Cướp đoạt

Chương 51


Bạn đang đọc Cướp đoạt – Chương 51:

Bởi vì không có ký ức liên quan cho nên Dịch Vu Lan không biết, một khi Dịch Như Hứa tự bế, cô sẽ trốn vào trong phòng, nhưng anh có thể nhìn ra cuộc trò chuyện vừa rồi khiến Dịch Như Hứa áp lực rất lớn.
 
Đặc biệt là lúc cuối, thời điểm bọn họ định rời đi, khi Lưu Nhã mở miệng gọi anh là anh,  hỏi anh phương thức liên hệ, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
 
Dịch Vu Lan trực tiếp đi qua gõ cửa phòng Dịch Như Hứa, nhưng không nhận được phản hồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tại thời điểm này anh cũng không định suy xét quá nhiều, mở cửa đi vào, cô vẫn chưa khóa cửa, cũng không có phản ứng gì khi nghe thấy tiếng động có người tiến vào.
 
Dịch Vu Lan ngồi xuống mép giường, dùng tay vỗ vỗ lên cô gái nhỏ đang giấu mình dưới lớp chăn, ghé sát vào nói: “Em sao vậy, không thoải mái sao?”
 
Dịch Như Hứa vẫn không nói lời nào, Dịch Vu Lan ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Lúc đi rót nước em có chuyện muốn nói đúng không? Em muốn nói gì?”
 
Dịch Như Hứa vẫn buồn rầu không nói lời nào, ngay khi Dịch Vu Lan đang tự hỏi mình có nên thay đổi phương thức giao tiếp với cô hay không. Dịch Như Hứa bất chợt kéo chăn xuống, lộ ra nửa khuôn mặt cùng mái tóc rối loạn, đôi mắt phiếm hồng bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, tràn đầy ý tứ oán trách.
 
“Anh… anh chỉ…”
 
“Anh chỉ cái gì?” Dịch Vu Lan không nghĩ tới cô sẽ chủ động lộ đầu ra nói chuyện với mình, nhất thời có chút ngạc nhiên.
 
Anh cảm thấy trước kia thời điểm anh tới đây dỗ dành cô như thế này, khẳng định cô chưa từng ngoan ngoãn chui ra khỏi chăn như vậy, nếu không chắc hẳn mình đã không tới mức phản ứng không kịp.
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh chỉ nhớ cô ấy, anh không nhớ em.” Vành mắt Dịch Như Hứa nóng lên, trong lòng càng thêm khó chịu “Có phải anh chỉ nhớ rõ em họ, cô ấy nhỏ hơn em, cho nên anh mới nhớ cô ấy mà quên mất em không?”
 
Dịch Vu Lan ngơ ngác nhìn cô chằm chằm, tim đập nhanh, trong một chốc một lát anh cũng không biết nên trả lời câu hỏi của Dịch Như Hứa như thế nào, nhưng cảm giác mạch máu không ngừng bành trướng và co thắt lại thật sự khiến anh cảm thấy mặt đất mà mình đang dẫm lên cũng biến thành mềm mại.
 
“Vì sao anh không nói lời nào, chẳng lẽ bị em nói trúng rồi sao?” Tiếng chất vấn thanh thúy còn bí mật mang theo sự nức nở. Dịch Như Hứa nghĩ tới việc Lưu Nhã gọi mình là chị, cô liền cảm thấy cô ấy đang cố tình khoe khoang “Có phải anh cảm thấy em lớn tuổi rồi, không còn xứng làm em gái anh nữa hay không?”
 
Lời này quả thật khiến Dịch Vu Lan dở khóc dở cười, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, đành phải che miệng cười đến mức bả vai run lên.
 
“Anh hỏi thật em chuyện này.” Cuối cùng anh cũng nghẹn được ý cười, quay đầu nhìn Dịch Như Hứa nói: “Chỉ có người nhỏ tuổi mới có thể làm em gái anh sao?”
 
“…Chẳng lẽ không phải sao?” Dịch Như Hứa nói xong lại rụt nửa khuôn mặt trở về, chỉ lộ ra một đôi mắt to ngập nước tràn đầy ủy khuất ở bên ngoài.
 
“Nhưng em nhìn mình xem, có điểm nào giống chị gái không? Em họ tới nhà làm khách, em không nhớ được tên người ta cũng thôi đi, người ta đã trở về rồi, em còn ở nơi này tức giận người ta nhỏ tuổi hơn mình.”
 
