Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 22: Gặp Nhau Tại Mĩ – Duyên Số
chương 22 gặp nhau tại mĩ – Duyên số
Nằm trên giường, Lệ Băng không sao ngủ được. Có mãi hai chuyện mà cô nghĩ đến độ không muốn ngủ.
Một là việc Mạc Đỉnh và mẹ cô, hai là chuyện của Triệu Thanh Mẫn.
Chuyện Mạc Đỉnh và mẹ cô, cô có hơi chút ngỡ ngàng, cho dù là mới gặp nhau hai lần thôi nhưng cô cảm giác bọn họ như là ruột thịt của nhau, cô còn nhận ra sự khác lạ của mẹ mình khi nhìn Mạc Đỉnh. Không những thế, Mạc Đỉnh cũng vô cùng yêu quý bà, vậy tại sao cô lại phải lo lắng chứ ?
Có phải … cô sợ mất bà không ?
Không, chắc chắn đó chỉ là suy nghĩ của riêng mình cô, nên không thể từ ” bụng nọ suy ra bụng người ” được ! Cũng đúng, dẫu sao Mạc Đỉnh từ nhỏ đã không có cha mẹ, không có tình thương của một gia đình, chẳng lẽ vì riêng bản thân cô mà khiến Mạc Đỉnh đau lòng sao.
Nếu được … cô muốn chia sẻ mẹ của mình cùng Mạc Đỉnh !
Nhưng … cô thực sự không muốn bà chỉ quan tâm đến Mạc Đỉnh mà không nghĩ cho cảm giác của cô, cô không muốn bà dành tình cảm từ trước đến nay chỉ dành cho cô lại phải đi chia sẻ cho một người khác, cô không muốn !
Đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô nhìn vào một khoảng không nào đó trên trần nhà, nhớ lại việc mình sẽ phải đi Mĩ, tâm trạng có chút hồi hộp.
Lần này đi, còn có một người mà cô cần phải gặp nữa ! Người đó đã nói cũng sẽ đi Mĩ vì đúng thực tế là như vậy, bắt buộc phải thực hiện.
” Có lẽ cô sẽ nhường lại hạnh phúc của mình cho Mạc Đỉnh trong một thời gian dài ! “.
rRr
– Tuyết Như, cậu có biết vì sao Băng Băng lại nghỉ học không ? – Ngọc Bối, cô lớp trưởng ” dễ thương ” khá lo lắng.
Tuyết Như đang làm bài tập, nghe tên mình thì ngẩng đầu lên, cô nhàn nhạt trả lời :
– Cậu ấy bận nên không thể đi học được, xin phép cậu ấy giúp mình ! – Kèm theo đó là tâm trạng khá không được thoải mái của cô, đúng hơn là cô khá buồn khi Lệ Băng đi mà không báo cho cô, máy bay đã cất cánh sau khi cô kịp gọi cho Lệ Băng một cuộc. Bên cạnh, Đường Hy đang nghịch tóc cô, thắt rít từng nhúm.
Ngọc Bối cảm ơn cười cô, nhanh chóng về chỗ ngồi , tiện kèm theo ánh mắt chuyển về người con trai đang tập trung … ” lướt lướt ” kia, đó không ai khác là Hạo Kiệt.
Bình yên được vài phút thì bão táp lại đến, Mạc Đỉnh hung dữ bước vào lớp, quét ánh mắt ” sát nhân ” nhìn nguyên một tập thể, không nhanh không chậm về chỗ ngồi.
Không thân phận ngồi bẹp xuống ghế cạnh Tuyết Như, Mạc Đỉnh cau mày :
– Tiểu Như, hôm qua Băng Băng trốn chúng ta đi rồi sao ?
Câu hỏi thứ n mà ai cũng hỏi cô trong ngày, đầu tiên là Đường Hy, Phi Hùng, sau đó là Hạo Kiệt, Ngọc Bối, và giờ đây lại là Mạc Đỉnh ! Bọn họ muốn cô trả lời thêm bao nhiêu lần nữa đây ?
