Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 35Buoc 2 - Gài Bẫy


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 35: Buoc 2 – Gài Bẫy


CHƯƠNG 34 BƯỚC 2 – GÀI BẪY
Kết thúc bữa ăn chưa được bao lâu, Đường Hắc Long và Hắc phu nhân đã thấy Châu Lệ Băng từ trên tầng bước xuống, trên người là bộ váy xanh mềm mại, toát lên vẻ thanh nhã, mái tóc đen được cô cột sang một bên lắc lư theo từng nhịp bước của cô, đôi mắt ấy nhìn Đường Hắc Long một cái lại lãnh đạm bước xuống.
Châu Lệ băng đi đến trước mặt Hắc phu nhân, mỉm cười:
– Hắc phu nhân, cháu muốn lấy hộp cháo gà!
Hắc phu nhân mỉm cười cầm lấy hộp cháo gà đặt trên bàn đưa cho cô:
– Cái này là đầu bếp ngon nhất nhà hàng chúng ta thuê về nấu đó, rất ngon đó!
Châu Lệ Băng mỉm cười gật đầu nhìn Hắc phu nhân, nói đoạn bước đi về phía cửa.
Lúc này, Đường Hắc Long không dấu nổi tò mò lên tiếng hỏi, đôi mắt đen nhìn vào hộp cháo gà trên tay cô:
– Băng Băng, hộp cháo gà đó là cho ai vậy?
Châu Lệ Băng dừng bước lại, cô quay mặt nhìn khuôn mặt đang nhìn kia, khuôn mặt cô vô cùng lãnh đạm, đôi mắt đen sắc bén quét qua mặt anh lạnh buốt:
– Có những chuyện tốt nhất anh không nên biết thì hơn!
Đường Hắc Long im lặng cúi đầu xuống không nói gì, lại đứng dậy đi thẳng lên lầu, khuôn mặt băng lãnh tràn đầy cô đơn.
Hắc phu nhân thấy hành động của hai người như vậy cảm thấy vô cùng kì cục, vừa nãy Châu Lệ Băng còn mỉm cười với bà, nhưng trong chốc lát lại thay đổi trong gang tấc, thật khó đoán biết được.
Cái bọc mà em đang giữ đó… là để dành cho cả tôi sao?
Ở bên em đã lâu, chẳng lẽ em không biết tôi đang nghĩ gì sao?
Bản thân em có biết… em đang được bảo vệ không? Hay… bản thân em đã tự biết em không cần người bảo vệ sao?
Châu Lệ Băng… em thật sự… vẫn chưa trưởng thành!
Đường Hắc Long đột nhiên đi xuống tầng, trên tay là áo khoác, anh vội khoác vào người rồi chạy ra ngoài.
– Băng Băng… tôi sẽ chở em đi! – Đường Hắc Long mỉm cười nhìn cô.
Châu Lệ Băng đưa mắt lên nhìn anh, cô gật đầu, khuôn mặt anh trở lại bộ dáng tươi tắn thường ngày, anh nhắc cô:
– Chờ một lát, tôi đi lấy xe!
Đứng trước cổng bệnh viện, Châu Lệ Băng quay sang nhắc nhở Đường Hắc Long:
– Anh cứ về trước đi, tí nữa tôi sẽ cho người đến đón!
Anh không yên tâm, vốn là định sẽ đợi cô, nhưng lại gặp ánh mắt đầy nghiêm túc của cô, anh không cách nào nói được, đành chấp nhận gật đầu, ô tô quay xe, trong phút chốc biến mất.
Châu Lệ Băng nhìn theo đó, đã thấy yên tâm được phần nào, cô lại bước vào bệnh viện.
Bên ngoài phòng bệnh, có hai người canh gác cửa, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc đứng bảo vệ bệnh nhân trong phòng.
Trên giường bệnh trắng toát, một người con trai đang ngồi dựa vào thành giường, khuôn mặt tuấn mỹ toát lên vẻ cô đơn lạ thường…
Vốn dĩ là người con gái mang đến cho anh bao nhiêu cảm xúc, vậy mà… ngay đến cả bản thân anh cũng không biết đó là gì, cô lại có quan hệ không đơn giản với Cửu Băng Hà, chuyện này… anh phải làm sao?
