Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi

Chương 31Bẫy (1)


Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 31: Bẫy (1)

CHƯƠNG 30 BẪY (1)
Đứng ngoài cửa bệnh viện, lòng Lệ Băng như lửa đốt, cô đã thay lại trang phục thường ngày, cũng đã bảo Jack về nhà, hiện tại, cô không biết cách làm sao để liên lạc cho gia đình anh.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này tràn đầy lo lắng, vết thương trên tay cô cũng được các bác sĩ băng bó lại nhưng hiện tại cô thật sự rất sốt ruột, chỉ cảm thấy đau lòng khi mỗi lần nhìn lên bảng hiệu phòng cấp cứu thôi!
– Thanh Mẫn ngốc! Thanh Mẫn ngốc! Tại sao cậu không ở nhà đi lại còn đi theo tôi làm cái gì cơ chứ!
Lúc này cô thật yếu đuối, cô muốn có một bờ vai để cô vịn vào, đặc biệt là anh, nhưng cô không thể nào tỏ vẻ yếu đuối trước mặt anh được, vốn dĩ là vậy!
– Này em, bệnh nhân cần được làm thủ tục, em là gì của bệnh nhân? – Một chị y tá đi ra từ phòng cấp cứu, ngay sau đó thì nhìn thấy Lệ Băng nên chị tiến về phía cô hỏi.
Lệ Băng giật mình, đứng dậy nhìn chị y tá, cô cúi đầu, giọng cô lú cnày rất run:
– Dạ… em là… em là… người yêu của cậu ấy!
Chị y tá đó gật đầu, đưa tay chỉ về một hướng:
– Em mau đi qua đó làm thủ tục viện phí cho cậu ấy đi!
Cô gật đầu nhìn chị y tá sau đó đi về hướng quầy thanh toán.
Sau khi thanh toán tiền viện phí cho anh, cô muốn tìm một nơi nào đó để hít thở không khí một chút.
Cô tự nghĩ, bệnh nhân sau khi phẫu thuật sức khoẻ sẽ rất yếu, vì vậy cô liền đi mua một chút đồ ăn cho Thanh Mẫn.
Cô vừa đi ra khỏi cửa bệnh viện, không hiểu sao có ba bốn người con trai từ đâu đi tới, mặt mũi ai cũng bặm trợn cả, một người đi đến nắm chặt lấy tay cô:
– Này em, anh có một nơi này, muốn em đi với bọn anh một lát!
Đã thế những tên còn lại còn cười khoái trá, Lệ Băng nhìn mấy tên đó, nhếch môi cười, cô lạnh giọng, vùng tay ra khỏi bàn tay dơ bẩn của tên kia:
– Nếu bọn mày không muốn chết thì cút đi!
Tên cầm đầu nhìn cô, hắn ta dùng ánh mắt dê xồm nhìn cô, sau đó quay sang mấy tên còn lại:

– Bắt ả đi cho tao!
Cả đám xông lên định bắt cô, nhưng bọn chúng chưa kịp ra tay thì đã bị cô hất ra hết, được một lúc thì có một người con trai nhào đến đá bay bọn chúng ra.
– Tụi bây cút hết cho tao! – Người đó nhìn bọn kia đe doạ, vẻ mặt người đó đang thể hiện rõ sự tức giận.
Mãi khi bọn kia đã chạy đi xa thì cậu ta quay lại nhìn Lệ Băng, nở một nụ cười:
– Cô không sao chứ?
Lệ Băng nhìn người con trai trước mặt, giọng cô lạnh lùng nhưng mang chút biết ơn:
– Cảm ơn cậu.
Người con trai đó bật cười khi thấy biểu hiện xa lạ của cô, khiến cô nhíu mày, anh ta chỉ vào người mình, nói với cô rất nhẹ nhàng:
– Cửu Băng Hà, cô không nhận ra tôi sao, nhưng tôi lại nhận ra cô!
Cái giọng nói đó, đúng thật là giống với một tên mà cô quen biết, Lệ Băng nhìn cậu ta, nhìn thật kĩ, bỗng cô ngạc nhiên:
– Jack, là anh sao?
Jack nhìn cô, mỉm cười:
– Cô không cần phải nói to vậy đâu! Bây giờ không còn ở trong tổ chức nữa, cô hãy gọi tôi là Minh Tuấn!
Minh Tuấn? Cái tên này, Lệ Băng nghe quen quá, cô cố nghĩ, nhưng không tài nào nhớ ra nổi.
Minh Tuấn biết là cô đã quên nên trực tiếp khơi lại cho cô:
– Cậu còn nhớ, người ở trong căn teen lúc đó chứ?
Hơi ngờ ngợ, Lệ Băng mãi một lúc sau mới nhớ ra:

– Thì ra là cậu, mà tôi cũng không ngờ cậu lại là Jack!
Minh Tuấn mỉm cười:
– Vậy sao? Có lẽ là như vậy rồi!
Lệ Băng cười một chút, nặng trong cô lại có một gánh nặng khác đè lên, cô đi mua một ít đồ, sau đó lại vào bệnh viện.
– Tôi sẽ ở lại cùng với cậu, chờ khi người nhà cậu ta đến! – Jack nói, cậu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, ánh mắt này… không qua lớp cải trang như thường ngày, mà đúng là khuôn mặt thực sự của cậu.
Lệ Băng ngước lên nhìn khuôn mặt kia, môi cô nở một nụ cười, cũng may là, lúc này… cô vẫn còn người ở bên cho cô một chỗ đứng.
Bước trên hành lang bệnh viện, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, chân cô chạy nhanh hơn. Đứng ở hàng ghế chờ quay đi quẩn lại, trong đầu Lệ Băng ngoài lo lắng cho Thanh Mẫn còn để tâm đến chuyện khác.
Tại sao Thanh Mẫn lại đi theo cô? Tại sao lại đứng đó? Tại sao lại đỡ dao thay cho cô cơ chứ?
“Những kẻ nào biết được hành tung trong tổ chức… giết không tha!” Câu nói đó, không ai khác chính là cô, đã tự đặt ra quy định để đảm bảo bí mật cho một tổ chức nào đó.
Giờ hắn biết, chẳng khác nào, đang muốn cô giết chính hắn sao?
Cô không thể làm như vậy, không thể, không thể được! Bàn tay cô nắm chặt, nhìn đèn đỏ trên phòng cấp cứu.
– Cô hãy bình tĩnh đi! – Jack nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô, trong lòng cậu có chút khó chịu, hai hàng lông mày khẽ chau lại.
Lệ Băng nhìn Jack, vẫn không tránh khỏi lo lắng.
– Cô có biết người thân của cậu ta không? Chúng ta cần liên lạc với người nhà! – Jack nói, vì khi hắn đến đây chỉ có Lệ Băng, không thấy người nhà hắn đâu cả.
Lệ Băng lúc này mới ngớ người ra, không nói cô cũng quên mất, cần phải liên lạc với người nhà của anh, họ phải đến đây!
Reng reng reng… Tiếng rung của điện thoại vang lên đâu đó, Lệ Băng phát hiện ra không phải là điện thoại của mình, nhìn sang Jack anh cũng đang nhìn cô.

Lệ Băng đưa mắt nhìn hàng ghế dài, nơi có chiếc áo vest mà Thanh Mẫn đã mặc, chiếc áo thấm đỏ màu của máu.
Lấy điện thoại trong túi ra, Lệ Băng chăm chú nhìn tên trên màn hình hiện lên hai chữ “em gái”, Lệ Băng ngay lập tức nhấn nút nghe.
– Alô, Thanh Mẫn, anh đã đi làm về chưa? – Giọng nói ngon ngọt đó, giống như một liều thuốc làm dịu sự lo lắng của Lệ Băng xuống, cô bất động.
– Thanh Mẫn, em lo cho anh lắm, khuya rồi sao anh vẫn chưa về? Có phải anh vẫn chưa ăn tối không? – Khi không nghe thấy tiếng động gì, tiếng nói đó lại vang lên, giọng nói cao vút, trong veo như làn sương sớm.
Lệ Băng hơi run, cô thật sự không quen khi phải đối diện với người lạ bên đầu dây kia, cho dù trước đây cô khá quen với việc này, nhưng lần này… lại là em gái của Thanh Mẫn.
– Tôi… tôi… Thanh Mẫn… cậu ấy…
Nhận ra là một giọng nói của phụ nữ, giọng nói kia hình như có chút khó chịu, đầu dây bên kia hối:
– Nói đi, chị là ai? Sao chị lại cầm máy của nah Thanh Mẫn?
Lệ Băng không thể nói gì, cô không biết phải nói gì cả, làm sao cô có thể nói Thanh Mẫn vì cô mà bị thương cơ chứ?
Jack nóng ruột, lần đầu tiên thấy cô phản ứng như vậy, anh giựt lấy điện thoại trong tay cô, anh quát:
– Hắn đang ở bệnh viện! Mau đến nhanh đi! Bệnh viện trung ương…
Nói xong, anh tắt máy, đưa cho Lệ Băng, thấy khuôn mặt cô đang cứng đờ.
– Ra rồi kìa!
Lúc này, Lệ Băng chấn tĩnh lại, cô nhìn thấy nút đỏ trên phòng phẫu thuật tắt ngấm, khuôn mặt cô lúc này tràn đầy lo lắng.
Ông bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang ra, ông đưa tay vuốt vài giọt mồ hôi trên mặt, ca phẫu thuật này khiến ông căng thẳng đến mức nào.
– Sao rồi bác sĩ? Cậu ấy có sao không? – Lệ Băng lo lắng chạy đến, trên khuôn mặt cô thấy rõ sự lo lắng, bàn tay cô lúc này đang run lên, siết chặt lấy mép áo sơ mi.
Ông bác sĩ thở nhẹ một cái, ông nhìn điệu bộ lo lắng của cô, đáp lại cho cô là một nụ cười:
– Tình hình cậu ta đã không sao, chỉ là vết thương khá sâu, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày, cháu cũng không nên để cậu ấy hoạt động nhiều!
Biết Thanh Mẫn đã qua khỏi, cô nở một nụ cười, may thật, cô thật sự là lo lắng cho cậu!
Sau khi cảm ơn bác sĩ, cô nhìn theo cánh cổng đang mở ra, tim lệch mất một nhịp. Thanh Mẫn vì cô mà bị thương, giờ nhìn thấy người con trai đang nằm trên giường kia, hai mắt nhắm nghiền, lòng cô thắt lại.