– Ừm, cậu ấy đi rồi, từ đêm hôm qua !
– Vậy mà cậu ấy lại giấu mình ! Thật không thể chấp nhận được ! – Mạc Đỉnh tức giận, đập bàn quát, vừa lúc Phi Hùng vừa đi mua nước uống về, sẵn tiện cầm chai cô tu ừng ực một hơi, sau đó ” Chà ” lên một tiếng.
Phi Hùng đi ra phía sau bóp bóp vai cho cô, dịu dàng :
– Bớt nóng, em sẽ không xinh đẹp đâu !
Câu nói nửa mơ nửa thực này phải khiến nhiều người phải suy nghĩ, nửa như khen, nửa như chê, Mạc Đỉnh trừng mắt nhìn cậu :
– Nói thử lần nữa xem !
– À, không dám. – Phi Hùng cười, lắc đầu một cái, không biết từ bao giờ cậu đã trở thành nô lệ cho cô bé này.
Căn dặn một chút, Tuyết Như chuyển lời thay Lệ Băng, bàn tay ngừng viết :
– Cậu nhớ chăm sóc bác Diệp tốt nhé ! Băng Băng nhờ tớ chuyển lời.
Thoáng ngỡ ngàng, sau đó Mạc Đỉnh cũng gật đầu :
– Nhất định rồi !
rRr
Tại Mĩ, hiện tại đang là 9 giờ 30 phút sáng …
Ngoài sân bay, sự chú ý của một người con gái có dáng người quyến rũ đã gây được sự chú ý.
Bên cạnh cô còn có một người con trai cực kì tuấn tú, đeo mắt kính đen, tay cầm hai va li đen và đỏ bên cạnh.
– Hắc Long, giờ chúng ta nên tìm một khách sạn nào đó để nghỉ tạm. – Giọng cô gái trẻ lên tiếng, tháo kính mát xuống, hiện ra là khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen cùng đôi môi quyến rũ.
– Được, để tôi cho người sắp xếp. – Cất giọng trầm ổn, Hắc Long khẽ nhoẻn miệng một cái.
– Đảm bảo sẽ không ai biết chúng ta đến đây !
rRr
Một góc khác, cũng có một người con trai xách vali đi ra sân bay, tháo mắt kính đen ra, để lộ đôi mắt lưu ly đen tuyền.
Dáo dác tìm kiếm một thứ gì đó xung quanh, người đó tiếp tục đi ra cửa sân bay.
Hai người này đâu biết, mình cùng đi trên cùng một chuyến bay, ngồi ngang hàng cùng nhau nhưng lại không nhận ra nhau, có sự khác biệt khá lớn chăng ?
Một đoàn người không biết từ đâu đi đến trước mặt anh. Một người đàn ông có khuôn mặt sang trọng bắt tay anh, mặc dù là người Mĩ nhưng ông ta vẫn chào hỏi bằng Tiếng Anh :
– Man Hello there, I am very happy when he repeated. The deal ahead of us so far very convenient… I hope this cooperation will become even more successful !
( Chào cậu Mẫn, tôi rất hạnh khi được lặp lại cậu. Vụ làm ăn trước của chúng ta đến nay vẫn rất thuận lợi. Tôi mong lần này hợp tác sẽ thành công hơn nữa ! ).
– Pleased to meet you. (Hân hạnh được gặp ông) – Thanh Mẫn nhàn nhạt trả lời, anh có thể thấy được sự nịnh bợ của ông ta cao đến mức nào.
Chào hỏi được vài câu, cả hai vừa đi vừa nói chuyện, cuộc nói chuyện diễn ra rất sôi nổi…
rRr
Tại Trung Quốc, ở bệnh viện Tây Đan, rạng chiều …
– Bác Diệp, con bóc quít cho bác ăn nha !
– Bác Diệp, con gọt táo cho bác ăn nha !