Đôi mắt lưu ly đen tuyền chợt loé sáng, môi anh vểnh lên một đường:
– Vẫn là cái cảm giác đó… làm ơn đừng đến… – Bản thân anh cần phải kiềm chế, anh không thể nào làm chuyện gì không nên làm được.

Mãi cho đến khi kề cận với cái chết… con người mới nhận ra, tình cảm của bản thân mình.
Trải qua sự việc lần này, Triệu Thanh Mẫn đã phát hiện ra một loại cảm giác mới, nó không hề đơn giản như con người thường nghĩ, chúng tồn tại trong con tim mình, đến một lúc nào đó, nó sẽ xô đến tâm trí ta, làm ta không thể nào ngờ tới…
– Cô là ai? – Giọng nói của vệ sĩ đứng trước cửa làm phân tán suy nghĩ của anh, mặt anh hơi nghiêng nhìn về phía cửa.
Qua lớp kính trong suốt, khuôn mặt xinh đẹp của Châu Lệ Băng làm tim ánh sững lại một nhịp.
– Cho cô ấy vào! – Anh ra lệnh, hai tên vệ sĩ nhìn về phía anh cúi đầu rồi mở cửa phòng.
Cô bước vào, như người con gái đơn thuần, nhỏ bé đi đến chỗ anh.
Cảm giác vui sướng lan toả toàn bộ cơ thể, lấn át cơn đau âm ỉ mang đến, tuy là vậy, ngoài mặt Triệu Thanh Mẫn lại vô cùng lãnh đạm.
– Sao lại đến? – Âm vực rất trầm, đủ nghe, lại có chút khàn khàn, cũng là do mới ngồi giường dậy, vốn hoàn toàn không thể nói rõ như người bình thường.
Châu Lệ Băng hoàn toàn làm ngơ, ngay đến cả nhìn mặt anh cũng không có, cô đặt hộp cháo lên bàn bên cạnh, bình thản lấy ghế ngồi xuống cạnh anh.
Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên, thanh âm trong trẻo vang dội trong căn phòng kín:
– Cậu đã đỡ hơn chưa?
Câu nói này… hoàn toàn không ăn nhập với câu hỏi của anh, Triệu Thanh Mẫn không hề phản ứng lại, đôi mắt loé lên tia gian xảo, toàn thân bất động không nhúc nhích:
– Không ổn.
Hành động này khiến Châu Lệ Băng sốt ruột, cô càng thêm lo lắng, khuôn mặt lạnh lẽo cũng không còn như trước:
– Sao lại không ổn?
Triệu Thanh Mẫn làm bộ nhăn nhó, khuôn mặt tuấn mỹ chợt cau lại:
– Chỗ này… còn đau! – Anh chỉ tay vào ngực, nhưng thật sự vết thương của anh lại nằm ở phần bụng, điều đó chẳng phải ý nói anh đang nói dối sao?
– Tôi đi tìm bác sĩ! – Châu Lệ Băng đứng dậy quay lưng đi nhưng một bàn tay kịp thời kéo cô lại.
Triệu Thanh Mẫn kéo cô vào lòng, hơi thở ấm áp của anh lan toả sang người cô, Châu Lệ Băng lúc này hoàn toàn mất kiểm soát, đôi mắt đen thoáng kinh ngạc.
– Anh làm gì vậy? – Cô chỉ có thể hỏi anh được như vậy.
Triệu Thanh Mẫn mỉm cười, dựa người vào vai cô, cánh mũi lướt nhẹ trên bờ vai cô khiến cô đỏ mặt. Anh nhỏ giọng, hơi thở nóng phả vào tai cô:
– Giữ em lại…
Cô chợt kích động, người khẽ cựa quậy, giọng cô là đang mang chút tức giận:
– Tốt nhất là đừng đùa với tôi!
Triệu Thanh Mẫn nhăn mặt, anh đưa tay nhấc cằm cô nhìn về phía anh, khoảng cách lúc này là vô cùng gần, nếu không phải nói là chạm sát mặt, anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô đầy dịu dàng:
– Em… là đang thấy tôi đang nói dối?
Đôi môi quyến rũ áp xuống cánh môi đỏ mọng, mơn man nhẹ nhàng, hai mắt Triệu Thanh Mẫn nhắm lại, kéo đầu cô xuống thấp, Châu Lệ Băng một lần nữa mở to mắt, bị người con trai này khống chế chính mình.
