Đọc truyện Cửu Băng Hà, Em Là Thần Chết Của Tôi – Chương 19: Nếu Thật Sự Muốn Yêu
Chương 19 nếu thật sự muốn yêu
Trở về với thực tại hiện giờ, Lệ Băng đã không còn lo như trước nữa. Nếu là Mạc Đỉnh trước đây … có lẽ sẽ rất yếu mềm, chỉ có thể ỷ lại vào cô. Nhưng bây giờ … nhờ thích ứng được môi trường học bên Mĩ, Mạc Đỉnh đã thay đổi cách sống, con người cô cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Thấy Lệ Băng mải chăm chú suy nghĩ điều gì đó, Mạc Đỉnh đang nói chuyện với Tuyết Như cũng phải quay sang cô hỏi :
Băng Băng, cậu nghĩ gì mà thẫn thờ suốt từ nãy đến giờ vậy ?
Bị câu hỏi của Mạc Đỉnh làm cô có thoáng bối rối, sau đó lắc đầu :
Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến chuyện của mẹ thôi !
Cậu đừng lo, mẹ cậu phẫu thuật nhất định sẽ thành công mà ! – Tuyết Như trấn an cô.
Cô gật đầu cười nhẹ, cũng không lâu sau chiếc xe đã đi đến bệnh viện Tây Đan …
Mẹ ơi ! Con có tiền để mẹ có thể phẫu thuật rồi ! – Lệ Băng mở cửa ra, vui vẻ chạy đến chỗ bà Diệp ôm chầm lấy bà.
Ngay sau đó, bóng của Tuyết Như và Mạc Đỉnh cũng nhanh chóng xuất hiện ngay tầm mắt của cả hai.
Con lấy tiền ở đâu ra mà có tiền phẫu thuật vậy ? – Bà Diệp ngạc nhiên, bà không thể nghĩ tới có ngày mình sẽ được chữa trị bởi sô tiền đó là quá lớn.
Vì mải nghĩ tới việc phẫu thuật mà không nghĩ đến bà sẽ hỏi câu hỏi này. Cô ngồi im một hồi, Tuyết Như thấy tình hình không ổn liền lên tiếng giúp :
Dạ, con chào bác, con là bạn của Băng Băng, tên Tuyết Như ạ. Và ba con cũng là người cho Băng Băng mượn tiền.
Bà Diệp quay sang người con gái mới bước vào phòng, sau đó nở nụ cười :
Vậy sao ? Nhưng ba con và Băng không quen biết gì nhau cả ?
Đến nước này, người bí lại là Tuyết Như, Lệ Băng cười tươi nhìn bà :
Con làm thêm cho nhà bạn ấy đó mẹ ! – Nói xong cô quay sang nháy mắt với Tuyết Như.
Ừ, mẹ biết rồi ! – Như đã hiểu ra, bà Diệp cười, đưa tay vuốt mái tóc đen dài của Lệ Băng.
Vậy bây giờ con đi làm thủ tục luôn, càng nhanh càng tốt ! – Lệ Băng đứng dậy, không cần đợi bà nói thêm gì nữa, cô mạch lạc bước ra khỏi phòng.
Vừa bước ra hành lang, cô cười, đứng dựa vào bờ tường :
Các cậu cũng nhanh nhỉ, đến trước cả tôi cơ đấy !
Ngay lập tức có ba người ló đầu ra ngoài nhìn cô cười “ ngây thơ “, lần nào cũng vậy, sao bọn họ lúc nào cũng bị cô tóm được vậy ?
Bọn đệ vừa thăm mẹ Diệp xong, mẹ có hỏi nhưng bọn đệ chỉ nói là bạn của tỷ ! – Hạo Kiệt lên tiếng, đưa tay đút vào túi quần.
Lệ Băng gật đầu hài lòng, nhìn ba người, sau đó ra lệnh :
Cho người tiến hành phẫu thuật ngay cho tôi, càng sớm càng tốt !
Được. – Cả ba gật đầu.
Lệ Băng cũng không nói nhiều, giờ cô có việc phải đến thăm một người, người đó … cũng nằm trong bệnh viện này !
rRr
Tại phòng 105 bệnh viện Tây Đan …
Trên giường bệnh, dáng một người con trai đang nằm đọc báo, cụ thể hơn là tìm hiểu về tình hình tài chính hiện nay.
Đôi lông mày cậu khẽ cau lại, không ngờ khi cậu nằm bệnh viện, lại có nhiều chuyện xảy ra đến như vậy.
Càng ngày … càng có nhiều băng đảng cậy hơi Terrible Dier mà làm loạn, thật là tức mà ! Bàn tay cậu đập mạnh lên bàn, cảm nhận được cơn đau từ tay truyền đến não.
Cạch … cạch … cạch … – Tiếng bước chân bên ngoài hành lang vang dội đến khoảng cách ngày càng gần.
“ Tại sao lại có tiếng bước chân ? Rõ ràng nơi này chỉ có một số người mới biết đến ! “ – Nhanh như cắt, cậu đeo mặt nạ được đặt trên bàn, sau đó lại vờ cầm tờ báo đọc, đằng sau tờ báo cậu cầm là một khẩu súng lục mà cậu giấu dưới giường.
