Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 21Đi Để Nhường Lại Hạnh Phúc
chương 21 đi để nhường lai hạnh phúc
Vừa bước vào nhà, Thanh Mẫn đã sai ông quản gia chuẩn bị thức ăn, vì từ sáng đến giờ anh chưa đụng đũa đến gì, chỉ nhấm nháp ly cà phê cho qua.
Không ngờ cậu chủ lại ” thèm ăn “, ông quản gia không thể bỏ lỡ cơ hội được, cười vui vẻ nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn.
Biết ông quản gia hơi ngạc nhiên, Thanh Mẫn lắc đầu cười nhẹ, đi lên phòng thay lại đồ.
– Thanh Mẫn, mẹ vui quá ! – Bà Triệu ngồi bên cạnh nhìn anh đang ăn từng món ăn trên bàn, từng động tác thật chậm nhưng thể hiện rõ mồn một khí khái cao sang trong đó.
Anh không bận tâm lắm, chỉ gật đầu cho qua, cầm lát thịt bò cho vào miệng. Kết thúc bữa ăn, anh cầm khăn giấy lên lau miệng, cầm cốc nước bên cạnh lên uống, đứng dậy chuẩn bị đi lên phòng.
– Thanh Mẫn, ai đã khiến con thay đổi vậy ? – Bà Triệu băn khoăn, vì từ trước đến nay, anh chỉ ăn qua loa, có khi không đụng đũa, vậy mà hôm nay lại có thể nhàn hạ thưởng thức bữa ăn.
– À … con đang chuẩn bị … yêu một người. Vì thế con cần bổ sung thêm năng lượng. – Anh nhìn bà cười, bước từng bước lên cầu thang, chưa kịp để bà há ngoác miệng phía dưới.
Nằm bịch xuống giường thả lỏng người, Thanh Mẫn đưa tay đặt lên trán, ra vẻ suy tư.
Hôm nay anh thấy khá kì lạ trước những lời nói của Lệ Băng, cho dù anh cố tìm kiếm một chút đùa dỡn gì ở trong đó cũng không hề có, chẳng nhẽ lời cô nói là thật ?
Thôi, vốn dĩ anh đã đồng ý rồi, có quay lại nhất định anh vẫn sẽ quyết định như vậy !
Cửu Băng Hà … Cửu Băng Hà … – Tên con người đó vẫn thoang thoảng trong đầu Thanh Mẫn.
Day day trán một lát, anh xoay người nằm úp mặt xuống giường : ” Khó nghĩ thật ! Mình yêu Châu Lệ Băng, là vì Cửu Băng Hà hay chỉ do trái tim anh mách bảo ? “.
Nếu đến bên Châu Lệ Băng, cũng sẽ biết được thân phận thật của Cửu Băng Hà, cũng sẽ được ở bên cô ấy !
Chẳng phải sẽ vẹn cả đôi đường sao ? – Đôi mắt lưu ly đó phát sáng, đôi môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ, ai nhìn vào cũng sẽ bị đắm chìm trong đó, thật vi diệu !
” Ngày mai đi Mĩ ! “. – Thanh Mẫn tự nhủ, khi gặp Lệ Băng, cô có đề cập đến dự án của cả hai bên, vì vậy lãnh đạo hai bên cần qua đó để có thêm một số chuyện cần giải quyết và bàn bạc.
Cầm điện thoại lên gọi cho cô thư ký Diệu, anh lạnh giọng :
– Chuẩn bị vé máy bay cho tôi, tối nay tôi sẽ đi Mĩ !
– Vâng.
Sau khi cúp máy, anh nhìn lên tường, nơi có một bức ảnh cỡ lớn được treo lên ngay chính giữa phòng, trong ảnh là một cô gái rất đáng yêu, dễ thương đang cười, vẫn là mái tóc đen dài ấy !
rRr
Chờ đợi quả thật là một điều mà ai cũng sợ hãi …
Ngồi trước cửa phòng bệnh, dám mắt lên nút màu đỏ của phòng phẫu thuật, ba người mang theo tâm trạng hồi hộp.
Quả thật … nỗi sợ của cả ba đang dần lớn lên !