Như rất lâu, anh mở mắt, giọng nói lúc này là vô cùng hứng khởi:
– Em xem… tôi đã chủ động thế này… còn chưa đủ thành ý với em sao?
Châu Lệ Băng vẫn ngồi im bất động, vẫn là… nhìn anh trân trân, cô không biết mình có thể nói gì lúc này.

Triệu Thanh Mẫn phì cười, anh đưa tay cố che dấu cơn đau vẫn đang âm ỉ, lại nói, anh nhéo má cô, làm cho cô nhíu mày một cái.
– Châu Lệ Băng, không phải là em hạnh phúc đến nỗi ngu ngốc rồi chứ?
Cô nhất thời cứng miệng, không nghĩ ra được gì:
– Tôi hạnh phúc? Vậy thật cảm ơn cậu!
Triệu Thanh Mẫn được thể càng lấn tới, anh cười gian tà:
– Thật tốt quá, em hậu tạ tôi thế nào đây?
Nói đoạn, anh đặt cô ngồi lên đùi, mặc kệ vết thương có ra sao, anh vẫn sẽ ôm người con gái này vào lòng, hai tay siết chặt lấy eo cô. Châu Lệ Băng im lặng, lại để anh phải nói tiếp:
– Thật ra… em chỉ cần làm người yêu thật sự của tôi, chúng ta đường đường chính chính yêu nhau, như vậy sẽ rất tốt!
Châu Lệ Băng vẫn là đang suy nghĩ, Triệu Thanh Mẫn lại vô cùng tự nhiên xem như cô đã đồng ý từ lâu, anh đưa cánh mũi chà chà vào má cô:
– Người ta yêu nhau xưng vợ chồng, anh em, ông xã bà xã, em lại gọi cậu xưng tôi, không nghĩ sẽ làm tổn thương tôi sao?
Bộ não Châu Lệ Băng hoạt động trở lại, cô cựa người, thoát ra khỏi người anh, quay sang lấy tô cháo đặt trên bàn, giọng cô có chút dịu dàng, đỡ hơn phần lạnh lẽo trước kia:
– Ăn cháo đi!
Cử chỉ, hành động của người con gái này thật luôn khiến người ta bị thu hút, tạo ra cảm giác rất mị lực, rất cuốn hút, Triệu Thanh Mẫn nhất thời mê sảng, hoàn toàn quên chuyện mình đang nói, chú tâm vào việc ăn cháo do cô đích thân bón, hạnh phúc lan toả dần trong con tim hai người.
Châu Lệ Băng chợt mỉm cười khiến Triệu Thanh Mẫn càng thêm muôn phần vui vẻ.
Vốn là Châu Lệ Băng né tránh, nhưng vẫn là không né tránh kịp, đến khi Triệu Thanh Mẫn ra tay, cô hoàn toàn sa vào lưới tình…
Không… phải nói là… trước đó mới phải!
” Tiểu thư Hạ Khuê! ” Hai người bên ngoài cửa cúi đầu, một cô bé nhỏ xinh xắn mở cửa đột nhiên chạy vào phòng.
Cảnh tượng đầu tiên cô bé thấy là Châu Lệ Băng đang ngồi trong lòng Triệu Thanh Mẫn, trên tay là bát cháo gà, cô đang đưa thìa cháo vào miệng Triệu Thanh Mẫn, vốn dĩ là sinh ra cảm giác đố kị trong lòng, Hạ Khuê kìm nén, cô bé vui vẻ chạy lại chỗ hai người.
” Anh Thanh Mẫn, em đến rồi nè!”
Lại là nhìn sang Châu Lệ Băng, cô bé cười sâu hơn:
– Em chào chị Băng, lần trước em không phải với chị, chị cho em xin lỗi nha!
Cô bé cầm tay Châu Lệ Băng làm nũng, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Châu Lệ Băng dĩ nhiên là vui mừng rồi, bản thân lại luôn muốn tìm cách hoà đồng với cô bé này, không phải bây giờ đã hoàn toàn đúng ý cô rồi sao?
Dĩ nhiên, Châu Lệ Băng đặt bát cháo xuống bàn, đưa tay xoa đầu Hạ Khuê:
– Không có gì mà. Em đâu cần phải như vậy!
