Cướp đoạt

Chương 50


Bạn đang đọc Cướp đoạt – Chương 50:

Phản ứng của Dịch Như Hứa vẫn luôn có chút trì độn. Khi còn nhỏ, người trong nhà cảm thấy cô là đứa con ngốc nghếch trong một cặp song sinh bị cướp mất chất dinh dưỡng, cho dù sau này cô và Dịch Vu Lan cùng thi đậu vào trường đại học top đầu, thì kiểu thành kiến đó vẫn không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
 
Thật ra đây là một vấn đề thuộc về tâm lý, anh trai quá mức ưu tú thu hút toàn bộ sự chú ý của hầu hết mọi người, mà cô thì chưa bao giờ nhận được sự chú ý, hoàn cảnh gia đình cũng lạnh nhạt không hòa thuận.
 
Từ khi còn là một đứa trẻ cô đã không thiết lập được cách giao tiếp hiệu quả với các quy tắc của thế giới này, cô vẫn luôn trốn tránh trong thế giới nhỏ bé của mình. Mà sự cưng chiều vô điều kiện của Dịch Vu Lan đã làm sâu sắc thêm các vấn đề tâm lý của cô, điều đó dẫn tới việc chỉ khi ở trước mặt Dịch Vu Lan cô mới có thể yên tâm làm chính mình. Khi đối mặt với người khác, cô không chỉ không có cảm giác an toàn, mà còn thiếu nhận thức về hành vi cử chỉ của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Làm nhiều sai nhiều, càng nói càng sai, cho nên cô liền dứt khoát không nói không làm, dần dà cô hình thành thói quen như vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy phản ứng của cô chậm chạp, thoạt nhìn có chút đờ đẫn, nói khó nghe một chút chính là cả người trông có vẻ ngốc nghếch.
 
Nhưng những người nói ra lời ác ý đều là các bạn học nữ ghen ghét với dáng người xinh đẹp và làn da của cô, ngược lại dường như các bạn nam dễ dàng bị thu hút bởi sự ngốc nghếch bẩm sinh của cô, đặc biệt là những nam sinh bị các nữ thần cách xa 10 mét, nói chuyện với cô một câu, khi trở về có thể thổi phồng với bạn cùng phòng nguyên một tháng.
 
Ngay cả khi câu nói kia chỉ vì người nọ tốt bụng giúp đỡ cô, cô nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn”.
 
Bởi vì thời gian rảnh rỗi của Dịch Như Hứa hầu hết đều ở bên cạnh Dịch Vu Lan, cho nên tất cả những người theo đuổi xung quanh cô đều bị Dịch Vu Lan nhanh chóng xóa sổ, ngay từ khi Dịch Như Hứa còn chưa phát hiện.
 
Riêng với bản thân Dịch Vu Lan, căn bản không cần Dịch Như Hứa phải hao tổn một chút tâm tư nào, từ nhỏ đến lớn anh luôn có cách riêng để đối phó với phụ nữ, dù là kiểu gì đi chăng nữa thì việc từ chối đối phương cũng chỉ giống như đang chơi đùa.
 
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc, cô thành thật trở lại trường đi học 4 ngày, trốn ở nhà hai ngày, cô muốn ở cạnh anh trai nhiều hơn.

 
Mà trưa hôm đó, mẹ của hai người dẫn theo một nữ sinh mà hình như bọn họ chưa gặp mặt bao giờ tới đây.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dịch Như Hứa nhìn thấy người sống liền tự kỷ, đặc biệt là nữ sinh mẹ cô dẫn tới đây còn vô cùng tự nhiên và xinh đẹp. Cô ấy ăn mặc phóng khoáng lại cực kỳ khí chất, rất nhiều phụ kiện cũng như những chi tiết nhỏ trong cách hành xử khiến Dịch Như Hứa cảm thấy nữ sinh này thật sự tinh tế, bản thân cô tuyệt đối không thể làm được như vậy.
 
Thoạt nhìn có vẻ giống bạn cùng lứa tuổi.
 
“Mẹ tới thăm Lan Lan, đứa nhỏ này xuất viện vì sao lại không nói cho mẹ một tiếng, tới bệnh viện cũng không tìm được con.” Người phụ nữ nhìn thì giống như đang trách móc con trai, nhưng thực tế trên mặt lại không có ý tứ trách tội, một chút bất mãn này vừa nhìn liền biết là diễn, trong mắt bà chỉ còn lại sự đau lòng.
 
“Ở bệnh viện không thoải mái bằng ở nhà, làm phiền mẹ đi nhiều một chuyến.” Dịch Vu Lan tiếp đón hai người ngồi xuống, Dịch Như Hứa căn bản không nhớ rõ nữ sinh bên cạnh mẹ cô là ai, cô cảm thấy khá lúng túng, muốn trốn vào phòng riêng của mình.
 