Đã bốn tiếng trôi qua, đồng hồ đã chỉ bảy giờ tối, vậy mà vẫn chưa có tin tức gì ở bên trong. Có phải đã xảy ra chuyện gì bên trong chăng ?
Lắc lắc đầu cố để bản thân mình tỉnh táo, Lệ Băng gạt mạnh suy nghĩ tiêu cực sang một bên, cố nghĩ đến những điều tốt đẹp.
Vậy mà … hình ảnh ông ta lại hiện ngay trong đầu cô lúc này …
” Nực cười ! Ông ta còn đeo bám mình ngay cả lúc này nữa sao ? ” – Lệ Băng nhếch môi, cô không nghĩ mình sẽ cần một người bên cạnh mình lúc này lại là ông ta. Với lại, ông ta bỏ rơi mẹ con cô, lại biến mất suốt bao nhiêu năm qua. Nghĩ đến …cô thật hận, thật hận ông ta !
Ting ! – Nút đèn phòng từ đỏ chuyển sang xanh, ngay sau đó, một bác sĩ mặc đồ màu xanh bước ra, tiện tay tháo khẩu trang trên mặt, hiện ra là bộ mặt thẫm đẫm mồ hôi, đầy mệt mỏi.
Cả ba hối hả chạy lại, Lệ Băng lên tiếng, giọng run run, trong lúc như thế này thì cho dù đối với người lạnh băng như cô cũng không tránh khỏi lo lắng :
– Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi !
– Đúng vậy bác sĩ, tình hình bác ấy sao rồi ? – Mạc Đỉnh ngơ ngác.
Tuyết Như chăm chú nhìn bác sĩ, mong đợi câu trả lời.
Đến lúc này, bác sĩ đột nhiên mỉm cười, bắt tay với Lệ Băng :
– Chúc mừng, ca phẫu thuật rất thành công.Tuy vậy, bệnh nhân vẫn cần phải ở lại bệnh viện một hai tháng để theo dõi.
” Thành công rồi, mẹ phẫu thuật thành công rồi ! ” – Lệ Băng cười vui mừng, chỉ tiếc lúc này cô không thể khóc được, khóc trong vui sướng.
Mạc Đỉnh nghe tin bà Diệp phẫu thuật thành công thì vô cùng vui mừng, nhảy cẫng lên như đứa con nít lên ba, ôm Lệ Băng vào lòng cười.
– Băng Băng, cuối cùng thì mẹ cậu cũng phẫu thuật thành công rồi !
– Ừ. – Lệ Băng gật đầu cười nhẹ, Tuyết Như lắc đầu nhìn bộ dạng trẻ con lúc này của hai người.
rRr
– Mẹ ơi, có khi sắp tới con sẽ không đến thăm mẹ nữa ! – Lệ Băng nhìn bà Diệp, đôi mắt thoáng buồn, vừa gọt táo cho bà ăn vừa nhìn bà từng chút một.
– Sao vậy ? – Bà Diệp có chút thất vọng nhìn cô, đáng lí, khi bà ở đây, lúc nào cô cũng phải bên bà chứ ? Có lẽ do bà ích kỉ chăng ?
– Dạ, do sắp tới cửa hàng chắc sẽ đông khách do có chương trình khuyến mãi, con sợ không đến thăm mẹ được. Với lại, Mạc Đỉnh sẽ chăm sóc mẹ giúp con.
Mạc Đỉnh ngạc nhiên nhìn cô, sau đó nhìn bà Diệp. Bà chỉ gật gật đầu nhận ra :
– Được, nếu như con bận cũng không sao đâu. – Bà thừa biết, cô làm là để trả hết số tiền phẫu thuật nợ ba Tuyết Như.
– Hai người phải vui vẻ với nhau nhé ! Cũng do Mạc Đỉnh từ nhỏ cũng sống một mình. – Lệ Băng cười, đưa một miếng táo cho bà ăn.
Bà Diệp nhận lấy miếng táo mà tay run run, linh cảm bà cho biết Mạc Đỉnh nhất định có điều gì đó khiến bà lại cảm giác như vậy.
Mạc Đỉnh cũng vậy !
Cô từ mười bốn tuổi đã phải lang thang trên đường phố, phải ăn xin, chỉ vì ba mẹ cô đột nhiên tai nạn mà qua đời.
