỏ ở đây, chẳng phải mục tiêu đang ở ngay trước mắt sao? Sao cô có thể bỏ qua dễ dàng được!
Ổn định chỗ ngồi trên xe, người đàn ông đang lái xe quay xuống chỗ cô mỉm cười khoái trá:
– Chị Đại, thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn tốt đẹp chứ?
Người con gái đó chợt vểnh môi, nụ cười đến là tà ác, ngón tay cô ta di chuyển quanh khoé miệng, giọng điệu châm chọc đến phát tiết:
– Con bé đó thật ngu ngốc! Chỉ dụ nó một tí đã tin sái cổ, tao nghĩ việc lợi dụng co bé đó chắc chắn sẽ có lợi cho chúng ta rất nhiều!
Người đàn ông đó lúc đó khởi động xe, vẻ mặt hiện rõ sự gian tà:
Đôi mắt Hà Tâm chợt loé sáng, cô ta dường như phát hiện ra điều gì, cô ta ra lệnh cho người đàn ông:
– Trở về nhanh đi! Nếu không sẽ bị phát hiện!
Chiếc ô tô lái xe ra vùng ngoại ô đến một ngôi biệt thự vô cùng rộng lớn. Dừng xe trước cổng căn biệt thự kia, người đàn ông trong ô tô ngó đầu ra lệnh, cổng căn biệt thự mở ra, chiếc ô tô lăn bánh đỗ vào một gốc cây lớn khá râm sát căn biệt thự.
Hà Tâm từ trên xe bước xuống, khuôn mặt vô cùng tự đắc bước vào căn biệt thự sang trọng lộng lẫy kia.
Người trong biệt thự ai ai khi nhìn thấy cô ta cũng phải cúi đầu chào cung kính, giống như cô ta là chủ nhân của ngôi biệt thự này vậy.
Nguyễn Bá Nam ngồi trong phòng đọc sách, trên tay hắn đang cầm là ly rượu vang loại thượng hạng, đôi mắt âm u chứa đầy vẻ ma mãnh à nguy hiểm. Một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau ôm lấy người anh, anh hơi nghiêng đầu ra phía sau liền thấy Hà Tâm, mắt anh chợt loé lên tia nhìn khó hiểu, bàn tay rắn chắc ôm người Hà Tâm ngồi trên đùi mình.
– Em mới đi đâu về vậy? – Giọng nói ấm áp, dễ nghe, phải nói là rất ôn nhu phả vào tai Hà Tâm khiến cô chợt cựa mình, mặt cô chợt đỏ lên.
Hà Tâm chợt đưa tay lên áp vào đôi môi quyến rũ kia, ý nghe cô nói. Hà Tâm nở nụ cười vô cùng duyên dáng, luôn là vậy, trước mặt người đàn ông có nét đẹp không ai sánh bằng này, tất cả mọi phụ nữ trên thế gian đều muốn được anh yêu thương.
– Em vừa nắm bắt được một thông tin vô cùng quan trọng!
Tròng mắt nâu thẫm nhìn sâu vào đôi mắt của Hà Tâm, giọng hắn có chút hứng thú:
– Thông tin gì?
Hà Tâm mỉm cười, đưa hai tay vòng ra sau cổ anh, đôi môi đỏ lựng mấp máy:
– Em đã biết Cửu Băng Hà là ai rồi!
Xem ra… Hà Tâm cũng đã biết Cửu Băng Hà là ai rồi, đôi mắt Nguyễn Bá Nam trong chốc lát là ngạc nhiên, sau đó anh vô cùng điềm đạm, bình thản hỏi:
– Nói thử xem. – Anh đưa tay vuốt tóc Hà Tâm, cử chỉ là rất mực nhẹ nhàng.
Chất giọng truyền cảm đầy giả tạo của Hà Tâm truyền đến, cô mỉm cười:
– Mĩ nhân trong lòng hai vị tổng giám đốc trẻ của hai tập đoàn White và Die!
