Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 32Bẫy (2)


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 32: Bẫy (2)

CHƯƠNG 31 BẪY (2)
– Cái gì? Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe xem nào? – Giọng người phụ nữ đó tức giận, giống như muốn giết luôn người đang nói chuyện với mình.
Người đàn ông đó thấy người con gái đó tức giận, không dám manh động, mồm mép hắn lúc này múa vài đường:
– Chị Đại không biết đó thôi! Con nhỏ đó rất bí ẩn, em thấy ăn rồi nó được rất nhiều người đi theo bên cạnh, em đã thử nhân lúc nó đi một mình đã ra tay, nhưng chưa kịp làm gì thì nó đã được đứa khác đến cứu!
Hà Tâm nhíu mày, nhếch môi cười đểu, ly rượu trên tay cô ta bỗng chốc rơi xuống đất, vỡ tan, cô ta đã bình tĩnh hơn:
– Có vẻ như, cô ta, không phải người bình thường!
Người đàn ông đó không hiểu ý, suy nghĩ một lát, ông ta lên tiếng:
– Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Suy nghĩ một lát, Hà Tâm chợt nhìn tên đàn ông đó, cười đểu giả:
– Phải làm sao à? Chúng ta có thể lợi dụng con nhỏ đó!
rRr
Một cô gái với chiếc váy trắng, mái tóc đen dài, vẻ mặt lo lắng hiện rõ. Cô bé chạy nhanh đến nỗi va phải một bóng dáng cao lớn.
Bịch! Âm thanh của tiếng va chạm vang lên…
– A… – Cô rên nhẹ, đưa tay xoa xoa gót chân, mặt đất ở hành lang bệnh viện lúc này rất lạnh, huống chi, cô bé lại còn đi chân trần, bàn chân trần chẳng mấy chốc trở nên lạnh toát.
Người con trai đó thật đẹp, có đôi mắt màu cà phê đầy quyến rũ, mái tóc nâu hat dẻ được cậu hớt lên trông thật menly.
Một bàn tay được đưa đến trước mặt cô bé, cô ngước đôi mắt trong veo lên, tim cô như ngừng đập.

– Em có sao không? Anh xin lỗi, anh vô ý quá.- Giọng nói trầm ấm đó trông thật êm tai.
– Dạ… em không sao! – Cô bé mỉm cười, nắm lấy tay người con trai đó đứng dậy, cô phủi phủi chiếc váy dính một ít bụi trên hành lang.
Từ phía xa, bóng một người phụ nữ chạy lại, vẻ mặt lo lắng:
– Hạ Khuê, sao con lại đi nhanh như vậy? Ngay cả dì cũng đuổi không kịp!
Lúc này, vẻ mặt của Hạ Khuê lại ngập tràn trong sự lo lắng, cô kéo gì Lan đi thật nhanh, miệng lẩm bẩm:
– Dì đi nhanh lên, con sốt ruột gần chết rồi đây!
Đến khi bóng dáng hai người đi khuất sau dãy hành lang, Jack quay lại, anh mỉm cười:
– Cô bé đó… thật giống em!
rRr
Bàn tay trên giường khẽ động đậy, hai mắt người đó khẽ mở, cảm giác đau nhức và choáng váng từ đâu truyền tới, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào cánh mũi.
Khẽ cựa mình ngồi dậy, anh chợt phát giác khi thấy ngực mình hiện tại đang rất đau, đau đến nỗi ruột gan anh như muốn nổ ra, khuôn mặt anh nhíu lại có thể thấy rõ vẻ đau đớn.
Anh đưa tay lên xoa đầu, nhưng chưa kịp chạm vào thì phát hiện một bàn tay đã nắm chặt tay anh từ lâu.
Môi anh vểnh lên một đường tuyệt đẹp, đôi mắt lưu ly chăm chú nhìn cô gái đang ngủ say kia.
Mái tóc đen dài tự nhiên được thả ra, mùi hương quyến rũ thoang thoảng nơi cánh mũi, anh lúc này mới để ý, khuôn mặt này… đẹp đến nỗi không tì vết!
Trên khuôn mặt trắng nõn nà hiện lên đôi môi đỏ mọng căng đầy, cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh cùng với đôi mắt đen đẹp tuyệt, chỉ tiếc là lúc này đôi mắt nhắm lại nhưng lại để lộ hàng lông mi cong vút.
Anh mỉm cười, đưa bàn tay còn lại chạm lên má cô, rất nhanh nhạy, như cảm nhận được điều gì, đôi mắt đen lập tức mở ra, khiến anh không kịp phản ứng.