Lại nói, Hạ Khuê cầm hộp cháo trên tay, vô cùng vui vẻ nói với Triệu Thanh Mẫn:
– Anh Mẫn, em có mang cháo cho anh ăn nè!
Triệu Thanh Mẫn là người ăn nhiều, bản thân anh ăn hai hộp cháo tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, nhưng hôm nay là ở chỗ, anh đang bị thương, lại mệt mỏi, đâm ra không muốn ăn, nhưng vì do chính tay Châu Lệ Băng bón cho anh, anh không thể từ chối được.

Hiện tại, anh đã không thể nuốt nổi thứ gì vào bụng, anh miễn cưỡng nhìn cô bé, đôi mắt mang chút áy náy nhưng khuôn mặt tuấn mỹ lại vô cùng lãnh đạm:
– Hạ Khuê, anh xin lỗi. Anh đã ăn rồi!
Hạ Khuê nghe vậy vô cùng thất vọng, khuôn mặt đang cười cũng vì thế mà nhăn lại, cô bé đảo quanh phòng, phát hiện hộp cháo trên bàn, lại thấy bát cháo Châu Lệ Băng vừa mới đặt xuống, cô bé đã hiểu ra phần nào.
Châu Lệ Băng nhìn cô bé mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp vẫn mang nét băng lãnh khó bỏ:
– Hạ Khuê, chị có thể nhờ người đi hâm lại cháo, tối nay anh Thanh Mẫn sẽ ăn phần cháo của em!
Triệu Thanh Mẫn thấy cô nói có lí liền ủng hộ:
– Phải đấy! Tối anh sẽ ăn phần của em!
– Không được buồn! – Châu Lệ Băng đưa tay nhéo má cô bé, cô bé gật đầu.
– Em sẽ không buồn!
Không khí quanh căn phòng bệnh trở lại phần ấp áp, vui vẻ, thỉnh thoảng lại có tiếng trò chuyện vui vẻ vọng ra.
rRr
Vốn là Châu Lệ Băng ra ngoài mua chút đồ, không ngờ lại thấy Jack đang ngồi trong một quán nước bên vỉa hè.
Là trước đây cô không hề để ý đến khuôn mặt của Jack sau tấm mặt nạ, thật sự mà nói… quả nhiên là một người con trai không tồi.
Mái tóc đỏ đen của anh khá bắt mắt, trước kia là hung đỏ, nhưng được anh nhuộm lại, trông có vẻ hợp hơn trước đó. Ánh mắt của Jack từ lúc cô ra khỏi bệnh viện là luôn dán chặt vào cô.
Dáng người đó, không được coi là săn chắc, nhưng toàn thân toát ra vẻ mạnh mẽ, nam tính khó cưỡng lại.
Những nữ sinh quanh đó cũng nhìn cậu mà chỉ chỉ, lại có một người phấn khích đến nỗi hét lên.
Nhưng cậu hoàn toàn không để vào tai, vốn người cậu chú ý hoàn toàn chỉ có cô.
Bất đắc dĩ, Châu Lệ Băng bước đến chỗ Jack, vẫn là cái vẻ thản nhiên, lạnh lẽo đó.
– Có vẻ như cậu rất hứng thú với nơi này? – Khuôn mặt xinh đẹp vô cùng tự nhiên lấy chai nước đặt trên bàn rót ra cốc, cô từ từ đưa lên uống.
Jack cười xoà, cậu có vẻ lúng túng, bàn tay đưa lên xoa xoa mái tóc:
– Chỉ là tình cờ.
Châu Lệ Băng đặt cốc lên bàn, thư thái khoanh tay:
– Vậy sao? Tôi lại nghĩ khác.
Những cặp mắt xung quanh đã chú ý đến hai người, ai cũng bị hút hồn bởi vẻ đẹp của cả hai, một người là nét đẹp băng giá, một người là nét đẹp trần tục.
Vấn đề của Jack khi xuất hiện ở đây, không chỉ đơn giản như cậu nói là ngồi uống nước, mà ở trong đó còn có cả một sự tình.
Vẻ mặt Jack không mấy vui vẻ cho lắm, có mấy phần khó hiểu:
– Triệu Thanh Mẫn đã biết được hành tung của cô, không lẽ cô muốn hắn nói hết mọi chuyện sao?