Dịch Như Hứa bị lời nói của anh làm cho đỏ bừng mặt, cô muốn kéo chăn lên, kết quả lại bị Dịch Vu Lan giữ chặt.
 
Cô không có nơi nào để trốn, lại sợ anh trai tức giận, liền dứt khoát bò dậy trốn vào trong lòng ngực anh, hai tay vòng qua ôm chặt lấy anh.
 
“Anh.” Giọng nói của cô rầu rĩ kéo dài âm điệu làm nũng, cảm nhận được thân thể mà thật vất vả mình mới ôm được, trong lòng như có cơn đại hồng thủy che trời lấp đất bao phủ, ngay cả thân thể cũng bắt đầu tê dại “Em không thích cô ấy gọi anh là anh, rõ ràng anh chỉ là anh trai của một mình em.”

 
Nghĩ tới việc Lưu Nhã gọi mình là chị, Dịch Như Hứa lại bắt đầu cảm thấy tức giận, cô đấm Dịch Vu Lan vài cái cho hả giận, dán vào ngực anh hôn mạnh lên vị trí mình vừa đấm, sau đó lại cầm lấy tay anh, dùng sức hôn một cái lên mu bàn tay “Em không cần làm chị của cô ấy, em chỉ cần làm em gái của anh thôi.”
 
Dịch Như Hứa vẫn không vui, trong lòng khó chịu, gương mặt phồng lên, Dịch Vu Lan khom lưng cúi đầu muốn nhìn mặt cô, Dịch Như Hứa không trốn, nhưng cũng không muốn đối diện với ánh mắt của anh.
 
“Anh cũng chưa nói không cho em làm em gái của anh, em tức giận cái gì?”
 
“Nhưng mà anh để cô ấy gọi anh là anh.”
 
“Rất nhiều người đều gọi anh là anh.”
 
“Không giống nhau!” Dịch Như Hứa cố tình nhấn mạnh vào từ không, lớn tiếng khóc nức nở “Mấy người kia đều là những người không liên quan gì tới anh, anh sẽ không thật sự để ý tới bọn họ, nhưng rõ ràng là anh quan tâm tới Lưu Nhã! Hơn nữa cô ấy là do mẹ dẫn  đến, thoạt nhìn mẹ cũng không thích em, chỉ thích cô ấy.”
 
Dịch Vu Lan muốn nói những người không liên quan gọi anh là anh, về cơ bản anh vẫn sẽ để ý tới bọn họ, tuy nhiên cuối cùng anh lại nuốt lời này xuống.
 
Cảm giác nhìn em gái ăn dấm của mình thật sự quá tuyệt vời, anh vẫn muốn tiếp tục trêu chọc cô, nhưng lại không đành lòng nhìn cô khổ sở như vậy. Cô gái nhỏ chưa bao giờ có cảm giác an toàn trước mặt người khác, ngay cả mẹ dường như cũng không dành cho cô sự coi trọng mà cô nên có.
 
Dịch Vu Lan tiến lại gần dùng trán xoa xoa mặt cô, nhỏ giọng nói: “Bảo bảo, Lưu Nhã cũng không liên quan gì tới anh, anh chỉ thích em, không thích người khác.”
 

“Nhưng mà anh chỉ nhớ cô ấy, không nhớ em.” Giọng nói của Dịch Như Hứa thu nhỏ dần, cô rối rắm vặn xoắn cúc áo sơmi của Dịch Vu Lan, không cẩn thận làm bung một cúc.
 
Dịch Vu Lan nhìn thấy, nhưng anh cũng không tỏ thái độ gì cả, chỉ nhẹ giọng thầm thì “Em hy vọng anh nhớ lại sao?”
 
Dịch Như Hứa đưa ngón tay vào lỗ của chiếc cúc áo vừa bị bung ra, vuốt cơ bụng của anh từ trên xuống dưới, không chịu nói chuyện.
 
“Có muốn hay không?”
 
Anh không hỏi rõ xem cô muốn anh khôi phục ký ức, hay là muốn anh làm tình với cô, dù sao có lẽ hai người cũng không khác nhau là bao.
 
