Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 33Tất Cả Đều Có Sắp Đặt!


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 33: Tất Cả Đều Có Sắp Đặt!

Chương 32 Tất cả đều có sắp đặt
Bước đi trên hành lang dài, đôi mắt Lệ Băng hết nhìn bên này lại nhìn sang bên khác, trong đôi mắt cô, tất cả đều mang một màu ảm đạm.
Trong không gian tĩnh lặng tràn đầy đáng sợ đó, chỉ có tiếng giày va chạm với mặt nền tạo nên những âm thanh ma quái vô cùng, mái tóc đen dài phấp phới trên hành lang nhờ làn gió nhẹ thổi đến, đôi mắt đen trở nên vô hồn, lạnh lẽo như tảng băng.
– A lô, Băng Băng, có chuyện gì vậy, sao giờ này em còn gọi anh? – Giọng nói trầm thấp kia, không ai khác là của Hắc Long, anh lúc nào cũng thật đối xử dịu dàng với cô.
Đôi môi nhỏ mấp máy, trong câu nói trong veo kia ẩn chứa tia lạnh từ Bắc Cực tràn vào:
– Hắc Long, anh có thể cho tôi ở lại nhà anh được không?
Đúng vậy, Mĩ là nhà của anh. Nhưng chuyện Lệ Băng quan tâm đến đời sống riêng tư của anh, anh có chút ngạc nhiên vì từ trước đến nay cô không hề xen vào đời sống riêng tư của anh, chỉ có anh là một mực bám theo cô mà thôi. Đến nỗi ngay cả khi đã đến Mĩ anh không về nhà mà vào khách sạn cùng cô, vốn là anh rất lo lắng cho cô nên mới vậy.
– Được, tất nhiên là được! – Hắc Long vui vẻ nhận lời, việc này sao anh có thể từ chối được chứ? Rõ ràng cô ở bên anh sẽ an toàn hơn, anh cũng đỡ lo lắng cho cô hơn, vả lại, nhà anh còn có nhiều tiện nghi, cô sử dụng cũng sẽ thoải mái hơn khi ở khách sạn.
Lệ Băng gật đầu tắt máy, cô không thể tiếp tục ở lại khách sạn được nữa, nhiều người đã chú ý đến cô và Thanh Mẫn, cô không muốn mình phải tự chuốc lấy phiền phức. Kết thúc cuộc gọi đó, tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên, mang theo sau đó là cả một mảng trời đen tối.
rRr
Nhìn bóng dáng Lệ Băng đã khuất sau cánh cửa, Thanh Mẫn bất giác nhíu mày. Lệ băng thật sự là một người có thân thế không hề rõ ràng, cô quá bí ẩn, anh không thể hiểu nổi, tại sao Lệ Băng lại có quan hệ với đám người đó? Cô có liên quan gì đến Terrible Dier? Điều đó… thật khiến anh phải bận tâm!
– Thanh Mẫn, chị ấy là bạn gái của anh thật hả? – Hạ Khuê đợi đến khi Lệ băng đi mới nhìn Thanh Mẫn e dè hỏi, cô thật sự không muốn chuyện này chút nào.
Thanh Mẫn gật đầu, khuôn mặt anh thoáng xuất hiện một nụ cười, cho dù đó là một nụ cười hiếm thấy và đẹp đến cỡ nào nhưng việc anh giành nó khi nghĩ Lệ Băng lại khiến Hạ Khuê không dễ chịu chút nào.
Khuôn mặt Hạ Khuê lập tức trầm xuống, đôi mắt bé nhỏ gần như ngập nước, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bộ dáng lúc này nhìn thật ốm yếu:
– Thanh Mẫn, em không muốn anh có bạn gái, anh sẽ không quan tâm đến em!
Thanh Mẫn chỉ có thể đơ người trước câu trả lời của cô gái nhỏ, bàn tay anh đưa lên nhéo má cô, giọng anh pha chút tức giận:
– Không được nói thế, dù anh có bạn gái, anh nhất định vẫn quan tâm em!

Hạ Khuê được anh hứa, cô vui vẻ trở lại, cô vịn vào người anh, tránh vết thương ban nãy:
– Anh hứa rồi đó! Nhất định phải giữ lời.
Thanh Mẫn cười khổ, đứa bé này… luôn có những suy nghĩ thật sâu xa.
rRr
Vừa về đến khác sạn, Lệ Băng bắt gặp được rất nhiều cái nhìn đầy tò mò của những người mà mình đi ngang qua, tin tức cô và Thanh Mẫn lan truyền khắp nơi, cũng có tin tức cô có quan hệ với Hắc Long, mọi người đều biến cô trở thành mỹ nhân của hai vị giám đốc trẻ hai tập đoàn lớn.