Rốt cuộc thì phán đoán của anh là đúng, là cô ấy… Cửu Băng Hà là cô ấy. Đôi mắt nâu thẫm đầy ý cười, bỗng chốc môi anh cảm nhận được vị ướt át từ người trong lòng truyền đến, Hà Tâm níu chặt đầu anh xuống lấn chiếm đôi môi, anh cũng không vừa đáp trả lại sự nhiệt tình đó. Hai người quấn lấy nhau trong căn phòng đóng kín, từng giây phút trôi qua làm tăng thêm tính mị tà cho căn phòng…
Chuông điện thoại reo, đôi mắt nâu thẫm khẽ mở, đảo xung quanh một lượt, Nguyễn Bá Nam với lấy điện thoại nằm lăn lóc dưới sàn nhà, hắn nhìn tên người vừa gọi, ho nhẹ một cái, giọng điệu từ lạnh lẽo đổi sang hống hách:
– Có chuyện gì?
Bên kia, Trần Minh Hạo có vẻ mất kiên nhẫn:
– Đại ca, chúng ta đã im hơi lặng tiếng một thời gian, không đả đụng đến Cửu Băng Hà, anh định khi nào mới ra tay đây?
Đôi mắt Nguyễn Bá Nam loé lên tia nhìn đầy khinh thường, anh nhếch môi cười lạnh:
– Mày nghĩ tao là ai? Mày nghĩ tao sẽ đợi sao?
– Đại ca, anh cũng đã động đến đồ tôi đưa cho anh đâu? Chúng rất hữu dụng! – Khuôn mặt Trần Minh Hạo bên kia chứa đầy xảo trá.
Nguyễn Bá Nam lúc này ngồi hẳn người dậy, thân hình trần bên trên lộ ra bờ ngực rộng săn chắc, anh ngồi dựa vào thành giường, lấy điếu thuốc lá trên bàn lên châm điếu thuốc, hít một hơi xong, anh mới nhàn nhã mở miệng:
– Mày nói thứ đó sao? Thứ đó chỉ là cảnh quay của khu công cộng nào đó thôi! Mày bị lừa rồi!
Hai con mắt Trần Minh Hạo mở to, đến ngay cả miệng hắn cũng mở to ra. Hắn nghĩ lại cảnh hắn và Cửu Băng Hà va chạm với nhau, có lẽ lúc đó, cô ta đã biết…
Thấy Trần Minh Hạo đột nhiên im lặng, Nguyễn Bá Nam nhếch miệng cười:
– Mày tự liệu sắp xếp đi! Tao không tính toán gì cả!
Thân hình bên cạnh anh chợt cựa quậy, bàn tay nhỏ nhắn chợt quay sang ôm anh vào lòng, môi nhẹ mỉm cười:
– Ai vậy anh?
Nguyễn Bá Nam cúp máy, quay người sang ôm chặt Hà Tâm vào lòng, hắn hôn nhẹ lên trán cô:
– Tên ngốc Trần Minh Hạo!
rRr
Châu Lệ Băng bước xuống nhà, Hắc phu nhân nhìn thấy cô thì cung kính mỉm cười:
– Chủ tịch, bữa trưa đã được chuẩn bị xong!
Cô thở hắt, có chút không quen với cách xưng hô của Hắc phu nhân. Trước đây, ngoài Đường Hắc Long và một vài người thân kính, cô hoàn toàn giống như một cô gái bình thường với vẻ cuốn hút xinh đẹp bên ngoài. Cũng như khi đối diện với người phụ nữ trung niên xinh đẹp trước mặt này, đó lại là một áp lực lớn.
– Hắc Phu nhân, sau này bác không cần gọi cháu là chủ tịch, hãy gọi cháu là Băng Băng! – Cô mỉm cười với bà khiến Hắc phu nhân có chút ngạc nhiên.
– Như vậy sao được? Chủ tịch là người cao quý, là chủ tịch của một tập đoàn lớn như vậy, lại là cấp trên của con trai ta, sao ta dám tất lễ? – Hắc phu nhân vô cùng kiêng dè, có vẻ không tự nhiên trước sự thân mật của Châu Lệ Băng.