Lệ Băng ngồi dậy, đưa tay dụi dụi mắt, đôi mắt đen mở to nhìn anh khi thấy anh đang ngớ người nhìn mình.
– Cậu tình rồi à? – Không biết trong đầu cô lúc này đang nghĩ gì nhưng điều đầu tiên cô hỏi lại là như vậy khiến người đối diện ngẩn người một lúc cũng mang chút khó chịu.
Thanh Mẫn nhìn cô, cảm thấy trong ngực mình lúc này đang rất đau nhưng lại cố kìm lại, cô không để lộ bất cứ cảm xúc nào ra ngoài.
– Em nghĩ… người đang ở trước mặt em là đang tỉnh hay ngủ? – Anh hỏi lại, khiến cô có cảm giác không quen về cách xưng hô của anh, nhất là trong hoàn cảnh này.
Cô nghiêng đầu, đôi mắt đen xoáy sâu vào đôi mắt lưu ly kia, thay vì bộc lộ sự lo lắng của mình dành cho anh lúc trước, thay vì cảm ơn anh vì đã cứu mình, cô lại lạnh nhạt hỏi:
– Cậu theo dõi tôi?
Thanh Mẫn bất ngờ, bị câu hỏi của cô làm cho nín bặt, anh quay mặt nhìn ra ô cửa sổ kia, cảm nhận cơn đau trên lồng ngực, nhưng đau hơn cả là trái tim anh, nó như bị ai bóp nghẹn vậy:
– Em… rốt cuộc có liên quan gì đến bọn người đó?
Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên căng thẳng. Lệ băng im lặng, chính cô cũng không biết lúc này mình nên nói gì, giải thích như thế nào. Không lẽ, cô phải nói chính mình là kẻ cầm đầu bọn người đó sao? Không đời nào!
Thanh Mẫn quay mặt sang nhìn cô, khuôn mặt cô lúc này vẫn không biểu hiện một cảm xúc nào, không lẽ, điều anh đang nghĩ tới là sự thật?
– Em… là người đứng đầu bọn người đó?
Vẫn là sự im lặng đó, Lệ Băng làm như vậy là vì cô nghĩ cô không phủ định cũng không thừa nhận. Nhưng Thanh Mẫn lại khác, anh nghĩ sự im lặng đó chính là điều thừa nhận!
Bàn tay Thanh Mẫn nắm chặt, mặt anh lúc này đanh lại, nhìn anh không giống như bình thường, đúng hơn hết là trông rất đáng sợ. Anh cố gắng gằn từng từ:
– Cửu Băng Hà… người đứng đằng sau sai khiến em?

Đôi mắt Lệ Băng híp lại, sau đó lại mở ra, Thanh Mẫn rốt cuộc có liên quan gì tới Cửu Băng Hà? Tại sao anh lại có thái độ như vậy, giống như là thù địch vậy!
– Băng Băng… hãy nói cho tôi biết… em sẽ không qua lại với bọn chúng nữa? Được không? Chúng… rất nguy hiểm! – Anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể, không để mình mất kiểm soát ngay lúc này.
Giữa sự lựa chọn khó khăn này, một là bước tiếp, một là ở lại, Lệ Băng đương nhiên sẽ lựa chọn bước tiếp, nhưng… trước mặt người đàn ông này, cô không thể nói ra những lời nói này một chút nào!
Bàn tay Thanh Mẫn siết chặt lấy tay cô, giống như đang mong đợi một lời hứa, một câu trả lời nào đó. Anh không muốn Lệ Băng phải gặp nguy hiểm, nếu như lúc đó, nếu không có anh đỡ thay nhát dao cho cô thì cô… có khi không thể ở đây để nói chuyện với anh rồi!
Điều mà anh muốn cô trả lời, cô vẫn chưa trả lời, cô cúi gằm mặt xuống, chính là cô đang muốn một thứ gì đó ngăn cản tất cả lại ngay lúc này!
Không ngoài dự đoán của cô, bên ngoài cửa, một dáng người nhỏ bé lao vào, đôi mắt trong veo không chú ý đến ai ngoài người con trai kia.
Hạ Khuê chạy lại bên cạnh Thanh Mẫn, nước mắt đã sớm lăn dài trên má cô, cô ngồi lên giường, nhìn thấy anh vẫn chăm chú nhìn vào người khác, hoàn toàn không để ý đến mình.
– Thanh Mẫn, nói cho em nghe, vì sao anh lại ở đây? – Giọng nói cô trong veo cất lên trong khoảng không im lặng.
Thanh Mẫn lúc này mới đưa đôi mắt lưu ly sang nhìn cô gái nhỏ, anh nở một nụ cười nhẹ:
– Anh chỉ bị thương nhẹ thôi. Hạ Khuê xem, nhìn anh vẫn như bình thường đúng không?
Đôi mắt nhỏ đảo quanh người anh một lượt, quả nhiên như anh nói, không có vết thương nào trên người anh cả.
Hạ Khuê ngay lập tức vui vẻ, cô bé đưa tay quyệt nước mắt, cuối cùng anh Thanh Mẫn cũng không sao. Cô vui sướng đến nỗi chồm lên người anh, ngồi vào lòng:
– Vậy thì em yên tâm rồi! Em rất sợ anh bị đau!
Thanh Mẫn đột nhiên run người một cái, mặt anh bỗng chốc trở nên trắng bệch, mặt anh cũng đanh lại, nhưng anh lại cắn răng không nói gì. Hạ Khuê thật là… ngồu đúng vào chỗ vết thương trên ngực anh đã được băng bó lại, hiện tại nó vẫn còn đang rất đau, huống chi còn bị Hạ Khuê ngồi vào. Cũng vì đang mặc đồ bệnh nhân bên ngoài nên Hạ Khuê không thể nhìn thấy vết thương của anh.
– Ngồi xuống đi! – Lệ Băng lạnh lùng nhìn Hạ Khuê, nếu để ý sẽ thấy mặt cô đang cau lại, đôi mắt đen hết nhìn cô bé lại nhìn vào vết thương bị che dấu trên người Thanh Mẫn, chúng… đang rỉ máu.
Hạ Khuê giật mình, cô nghe đã thấy rất sợ tiếng nói của người phát ra kia, nhưng khi nhìn lại thì thấy một cô gái rất xinh đẹp, mắt vẫn dán vào người đang ở phía sau cô, cô bé khẽ rùng mình một cái.
– Thanh Mẫn đang bị thương. Làm như vậy… có biết hậu quả sẽ như thế nào không? – Một lần nữa, không thể chịu nổi cái cảm giác khó chịu đấy, cũng không muốn người con trai ấy bị thương, Lệ Băng lên tiếng, lần này lại nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia.
Cô bé lần này sợ hãi thật, lập tức ngồi xuống, đôi mắt sợ sệt hết nhìn Lệ Băng lại nhìn Thanh Mẫn, cảm thấy có gì đó ướt ướt phía sau lưng, cô bé quay người lại, chợt giật mình khi nhận thấy màu đỏ loang dần trên chiếc áo bệnh nhân mà Thanh Mẫn đang mặc.

