Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 20: Bắt Đầu Yêu – Tính Cách Thay Đổi
Chương 20 bắt đầu yêu – tính cách thay đổi
Đứng bất động một hồi, không biết phải làm như thế nào, cô quyết định tiếp tục bước đi về phía trước, bước chân ngày càng tới gần anh, không hiểu sao lúc này mọi vật xung quanh đều im lặng, chỉ có thể nghe tiếng giày cô dậm lên từng chiếc lá khô vang lên những âm thanh khô khốc.
Dường như chỉ lướt qua nhau, như người không quen biết, cả hai tiếp tục đi, không nói một lời nào.
Cho đến khi đã đi sượt qua nhau, khoảng cách là năm bước chân ngắn, cả hai đều quay lại, không ngờ đụng phải ánh mắt của nhau.
•Cô định đi như thế sao ? – Thanh Mẫn bất ngờ lên tiếng, khiến cô phải nhíu mày khó hiểu vì câu hỏi có khá nhiều nghĩa.
•Ý anh là gì ? – Giọng cô không lạnh cũng không nhẹ, cô vuốt nhẹ mái tóc đen óng của mình.
Thanh Mẫn lúc này mới quay đầu lại thực sự, bước đến chỗ cô cùng sóng vai :
•Không, chỉ là tôi muốn có một người để tâm sự thôi !
Khá ngạc nhiên trước câu nói của Thanh Mẫn, môi Lệ Băng nhếch lên một đường cong tuyệt hảo :
•Vậy sao ? Tôi cũng vậy.
Không ngờ cả hai người đều có cùng chung suy nghĩ như vậy, phải chăng là người rất hợp nhau. Nhưng xét về tính cách, lại trái ngược nhau hoàn toàn, cứ cho đều là những tảng băng đi, nhưng mỗi người đều có một nét riêng biệt khác nhau, không thể nào giống y chác được.
•Vậy … anh nói trước đi ! – Lệ Băng lên tiếng, đưa hai tay đút vào túi áo lạnh, cổ cô hơi rụt vào cổ áo ấm áp, cô cũng muốn biết xem người như Thanh Mẫn lại muốn nói chuyện gì.
Thanh Mẫn cười nhẹ, bước đi của anh vẫn đều nhịp theo từng bước giày của cô :
•Đôi lúc … tôi cảm thấy mình thật cô đơn !
Nghe xong câu tâm sự của anh, Lệ Băng ngước đôi mắt đen lên nhìn, mỉm cười :
•Thật vậy sao ?
•Ừ. – Thanh Mẫn gật đầu, nhìn mặt anh không giống kẻ nói dối, trong đôi mắt lưu ly đen tuyền có gợn từng cơn sóng nhẹ.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lệ Băng đột nhiên dừng bước, khiến Thanh Mẫn cũng phải dừng theo, cô quay mặt đối diện vào anh, thở một hơi nhẹ sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly đó :
•Nếu muốn yêu như vậy … chi bằng hãy để tôi dạy anh ?
Lần này, người ngạc nhiên lại là Thanh Mẫn, anh nhìn như muốn đâm thủng đôi mắt cô, như cố kiếm tìm một chút tia đùa cợt. “ Thật sự là không phải đùa sao ? “. – Không hiểu sao lúc này, trái tim Thanh Mẫn không ngừng truyền đến một cơn sóng lớn, liên tục tàn phá, càn quét con tim chứa toàn băng, như muốn chúng tan chảy từng chút từng chút một.
•Liệu cô chấp nhận thật chứ ? – Thanh Mẫn vẫn còn nghi ngờ, mặc dù chính mình đã kiểm chứng.
Không nhanh không chậm, Lệ Băng khẽ gật đầu cười :
•Tôi sẽ cố thay đổi vì anh !
Cảm giác ngay lúc này, cả hai người, cùng đứng đôi diện nhau, trong lòng ai cũng đang nhen nhóm một thứ gì đó rất kì lạ, chúng hình như đang lớn dần theo từng ngày …
Không thể nói tiếp đề tài này, hai người cùng đi về hướng mà Lệ Băng đi từ lúc đến đây, nếu có thì … Thanh Mẫn đang thực sự bước vào thế giới của cô sao ?
rRr
Khoảng hai tiếng sau tại bệnh viện Tây Đan, Lệ Băng đã xuất hiện ngay trước cổng bệnh viện. Trên mặt cô lúc này không hiểu sao lại xuất hiện một nụ cười ấm áp, phải nói là ấm áp nhất từ trước đến nay.
Cảm giác lúc này của cô lúc này thật khó hiểu !
Chẳng lẽ … bắt đầu yêu một người … lại hạnh phúc đến vậy sao ?
Mở cửa phòng, cô bước vào phòng, nhìn ba người đang nói chuyện vui vẻ kia, trên môi cô xuất hiện một nụ cười. Cô bước đến ngồi xuống, đưa tay với lấy quả quít để trên bàn, bóc vỏ ra :
– Sao rồi, ba người nói chuyện vui vẻ chứ ?