Im lặng, là sự im lặng khó hiểu của cô.
– Jack… cậu ta sẽ không nói ra. Cậu ta càng không biết chúng ta đang làm gì.
Jack nhăn mày, vô cùng mất kiên nhẫn:
– Cô có chắc, hắn không biết?
Châu Lệ Băng gật đầu, cô bình thản đứng dậy:
– Giải quyết cho tốt! Jack, nếu có chuyện gì xảy ra… tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm!
Chỉ có cô là người cố chấp.
rRr

Tại một nơi được cho là bí mật, là căn hầm trong căn biệt thư đổ nát, Trần Minh Hạo khi đàn em trở về:
– Sao bọn mày không theo dõi nó 24/24 mà lại vác mặt về đây?
Một tên nhìn Trần Minh Hạo vẻ mặt vui mừng đến gian ác:
– Bọn em vừa mới phát hiện ra một thông tin vô cùng thú vị!
Khuôn hắn nhìn tên đó có chút không vui nhưng vẫn lên tiếng:
– Thông tin gì?
Tên đó gấp rút báo cáo, giống như sợ hắn định tội:
– Bọn em vốn dĩ là không biết anh Minh Tuấn ở đâu vì anh ấy hành động vô cùng bí mật. Bọn em chỉ còn cách phải theo dõi quanh địa bàn của bọn họ.
Tên đó cầm ly nước trên bàn uống một ngụm lại nhe răng nói:
– Em suýt nữa đã mất mạng vì bị bọn đó phát hiện, cũng may chạy trốn kịp, nếu không đã không còn về đây gặp anh được rồi!
Trần Minh Hạo không kiên nhẫn nhìn tên đó đe doạ:
– Mày nhanh chóng nói không tao sẽ cho mày hối hận!
– Anh đừng vội! – Tên đó cười, tìm được thứ gì đó ăn, tên đó ngồi trên ghế sôpha, vừa nhai vừa nhìn hắn. – À… hôm đó… lúc anh cho người vận chuyển hàng qua địa bàn Cửu Băng Hà, một người đáng lí không ở đó đã xuất hiện.
Hắn cau mày đăm chiêu lại nhìn tên kia dò hỏi:
– Là ai?
Tên đó cười lớn, vô cùng khoái trá:
– Triệu Thanh Mẫn!
Cơ hồ, Trần Minh Hạo trở nên mông lung:
– Hắn ta sao lại xuất hiện ở đó?
– Em thấy Cửu Băng Hà và anh Minh Tuấn đang đánh nhau với người mình, Cửu Băng Hà không may bị người sau lưng đâm, Triệu Thanh Mẫn trốn gần đó chạy ra đỡ, không cô ta đã đi chầu Diêm Vương sớm rồi!
Lắp ghép những chi tiết vô cùng nhỏ nhặt, Triệu Thanh Mẫn có xích mích với Cửu băng Hà nhưng lại cứu cô ta, há chẳng phải là có quen biết sao? Mà người hiện tại hắn suy đoán, người được Triệu Thanh Mẫn quan tâm…
Jack học trường Quang Tiếu, nghe nói anh ấy thích ai trong đó thì phải…
Nghe đâu lại nói anh ấy vào đó là có mục đích mà, hình như anh ấy đang tìm Thủ lĩnh của mình…
Cửu Băng Hà… làm sao cô ta lại xuất hiện ở trường Quang Tiếu được?
Nghe nói chưa… Châu Lệ Băng… là người mà anh Jack thích đấy!
Vớ vẩn… mày chẳng biết gì! Anh Jack là thích Thủ lĩnh của Chúng ta!
Mày có tin không… sao Jack mới có mười bảy tuổi?
Nếu vậy…
Ban đầu ở trong tổ chức Terrible Dier, Trần Minh Hạo đã nghe ngóng được không ít từ những người nằm trong đó, ban đầu là hắn không thèm để ý, bây giờ nghĩ lại…
Trong khoảng thời gian Cửu Băng Hà đột ngột sang Mĩ ký hợp tác với White, cô ta như bốc hơi…
Vậy tại sao… luôn có một người con gái, là cô ta ở bên hắn?
Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?
Điệu cười của hắn ta còn kinh khủng hơn là ác quỷ trong truyền thuyết…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.