Tuy là sợ hãi, tuy là ngạc nhiên, nhưng cô bé lại không dám lên tiếng, người con gái kia trông rất đáng sợ.
Lệ Băng ngay lập tức đứng dậy, đỡ Thanh Mẫn ngồi dựa vào gối, không chần chừ trực tiếp cởi áo anh đang mặc ra, sau đó nhìn vết thương, cô cầm lấy bông băng để bên cạnh, thay băng cho anh, cử chỉ đó rất nhẹ nhàng, khác hẳn với khuôn mặt đó.
Nhìn bộ dáng của hai người, một người thì sợ sệt, còn một người lại tỏ ra thật lạnh lùng, Thanh Mẫn không nhịn nổi bất giác phải đưa tay lên miệng phì cười. Anh lên tiếng phá bớt cái không khí đáng sợ đó:
– Băng Băng, đây là Hạ Khuê, em gái tôi. Còn Hạ Khuê, đây là Băng Băng…
– Bạn gái! – Lệ Băng nhấn mạnh, cúc lại từng cúc áo cho anh, vẻ mặt vẫn là bình thản. Cô biết rõ đây là Hạ Khuê, qua cuộc điện thoại đó, cộng với cử chỉ của cô bé thì cũng đoán ra được mấy phần.
Thanh Mẫn thoáng ngỡ ngàng, khuôn mặt anh lúc này loáng thoáng ửng hồng, anh đưa tay cố che dấu đôi môi không tự chủ mà cười kia, khiến Hạ Khuê có chút khó chịu.
Hạ Khuê sau một lúc e dè nhìn Lệ Băng, cô bé mếu máo lay lay người Thanh Mẫn:
– Anh Thanh Mẫn, em không thích chị ấy!
Câu nói của cô bé khiến cả Lệ Băng và Thanh Mẫn phải để tâm.
Thanh Mẫn nhìn chằm chằm vào cô bé, cũng không nghĩ cô có thể nói thẳng như vậy trước mặt Lệ Băng. Giọng anh lúc này thật nhẹ nhàng, bàn tay anh đưa lên vuốt mái tóc của Hạ Khuê, cảm nhận được hương thơm này cũng giống người con gái kia.
– Sao lại như vậy?
Hạ Khuê e dè nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, chủ ý là muốn trốn tránh sau lưng hắn, giọng cô bé run run:
– Nhìn chị ấy… đáng sợ lắm!
Lệ Băng nhíu mày, được một lúc, khoé môi cô cong lên, đứng dậy nhìn Thanh Mẫn, giọng cô trầm xuống lạ thường:
– Lần sau lại đến!
Không ngần ngại cô liền bước ra cửa, cũng không quay đầu lại, nhìn bóng cô trông thật cô đơn, cô đơn đến lạ thường. Hạ Khuê nhìn theo dáng người đó, không biết cảm giác lúc này là gì. Hối hận? Vì lời nói đó?
Thanh Mẫn chỉ có thể nhìn theo, anh rất muốn nói điều gì đó với cô, nhưng mỗi lần chuẩn bị nói, anh lại chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn theo dáng người đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.