Lấy hết đồ dùng mà mình mang theo, xong vẻn vẹn chỉ có vài món, Lệ Băng rời khỏi phòng, đóng cánh cửa phòng mình, cô đi vài bước sang cửa phòng bên cạnh.
Cốc… cốc… cốc… – Cô đưa tay lên gõ cửa.
Cô đứng yên đó, dựa người tựa vào cửa, một lúc sau có người con trai ra mở cửa, cũng vì mất đà mà cô ngã về phía người đó, lập tức một bàn tay giữ chặt lấy người cô, Hắc Long nhìn cô mỉm cười.
Quanh người anh chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, lại nhìn thấy mái tóc đang rũ nước của anh, cô đoán là anh mới tắm xong.
Cô đứng bật dậy, được anh chỉ tay thì cô bước vào phòng.
– Khi nào đi? – Lệ Băng vừa mới vào phòng đã nằm xuống giường một cách thoải mái, không vòng vo vào thẳng vấn đề.
Hắc Phong đưa tay phất vài giọt nước đọng trên tóc, anh đứng trước gương, một tay cầm khăn xoa xoa mái tóc:
– Bây giờ, em đợi tôi một lát!
Lau đầu tóc xong anh đi vào phòng tắm thay đồ. Lệ Băng không trả lời, vốn dĩ cô đã biết điều mình cần nghe, cũng không muốn đáp lại, cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng, căn phòng này, không có gì khác ngoài chiếc laptop đặt trên bàn. Cô đoán Hắc Long chỉ tới đây vào mỗi buổi tối. Cũng phải thôi, nhà thì anh có, sao lại có thể đương nhiên ở khách sạn cùng cô? Đương nhiên… là đang muốn bảo vệ cô rồi.
– Đang nghĩ gì mà sao em có vẻ suy tư vậy? – Hắc Phong thay đồ xong đã nhìn thấy cô ngây người liền lên tiếng, trên người anh lúc này là bộ vest đen sang trọng vô cùng, nghe anh gọi, cô lắc đầu ý nói không sao.
– Chúng ta đi thôi! – Hắc Long mỉm cười tiến đến chỗ cô nắm tay cô đi ra khỏi phòng.

Khi đã rời mắt khỏi mọi sự chú ý, anh mới thở nhẹ ra một hơi, anh quay sang nhìn cô, anh mắt anh hiện lên đầy nghi vấn:
– Có vẻ như… em rất thích đi chung với giám đốc tập đoàn White?
Lệ Băng đưa ánh mắt sang nhìn Hắc Long, thấy ánh mắt anh đang chăm chú nhìn vào mình, cô trả lời, giọng nói như tảng băng Bắc Cực:
– Chuyện đó… anh không cần lo!
Sắc mặt Hắc Long lập tức nhăn lại, nói gì thì nói, cô là cấp trên của anh, hơn nữa… anh không muốn cô phải gặp nguy hiểm, anh làm sao có thể không lo cho cô được cơ chứ?
– Em nên biết, em là ai, sự an toàn của em đối với tôi là trên hết! Tôi không ngăn cấm em, cũng không muốn xen vào chuyện của em và anh ta, nhưng nếu như em gặp nguy hiểm, em muốn tôi phải tính sao? – Hắc Long không hề kiêng dè, không hề ngần ngại trình bày lý do trước mặt cô, khiến cô nhất thời không thể phản bác lại.
– Tôi sẽ cố gắng bảo vệ bản thân, anh không cần phải lo đâu! – Lệ Băng quay mặt đi, nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa xe, những lời nói đó, quả thật khiến cô phải bận tâm.
Nghe cô nói vậy, Hắc Long chỉ yên tâm được một phần, nhưng dù sao như thế thì cũng tốt rồi, anh gật đầu, còn không quên nhắc nhở cô:
– Tốt nhất em không nên dính dáng nhiều đến Triệu Thanh Mẫn, không tốt đẹp gì đâu! Không nhìn cũng biết hắn ta có nhiều kẻ địch trên thương trường, cũng không ít mỹ nhân để ý hắn, chẳng may họ biết em hay đi với hắn, cảm thấy ngứa mắt, không chừng mục tiêu của chúng lại nhắm vào em cũng không chừng!