Dịch Như Hứa bị hỏi đến trái tim ngứa ngáy khó nhịn nhưng trong lòng lại run sợ, cô cầm lấy cánh tay Dịch Vu Lan hung hăng hôn cho hả giận, lại tiến lên gặm cổ anh, cuối cùng còn ở trong khuỷu tay anh vừa hút vừa cắn tạo thành một ấn ký thật to.
 
“Dù sao anh cũng chỉ có thể làm anh trai của một mình em.” Cô hung dữ lưu lại dấu vết ấu trĩ trên người anh nhằm tuyên bố chủ quyền, thoạt nhìn một thân mùi sữa còn chưa tan, bộ dáng không hề có lực uy hiếp.
 
“Được được được, chỉ có em là em gái anh, những người lung tung rối loạn đó đều là giả.” Dịch Vu Lan bị một tràng hôn hít của cô làm cho cả người hỗn loạn, thiếu chút nữa phải cởi quần áo giúp cô tận hứng, nếu không phải một cánh tay bị cô túm lấy, một tay khác còn đang bó thạch cao…
 
“Sau này anh không được nói chuyện cùng Lưu Nhã.”
 
Dịch Như Hứa ngẫm nghĩ lại cảm thấy như vậy sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của anh trai, thật sự không ổn, vì thế sau khi tạm dừng một chút cô lại bổ sung thêm một câu “Có thể nói chuyện ở trước mặt em, nhưng không thể lén lút sau lưng em.”
 
“Được, không thành vấn đề, đều nghe em, còn yêu cầu nào khác không?” Dịch Vu Lan cảm thấy mình đặc biệt thích nghe em gái nói như vậy, anh chỉ hận không thể ép cô nói cho mình nghe cả ngày.
 
“Không còn chuyện gì nữa.” Dịch Như Hứa không còn điểm nào không vui, cho nên cô muốn rút lui khỏi lồng ngực của Dịch Vu Lan để anh rời đi, cô biết mình tức giận là không đúng, có lẽ anh cũng sắp hết kiên nhẫn rồi.
 

Vẫn là quá dễ dàng dỗ dành, mới chỉ đáp ứng vài câu như vậy, cô liền không náo loạn nữa.
 
Dịch Vu Lan không có ý định để cơ hội bị vuột mất, anh muốn em gái được vui vẻ, nhưng nếu có thể để cô cam tâm tình nguyện lên giường với anh, đó tất nhiên là một lựa chọn tốt nhất.
 
Cho nên anh không thả Dịch Như Hứa rời đi, mà siết chặt cánh tay phải ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, tiếp tục ôm cô vào trong ngực.
 
“Như Như, để anh ôm một lát nữa được không?”
 
Cô sững người một lúc, không hề phòng bị mà dựa lên người anh, mặt dán lên ngực anh, thỏa mãn sự trống rỗng trong khoảng thời gian này “Được.”
 
Bước đầu tiên của Dịch Vu Lan đã xong, ôm cô một lát, cúi đầu hôn lên vành tai cô, thấy Dịch Như Hứa chỉ hơi nhúc nhích chứ chưa phản kháng, trong lòng như được khích lệ, anh lại cúi đầu xuống hôn nhẹ lên má cô.
 
Ngón tay Dịch Như Hứa căng thẳng nắm chặt lấy quần áo Dịch Vu Lan, cô cảm giác hình như anh trai muốn hôn môi với cô, nhưng lúc này trong lòng cô một chút ý tứ kháng cự cũng không có, nó khác hoàn toàn loại cảm giác không muốn để anh tới gần trong quá khứ.
 
Trong đầu cô luôn nghĩ tới những chuyện ngày hôm nay, không phải về anh trai, mà là cô đột nhiên sinh ra đánh giá về con người Dịch Vu Lan này.
 
Ký ức của cô dường như càng ngày càng trở nên sâu sắc hơn theo những kỷ niệm, bộ dáng anh giúp cô học tập hồi cao trung, bộ dáng anh mỉm cười khi nói chuyện với người khác, cho dù tán gẫu với bất kỳ ai anh cũng có thể trò chuyện vô cùng tự nhiên, ngay cả bộ dáng đổ mồ hôi khi chơi bóng rổ, kỳ thật cũng rất hấp dẫn.
 
Không phải anh trai, mà là Dịch Vu Lan.
 
Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra cô rất thích anh.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.