– Bác Diệp, con giúp bác uống thuốc nha !
Mạc Đỉnh tận tình giúp đỡ bà Diệp, khiến ngay cả Tuyết Như cũng phải trố mắt nhìn, trông họ như hai mẹ con ruột vậy, trò chuyện rất vui vẻ, đến nỗi ngay cả cô cũng cho ra rìa.
– Mạc Đỉnh, con sống một mình sao ? – Bà Diệp đột nhiên hỏi, có chút tò mò nhìn cô gái có mái tóc nâu dễ thương trước mặt.
Chuyện gia đình … quả thật là một nỗi buồn đối với Mạc Đỉnh, cô gượng cười, nhưng đôi mắt nâu khẽ rũ xuống :
– Dạ, con đang ở một mình ạ.
Quả nhiên lần trước Lệ Băng không nói đùa, bà nắm lấy tay Mạc Đỉnh, vỗ nhẹ :
– Nếu con không chê gia đình bác nghèo thì đến ở cùng với hai chúng ta, dẫu sao, nhà vẫn còn phòng trống, hoặc nếu con muốn cũng có thể ngủ chung cùng với Băng Băng nhà bác !
– Thật hả bác ? – Mạc Đỉnh nghe đến việc sống chung cung với Lệ Băng và bà Diệp, mắt cô sáng lên như đèn pha ô tô, chồm lên hỏi.
– Ừ, thật. – Bà cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
Ôm chầm lấy bà vào lòng, không quan tâm đến việc Tuyết Như đang trố mắt ra nhìn, Mạc Đỉnh cảm động, hai hàng lệ rơi trên mặt :
– Cảm ơn bác … bây giờ con cũng có gia đình rồi !
Bên ngoài cửa, có ba tên nghe lén hết câu chuyện, Đường Hy đẩy đẩy cánh tay Phi Hùng, chọc ghẹo :
– Lại dỗ dành cô gái của cậu đi kìa !
Phi Hùng nhăn mày, quét tia sắc lạnh về phía Đường Hy, nhìn Mạc Đỉnh sau lớp kính một cách trìu mến ấm áp : ” Tôi nhất định sẽ khiến em hạnh phúc ! Mạc Đỉnh. “.
rRr
Tại một bệnh viện nổi tiếng của Mĩ …
Đôi chân bước một cách chậm rãi trên hành lang bệnh viện lạnh ngắt, do thời tiết khá lạnh nên bệnh nhân không thể ra ngoài vì rất có hại cho sức khoẻ, huống chi đây là khu dành cho những bệnh nhân bị bệnh về phổi.
Đút một tay vào túi quần, một tay đưa lên vuốt mái tóc đen dựng đứng lên, trông anh ta rất có khí thái của một người giàu có, một người đầy quyền lực.
Cộp ! – Đế dày dõ nhẹ trên mặt đất, cho biết đôi chân anh ta dừng lại, nhìn lên biển số phòng 305, miệng người đó vẽ lên một đường cong tuyệt hảo.
Cạch ! – Người đó bước vào trong, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là những cánh hoa rơi từ trên cao xuống, trước mắt là một cô bé có mái tóc đen dài, đôi mắt to long lanh, đang mặc một chiếc váy màu trắng dài ngang đùi, trên tay đang cầm là một bó hoa hồng nhung rất đẹp, tươi tắn. Cô bé thấy anh thì vô cùng mừng rỡ, chưa gì đã chạy đến bên anh ôm anh vào lòng, cười trong nước mắt :
– Thanh Mẫn, anh cuối cùng cũng đến rồi !
Đúng, bây giờ tôi đến rồi, tôi đến là để bảo vệ và chăm sóc em, người con gái mà tôi yêu !
Yêu là gì ?
Là những điều khi ta đã đánh mất mới phát hiện ra !
Là những kí ức đẹp hoặc xấu mãi mãi tồn tại
Là thời gian trôi đi trong chốc lát
Và là … một niềm đau khó vá lành.
– Wave –