Chuyện này… Lệ Băng cũng đã từng nghĩ tới, nhưng không nghĩ Hắc Long lại nói ra nguyên nhân kết quả rõ ràng như vậy, sau này… cô nhất định phải cẩn thận!
Cô gật đầu hiểu ý, Hắc Long thở vào, anh dựa nhẹ đầu ra sau ghế, ánh mắt lộ rõ nét buồn.
Xe dừng lại trước một căn biệt thực lớn, sau khi cánh cửa mở, ô tôi trực tiếp lại xe vào bên trong biệt thự. Hắc Long bước xuống xe, anh bước xuống xe, đi đến mở cửa xe cho cô, đôi mắt cô ngước lên nhìn căn biệt thự lớn trước mặt, chúng thật sự sang trọng.
Nhận thấy vẻ mặt Hắc Long trông rất lịch sự, cô lại ngoảnh đầu lên, lại thấy hai hàng người trong phủ xếp hàng đứng nghiêm trang, ai cũng cúi đầu xuống thấp. Lệ Băng cau mày, lập tức trở về trạng thái ban đầu, cùng Hắc Long bước qua hai hàng người kia.
– CHÀO CHỦ TỊCH! TỔNG GIÁM ĐỐC! – Đám người đó cung kính, lần này Lệ Băng lại nhìn sang Hắc Long, lại thấy anh mỉm cười.
Không để ý gì nhiều, cô tiếp tục bước vào phòng khách, vừa bước vào đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nhìn mình. Bà bước đến gần cô cúi đầu:

– Chào chủ tịch, rất vui được quen mất, tôi là mẹ của tổng giám đốc Đường Hắc Long.
Đến lúc này Lệ Băng gần như đã hiểu ra vấn đề, chẳng trách ban nãy đám người kia lại gọi cô là chủ tịch, điệu bộ của tên Hắc Long cũng rất lịch sự với mình, nhá ra là vì anh nói với mọi người cô là chủ tịch, đến cả mẹ anh ta còn xưng hô lịch sự với cô.
Lệ Băng mỉm cười bắt tay bà:
– Phu nhân làm cháu ngại quá!
Cho dù là vậy, người phụ nữ xinh đẹp này vẫn giữ nguyên bộ dáng lịch sự với cô. Cô biết Hắc Long làm vậy là muốn tốt cho cô, nếu nói cô chỉ là một người bạn đơn thuần của Hắc Long, chẳng khác nào đang tìm cách để bọn họ ghép thành một cặp, cô ghét như vậy, nên Hắc Long lộ ra chuyện này cũng là có lí do của nó. Hắc Long nhìn Hắc phu nhân cười nhẹ, lại quay sang nhìn Lệ Băng cung kính:
– Chủ tịch, mời ngài lên tầng trên!
Lệ Băng gật đầu, sự cung kính của Hắc Long làm cô không quen. Từ trước đến giờ anh rất ít khi gọi cô là chủ tịch, hầu hết toàn là những câu không đầu không cuối, đôi lúc cô cũng khó chịu nhưng thành quen rồi cũng thấy không khác biệt gì nhiều. Sau khi gật đầu nhìn Hắc phu nhân, Lệ Băng theo Hắc Long đi lên tầng.
Nơi này quả nhiên là nhà của Tổng giám đốc, nhìn thứ gì cũng thấy thật quý giá, toàn những món đồ mỹ nghệ có giá trị cao, cách bài trí lại rất đẹp, hoa văn độc đáo, thu hút tầm nhìn, Lệ Băng nhìn một lượt không ngừng tấm tắc khen ngợi, đến ngay cả Hắc Long cũng phải phì cười:
– Xem ra… em rất thích nơi này!
Lệ Băng gật đầu một cái, cô không thích vòng vo lằng nhằng mà khẳng định luôn một lần.
Hắc Long cười mỉm, anh nói còn mang theo hàm ý sâu xa:
– Nơi này chỉ còn thiếu duy nhất chiếc ghế của… Hắc phu nhân!
Lệ Băng liếc Hắc Long cái nhìn đầy cảnh cáo, cô hừ lạnh bước đi, Hắc Long thật không vừa, nói thẳng luôn ý định của mình, Hắc Long nhìn theo bóng dáng Lệ Băng, đúng thật là anh còn mỗi ghế đó là còn trống thôi.
Đứng trước một cửa phòng đang đóng, Hắc Long nhìn cô mỉm cười:
– Đây là phòng của em!