Quét tia nhìn nguy hiểm vào cánh cửa, cậu có chút đề phòng, không thể để lơ là một giây một phút được !
Cạch ! – Tiếng cửa phòng mở ra, bước vào là một người con gái mặc đồ học sinh cấp 3, trên mặt vẫn là mặt nạ !
Nhá ra là cô ! – Jack cười nhẹ, đặt tờ báo sang một bên, thu hồi khẩu súng lục vào người mình.
Lệ Băng nhìn cậu bằng tia nguy hiểm, đi tới chỗ cậu, nhìn chằm chằm vào thứ mà cậu vừa lôi ra :
Bác sĩ không kiểm tra sao ? Tôi không nghĩ cậu giấu súng lại kĩ đến vậy !
Tất nhiên rồi. – Jack cười nhìn cô, cậu đâu phải là một người bình thường.
Khi ổn định lại, cậu mới để ý đến bộ đồ mà cô đang mặc. Biết vấn đề mà cậu ta đang chú ý tới, cô cười nhẹ, tránh tia nhìn của cậu ta :
Đừng nhìn tôi như vậy ! Đây chỉ là một cách để tránh gây sự chú ý thôi !
Vẫn là nụ cười đó, cậu ta đểu cáng nhìn cô :
Dáng cô tuyệt như thế này, lại mặc đồ học sinh, trông cô tuyệt hơn gấp bội, hấp dẫn hơn là vẻ lạnh lùng thường ngày.
Cô bật cười, cậu ta đúng thật là, toàn suy diễn lung tung, cô chối bay chối biến :
Không dám, tôi không dám quyến rũ anh đâu !
Tôi nói thật. – Jack nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.
Lảng tránh ánh mắt chứa đầy tình cảm đó, cô quay đầu, sau đó đi ra khỏi phòng :
Tôi chỉ đến để xem tình hình cậu như thế nào thôi ! Thấy cậu ổn là được rồi, mau trở lại đi ! Mọi thứ đang loạn lên … và một mình tôi không thể giải quyết chúng được.
Đôi mắt Jack rũ xuống, hai tay siết chặt vào nhau : “ Em định làm tôi đau đến khi nào đây ? “.
rRr
Đi dạo là một cách để hít thở không khí, làm cho con người chúng ta thêm thư thả …
Thật tuyệt nếu đi dạo trên đường, và gặp người mình quen biết, và sẽ tuyệt hơn, nếu như đó là người mình rung động…
Sải bước trên phố, nhìn những cỗ xe qua lại trên đường, cộng với tiếng còi xe vang lên inh ỏi, đó là một điều mà Lệ Băng không hề thích.
Vì vậy, cô chọn một con đường khá vắng vẻ, khá cổ, khá ít xe cộ mà đi.
Ở đây có nhiều cây, vì vậy, rất tuyệt để đi dạo, Lệ Băng gật đầu hài lòng về lựa chọn của mình ban nãy.
Ngắm nhìn những hàng cây xung quanh hai bên đường, hơn nữa cô vừa đi, những chiếc lá khô rơi trên đường cứ thế mà lướt đi trên mặt đất, giống như chúng thật sự có sự sống.
Trời se lạnh, một cơn lốc nhẹ đi qua, thổi bay những chiếc lá trên cây sắp đến lúc lìa cành, cùng với những chiếc lá rơi trên mặt đất, cuốn chúng đi thật xa.
Lệ Băng cảm nhận được cảm giác này, sao thật cô đơn ! Từ trước đến nay, chưa từng có người con trai nào cùng cô sóng đôi đi dạo, ít ra thì cũng chỉ có Hắc Long thỉnh thoảng có chở cô đi mua sắm, nhưng đó là quá khứ của một năm về trước.
Thật trùng hợp, quả nhiên là rất trùng hợp, cô thật không nghĩ ở đây lại có thể gặp được người quen ! Lệ Băng đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó cũng có một người con trai đang đi đối diện cùng cô, khoảng cách của hai người như ở hai thế giới vậy !
Người đó lạnh lùng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sắc lạnh, hai tay đút vào túi quần, đang mặc bộ đồ vest, cũng đưa ánh mắt nhìn về phía cô …
Hình như … anh cũng rất cô đơn … cũng giống như tâm trạng cô hiện giờ vậy …
Một cô gái mười bảy tuổi, cái tuổi cập kiễng bước chân vào thế giới màu hồng này, cô hoàn toàn không biết một chút gì, chỉ muốn thử được yêu một lần.
Liệu người đó có giống cô không ? Hay cũng chỉ muốn cô độc một mình trên thế gian này ?
Đứng bất động một hồi, không biết phải làm như thế nào, cô quyết định tiếp tục bước đi về phía trước, bước chân ngày càng tới gần anh, không hiểu sao lúc này mọi vật xung quanh đều im lặng, chỉ có thể nghe tiếng giày cô dậm lên từng chiếc lá khô vang lên những âm thanh khô khốc …