Mạc Đỉnh, Tuyết Như, bà Diệp đều cười to. Nhất là Mạc Đỉnh, cô nắm lấy tay bà Diệp nhìn Lệ Băng ” phát biểu ” :
– Băng Băng, tớ không ngờ cậu lại có một người mẹ tốt đến vậy ! Tớ thật ghen tị với cậu đấy !
Bà Diệp nghe Mạc Đỉnh nói như vậy thì mắng yêu, dí trán cô trách :
– Con nhỏ này ! Bác đâu bắt con khen đâu mà !
– Nhưng con thích ! – Mạc Đỉnh chu môi cười, làm vẻ nũng nịu. Tuyết Như và Lệ Băng ngồi bên cạnh chỉ có thể cười mà thôi !
Không hiểu sao … trong lòng bà Diệp Hà lại nghĩ … một ý nghĩ nhen nhói nào đó trong đầu. Bà thực sự không nghĩ ra được, trông Mạc Đỉnh rất quen mắt, đúng, phải nói là rất quen !
Lệ Băng nhìn đồng hồ, nhìn bà Diệp lên tiếng :
– Mẹ … đến giờ làm phẫu thuật rồi đó !
Lời nói vừa dứt, xung quanh chìm trong yên lặng …
Không một ai lên tiếng …
Quả thật mọi người lúc này rất lo, sợ bà Diệp không thể vượt qua được, và cũng sợ sẽ mất bà, sợ bà ra đi, sợ bà không còn sống để nói chuyện với họ nữa !
Bà Diệp nhìn cô mỉm cười :
– Ừ, giờ chúng ta đi thôi.
Đỡ người bà dậy khỏi chiếc giường lâu rồi chưa rời khỏi, tâm Lệ Băng đột nhiên bị đè nén. Trong khi mẹ cô đang quằn quại với cơn đau mà bà phải chịu thì cô lại cười đùa trên trường giống như không quan tâm đến sự tồn tại của bà vậy.
Cô thật … là một người con bất hiếu !
Người từ bên ngoài cửa phòng đi vào, kéo theo một chiếc giường, sau đó đỡ bà Diệu nằm xuống, cô còn thấy trên mặt bà rơi một giọt nước mắt. Chắc giờ bà sợ lắm, sợ không được gặp cô nữa.
Nắm chặt bàn tay bà, cô cười, cố gắng trấn an tinh thần của bà :
– Mẹ ơi … mẹ sẽ làm được mà ! Cố lên ! – Cô ra hiệu quyết tâm.
Bà gật đầu, đưa tay xoa mái tóc cô, quay sang Mạc Đỉnh còn đang dựa vào người Tuyết Như, ánh mắt nhìn theo bà, không nói một câu. Bà lên tiếng :
– Không sao đâu, các cháu đừng lo cho bác quá, bác không sao đâu mà !
Mạc Đỉnh run run, vẫn cố gật đầu. Tuyết Như đỡ vai Mạc Đỉnh, quay sang bà Diệp cười :
– Cháu tin bác sẽ vượt qua mà !
Cả ba cùng đi theo chiếc xe đưa bà Diệu vào phòng phẫu thuật, tinh thần ai cũng đang suy sụp. Cả ba ngồi vào hàng ghế chờ, nhìn đèn trên phòng phẫu thuật bật sáng.
– Không hiểu sao tớ có cảm giác rất lạ khi nói chuyện với mẹ của Băng Băng ! – Mạc Đỉnh đan đan hai tay vào nhau.
– Vậy sao ? Mình thấy hai người giống nhau lắm, hợp tính nữa ! – Tuyết Như đùa.
Không hiểu sao câu nói đùa của Tuyết Như lại lọt vào tai Lệ Băng, khiến cô nhất thời đưa mắt về phía Mạc Đỉnh, trong đầu dần hình thành từng suy nghĩ.
Thấy tình hình căng thẳng, Tuyết Như cố gắng giảm bớt sự ” nguy hiểm ” :
– Thôi, tớ chỉ đùa thôi mà, không cần làm quá như vậy lên đâu ! – Cô cố cười, nhưng trong đầu đang méo mặt.
– Tớ cũng nghĩ vậy. Chắc chỉ là hợp nên nghĩ vậy thôi. – Đôi mắt Mạc Đỉnh rũ xuống, Lệ Băng lướt qua có thể thấy rõ.
Đôi khi … có những người cùng có chung duyên số, nhưng không thể đến bên nhau ! Phải chăng ông trời đã chia cắt bọn họ, hay vì cả hai không đủ bản lĩnh để đến với nhau !
Yêu một người … có phải là cứ hi sinh vì họ không ?
Nhớ một người … có nhất thiết phải gặp họ không ?
Ghét một người … có nhất thiết phải không bao giờ gặp lại nhau không ?
Hận một người … có nhất thiết phải giết họ bằng được không ?
Nếu yêu một người, phải hi sinh vì họ, đúng thật là ngu ngốc.
Nếu nhớ một người, phải gặp được họ thì mới cảm thấy thoải mái, thì tốt nhất đừng nên bao giờ gặp lại !
Nếu ghét một người, không bao giờ gặp lại, chi bằng hãy xem lại chính mình coi thử mình đã bị ghét bao giờ chưa ?
Nếu hận một người, phải giết họ mới hả giận, thì thôi hãy tự giết chính mình còn hơn !
– Wave –