Lệ Băng mở cửa bước vào, đảo mắt nhìn quanh căn phòng, căn phòng này còn rộng hơn cả phòng mà cô ở khi còn trong khách sạn nữa, lại tiện nghi hơn, cách bài trí cũng rất hợp với phong cách của cô, lại có màu chủ đạo là màu hồng, cô hài lòng gật đầu.
Cô đi lại đóng cửa, trước khi đóng còn nghe Hắc Long nhắc nhở:
– Thiếu gì em cứ nói với tôi, điện thoại tôi đặt trên bàn, có gì em liên lạc với người trong nhà!
Lệ Băng đã sớm đem cô nói này vào đầu, cô nằm phịch lên giường, thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng kiếm được một nơi mà cô có thể tự do đi lại, thích làm gì thì làm, không sợ bị theo dõi, không sợ bị hãm hại, tại sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn chứ. Nằm được một lúc, chợt nhớ ra điều gì, cô ngồi bật dậy lấy điện thoại trong túi ra, bấm bấm một dãy số.

– Jack, lúc trước tôi quên hỏi, bọn chúng ra sao rồi? – Một vài nét lo lắng xuất hiện trên mặt cô, nếu tình hình để lộ e rằng không hay cho lắm.
Jack bên kia suýt nghẹn họng, cậu cũng đang lo lắng lắm đây, tình hình này không biết phải giải quyết thế nào:
– Tôi đã điều động người bên trụ sở về rồi, bên đó cũng đã hoàn thành việc xây dựng, nghe tình hình liền quay về đây. Chắc ngày mai sẽ bắt đầu điều tra thâu tóm bọn chúng!
– Tôi không hỏi vấn đề đó? – Lệ Băng nhíu mày, từ bao giờ Jack đã biết học cách nói tránh?
Chắc cô không biết, hiện giờ sắc mặt của Jack khó coi cỡ nào:
– Thủ lĩnh, bọn chúng… vận chuyển số hàng đó thành công!
Thấy Lệ Băng im lặng, Jack thở dài, bọn họ thật chủ quan, bọn chúng nhân lúc lực lượng tổ chức yếu ớt liền bắt đầu hành động, lại đi qua địa bàn một cách an toàn, chuyện này… thật nhục nhã!
– Thủ lĩnh, cô sao rồi? – Jack hỏi, anh đoán được phần nào tâm trạng của Lệ Băng lúc này.
Hàng lông mày của Lệ Băng nhíu chặt lại, đôi mắt cũng từ đó mà híp lại, sau đó lại mở ra, khuôn mặt Lệ Băng lúc này giống như đang suy tính điều gì đó. Không trả lời Jack một câu nào, Lệ Băng cúp máy. Bên kia, Jack chỉ có thể nhăn nhó.
Cô đưa tay lên day trán, trong đầu cô lúc này hiện ra một loạt suy nghĩ. Khỉ thật, sao lúc nãy cô lại quên mất điều này, tên Minh Hạo đó nhất định đang có âm mưu nào đó, bên cạnh hắn chắc chắn có một thế lực hùng mạnh chống đỡ hắn mới có thể ngạo mạn đến vậy.
Tên Minh Hạo đó chẳng đơn giản chút nào, ban đầu là trà trộn vào tổ chức, lại lợi dụng sự tin cậy của Jack, sau đó phá huỷ trụ sở Mai Yên, chắc chắn hắn đã biết xây dựng lại trụ sở sẽ tốn rất nhiều công sức, cần nhiều người nên hắn mới nhân lúc người trong tổ chức đi hết sẽ cho người vận chuyển hàng cấm sang địa bàn của cô, an toàn lại không tốn nhiều binh lực. Thật đúng là không coi ai ra gì mà!
Chẳng mấy chốc đã đến trưa, mặt trời lúc này đã chạy lên cao, chiếu sáng mọi thứ trên Trái Đất, khiến căn biệt thự trở nên khá nóng nực. Riêng cô là thấy vậy, cũng có thể là do không quen. Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, khuôn mặt xinh đẹp mang nét khó chịu.
Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng đến, cô đưa mắt nhìn ra phía cửa căn phòng:
– Có chuyện gì?
Từ bên ngoài vọng đến giọng nói cung kính của cô giúp việc:
– Chủ tịch, phu nhân mời ngài xuống dùng bữa!
– Đi đi. – Lệ Băng lạnh giọng, người giúp việc hiểu ý cúi đầu chào cô rồi lui ra, Lệ Băng lúc này chán nản bước vào phòng tắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.