Châu Lệ Băng tiến đến chỗ bà, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay bà, xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp là một nụ cười thuần khiết:
– Cháu chỉ đáng tuổi con của bác thôi! Kể cả người trong biệt thự cũng vậy, hãy gọi cháu là Băng Băng được không ạ?
Hắc phu nhân đắn đo một lúc, miễn cưỡng gật đầu, hầu hết những người giúp việc đều chứng kiến thấy cảnh này, người nào cũng có cảm giác rất dễ gần với vị chủ tịch xinh đẹp kia.
– Vậy sau này, ta sẽ gọi cháu là Băng Băng, có được không? – Hắc phu nhân cười nhân hậu.
– Tất nhiên là được ạ. – Châu Lệ Băng vô cùng tự nhiên ôm bà vào lòng.
– Mọi người cũng vậy nhé! Cứ xem em như một phần của gia đình này là được! – Cô nháy mắt, lập tức khiến bao trái tim tan chảy, Châu Lệ Băng lãnh đạm, tàn khốc đang dần vùi lấp trong cơ thể cô gái nhỏ.
– Được, Băng Băng, mọi người rất quý em! – Những người trong căn biệt thự nhất loạt cười rộ lên, không khí trong căn biệt thự cũng vì thế mà trở nên ấm áp.
– Mời bác dùng bữa! – Châu Lệ Băng mỉm cười nhìn Hắc phu nhân, bà cũng gật đầu, nét cười rộ lên trong mắt bà.
– Băng Băng, ăn cái này đi cháu! – Hắc phu nhân liên tục gắp thức ăn khiến bát Châu Lệ Băng chỉ trong chốc lát đã đầy ắp.
Từ trên lầu, Đường Hắc Long vô cùng nhàn nhã bước xuống, ánh mắt anh dừng lại trước người Châu Lệ Băng, sau đó anh bình tĩnh bước xuống.
Trên người cô đơn điệu chỉ là một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc đen dài óng mượt đến lưng, nhờ có điều hoà mát lạnh trong nhà thoang thoảng có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên mái tóc cô.
– Hai người trông có vẻ như rất thân thiết? – Đường Hắc Long không tránh khỏi sự tò mò, ban nãy là không khí lạnh lẽo bao phủ, vậy mà trong chốc lát lại trở về với sự ấm áp.
Trong khi Hắc phu nhân đưa mắt lên nhìn Đường Hắc Phong, Châu Lệ Băng vẫn điềm nhiên cúi đầu ăn.
– Hắc Long, xuống ăn đi con! – Bà mỉm cười vẫy vẫy tay.
Đường Hắc Long gật đầu, đôi chân di chuyển đến bàn ăn, vô cùng tự nhiên ngồi xuống, phía xa, một nhóm giúp việc đứng đó bịt mồm nhau, ai cũng muốn hét lên vì sự đẹp trai của cậu chủ nhà mình.
– Vừa miệng chứ – Đường Hắc Long nhìn cô, thấy cô gật đầu, anh mỉm cười cầm đũa lên gắp một miếng gà cho cô. Châu Lệ Băng ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn.
Bất chợt cô ngẩng đầu lên nhìn Hắc phu nhân:
– Bác có thể chuẩn bị giúp cháu một phần cháo gà được không?
Hắc phu nhân đương nhiên là không từ chối, bà vui vẻ gật đầu, đứng dậy đi vào bếp dặn dò với những người giúp việc.
– Em đi thăm ai sao? – Đường Hắc Long tò mò hỏi, tuy là anh ăn nhưng toàn bộ sự tập trung đều rơi vào người con gái này.
– Ừ. Tôi đi thăm một người bạn.
Tuy là muốn hỏi thăm về người bạn đó là ai nhưng Đường Hắc Long lại không biết phải mở lời ra sao, đành im lặng tiếp tục ăn nhưng đôi mắt thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn người con gái đó.