Nói chuyện đến chập tối, Lệ Băng và Tuyết Như ra về, chỉ còn Mạc Đỉnh muốn ở lại nói chuyện với bà Diệp, câu chuyện của hai người chỉ dừng cho đến khi Mạc Đỉnh đã ngủ trong vòng tay của bà Diệp.
– Con thật giống Linh Chi !
rRr
Thân hình xơ xác đứng ở hành lang bệnh viện, đôi mắt đen kia nhìn ra phía xa xa. Người mặc đồ bệnh nhân, mặt trắng toát như người sắp chết, môi mấp máy :
– Anh ở đâu ?
Không ai trả lời, đáp lại chỉ là sự im lặng đến cực độ. Một vài cơn gió nhẹ thoảng qua thổi bay mái tóc đen dài ngang lưng.
Cô gái đưa tay chống cằm, buồn rười rượi, lâu lắm rồi người ấy không đến thăm cô, khiến cô nhớ da diết, nhớ hình ảnh anh luôn dịu dàng ấm áp với mình.
– Hạ Khuê, ngoài này lạnh lắm, vào đây nhanh lên con ! – Giọng một người đàn bà tầm cỡ bốn mươi tuổi vang lên, có chút nhẹ nhàng, nhưng hơn cả là sự vui vẻ ở trong đó.
Nghe tiếng gọi, cô nói vào trong :
– Dạ con vào ngay đây !
Thở dài một cái, bước chân nặng nề lê từng bước vào phòng.
Vừa bước vào, đập vào mắt cô là một căn phòng màu trắng toát, xung quanh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, đúng hơn là phòng bệnh nhân của một bệnh viện nào đó. Và ở trong đó, một người đàn bà đang sếp lại ngay ngắn mọi thứ trên giường cô, đồng thời gọi cô lại :
– Hạ Khuê, ngày mai cậu chủ sẽ đến thăm con !
Nhắc đến tên người đấy, hai con mắt đen sáng lên như đèn pha ô tô, chạy lại phía bà nhanh nhất có thể, đúng hơn là tốc độ của cô rất chậm, như có thứ gì đè lên không cho cô đi :
– Thật không gì Lan, vậy là ngày mai anh Mẫn sẽ đến thăm con sao ? – Vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng hiện rõ.
– Ừ, nhỏ ngốc, vậy là được gặp người con thương rồi đấy ! – Bà Lan mắng yêu, nhéo má cô một cái.
– Thôi mà gì Lan, con chỉ là ngạc nhiên chút xíu thôi ! Ai biểu anh Mẫn suốt một năm chưa từng đến thăm con lần nào, khiến con buồn muốn chết đi được ! – Nghĩ lại việc người đó bỏ mình, Hạ Khuê phồng hai má lên trách móc.
– Được rồi, chịu thua cô nương. Mà ngồi yên đó, để gì gọi bác sĩ lên đưa thuốc rồi chẩn đoán xem bệnh con đỡ hơn chút nào chưa ! – Gì Lan kéo cô ngồi xuống giường, đi ra ngoài.
Lắc đầu cười gì Lan hành động như một cô con nít, Hạ Khuê cười, nằm xuống giường một lát, cô nhắm mắt lại, không hiểu lúc nào mình đã ngủ say …
Trong mơ cô còn mơ màng nghe được một vài lời nói đứt quãng không biết là của ai …
– Tình hình Hạ Khuê thế nào rồi bác sĩ ?
– Cô bé còn rất yếu, phổi đã sưng lên rồi mà sao bà còn cho cô bé ra ngoài lạnh vậy ? Lỡ may có chuyện gì sao tôi gánh hết đây ?
– Xin lỗi bác sĩ, tôi nghĩ Hạ Khuê suốt ngày ở trên giường trong bốn bức tường chật chội này chắc chắn rất mệt, nó lại thích ngắm cảnh nên tôi chỉ cho nó ra một chút. Không ngờ …
– Thôi được rồi, dẫu sao tình hình cô bé đã có chuyển biến tốt nên chắc không sao, nhưng đổi lại bà phải thường xuyên theo dõi.
– Vâng, cảm ơn bác sĩ.