Cô ngoảnh mặt nhìn sang hàng ghế dài kia, cầm chiếc áo vest của anh, sau đó bước theo chiếc giường đang đưa bệnh nhân đi.
Jack thấy bộ dạng cô có vẻ tốt hơn, anh cũng đỡ nóng, anh nhìn cô bằng một ánh mắt trìu mến:
– Cũng trễ rồi, tôi về đây! Cậu lo giữ gìn sức khoẻ của mình đi! Tôi nghĩ, trông cậu có vẻ quan tâm đến hắn ta đấy!
Jack đi, nhưng câu nói của hắn giống như một tia sét đánh qua đầu cô, trúng ngay phần tim đen, mặt cô cúi gầm xuống, cảm xúc lúc này thật khó tả.
Tim cô cứ đập thình thịch, không biết có phải cô bị bệnh tim hay không nữa?
Cô đi theo đám người đó, đưa bệnh nhân vào một căn phòng trắng.
Cô đứng ở cửa, không dám nhìn vào đó, cô sợ khi nhìn vào, ảnh người con trai đang ngủ kia lại đập vào mắt, khiến tim cô se lại.
Người đó vẫn nằm, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ vậy, khuôn mặt lạnh lùng hằng ngày thay bằng khuôn mặt vô cùng đáng yêu, giống như một thiên thần vậy.
Tự chấn an bản thân, cũng đã có đủ tự tin, cô bước vào, đầu óc cô lúc này trống rỗng, không thể nghĩ được gì.
Cô ngồi xuống ghế đặt cạnh giường, nhìn vào khuôn mặt anh, khuôn mặt đó thật đẹp!
Tác dụng của thuốc mê hiện tại vẫn còn, có lẽ sau vài tiếng, anh sẽ tỉnh dậy ngay thôi!
Cô ngồi dựa vào giường, cố đánh một giấc, cô mặc kệ, không quan tâm đến những chuyện khác nữa.
rRr
Jack cầm điện thoại, bước đi trên dãy hành lang bệnh viện, mặt anh đang cau lại, nhìn trông thật nguy hiểm.
– Sao? Bọn chúng vận chuyển thành công sao? Còn người bên ta? Người bên ta lúc đó làm cái gì?
– Xin lỗi sếp, tại bên người chúng ta quá ít, đều được điều đi hết nên bây giờ còn lại lặt vặt vài người, đấu không lại bọn chúng nên bây giờ họ đang bị thương khá nặng!
Bực mình, Jack đấm mạnh vào thanh lan can, cố kìm nén tất cả lại, giọng cậu trở nên lạnh lùng:
– Thôi được! Cậu chăm sóc cho đàn em thật tốt đi!
Jack cúp máy, anh bước đi nhanh, nhưng không may lại va phải một bóng người nhỏ nhắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.