“Hứa Hứa đứng làm gì vậy? Còn không mau đi rót cho Tiểu Nhã ly nước, lại rửa chút hoa quả mang ra.” Người phụ nữ vừa ngồi xuống, nhìn thấy Dịch Như Hứa đứng đó không có việc gì thì thuận miệng chào hỏi một câu. Trong chớp mắt ý cười trên mặt Dịch Vu Lan khẽ cứng đờ, nó nhỏ tới mức gần như không thể phát hiện, anh đứng dậy với nụ cười càng sâu hơn.
 
“Con đi hỗ trợ, cô nhóc kia chưa từng làm qua loại chuyện này, chân tay vụng về.”
 
Dường như nữ sinh tên Tiểu Nhã kia nghe ra một chút bất mãn và xa lạ của Dịch Vu Lan, cô ấy liền đứng dậy muốn đi theo “Không cần không cần, em cũng chỉ thuận tiện tới đây xem một chút mà thôi.”

 
“Khách tới nhà phải đón tiếp chu đáo, ngồi xuống đi, đừng khách khí.”
 
Dịch Vu Lan đi tới, thời điểm Dịch Như Hứa đang rối rắm nên rửa cái cốc nào để rót nước cho bọn họ, thì anh bình tĩnh lấy từ trong ngăn tủ ra hai cái cốc dùng một lần.
 
“Em có biết người đó là ai không?” Dịch Vu Lan đứng phía sau cô, tiến lại gần nhỏ giọng hỏi.
 
“Em? Em không biết cô ấy.” Dịch Như Hứa vội vàng lắc đầu, kỳ thật cô rất sợ lát nữa mẹ lại nói cô không để ý tới người khác, cô sẽ nhớ kỹ cái tên kia, Tiểu Nhã, nhưng cô không biết Tiểu Nhã là ai.
 
“Cha dượng có một cô em gái, Lưu Nhã là con gái của cô em gái đó, coi như em họ của chúng ta.”
 
Dịch Vu Lan giải thích mối quan hệ thân thích cho cô, lúc này Dịch Như Hứa mới nhẹ nhàng thở ra, đối với những đứa trẻ tái cơ cấu gia đình như bọn họ, mối quan hệ thân thích vô cùng phức tạp. Vốn dĩ cô đã không nhớ được mấy người họ hàng, hiện tại lại càng thêm nghiêm trọng, từ nhỏ đến lớn đều nhờ Dịch Vu Lan ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở cô mới miễn cưỡng gọi tên được vài người.
 
Sau khi rót nước và rửa trái cây xong, Dịch Vu Lan đang định rời đi, Dịch Như Hứa ở phía sau túm chặt tay áo anh, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn anh.
 
“Làm sao vậy?”

 
“Anh…” Lời nói xoay chuyển trong miệng Dịch Như Hứa vài vòng rồi lại nuốt trở về, cô buông tay áo Dịch Vu Lan ra, cuối cùng chỉ lắc đầu “Anh đi trước đi.”
 
Dịch Vu Lan nhìn ra trong lòng Dịch Như Hứa có chuyện, đoán chừng có liên quan tới Lưu Nhã. Sau khi anh trò chuyện với bọn họ một lát, mẹ anh hỏi vấn đề sinh hoạt của Dịch Vu Lan có thuận tiện hay không.
 
“Con không sao, tay bị thương đã có Như Như chăm sóc.” Dịch Vu Lan lớn gan tâng bốc Dịch Như Hứa quá đỉnh đầu, ngay cả Dịch Như Hứa thời điểm nghe thấy lời anh nói cũng cảm thấy vô cùng chột dạ.
 
“Đứa nhỏ kia làm gì biết chăm sóc người khác, từ nhỏ đến lớn con bé có thể tự chăm sóc cho bản thân mình đã tốt lắm rồi, cái gì cũng không biết làm, còn không phải đều dựa cả vào con hay sao.”
 
Nói tới đây, bà lại hỏi “Nghe con nói về em gái có vẻ rất tự nhiên, xem ra đã nhớ lại rồi?”
 
“Chỉ nhớ được một phần, mẹ nói cho con biết thêm về em ấy đi, như vậy nói không chừng con có thể nhớ nhiều hơn một chút.” Trên thực tế, cho tới bây giờ hiểu biết của Dịch Vu Lan về em gái đều dựa vào phỏng đoán riêng của anh, anh vẫn không hề nhớ ra bất cứ điều gì.
 
Vì thế dưới sự dẫn dắt của mẹ, Dịch Như Hứa bị ép phải nhớ lại rất nhiều chuyện xấu hổ của mình khi còn nhỏ, bao gồm 6 tuổi còn đái dầm, ăn vạ nằm trên giường anh trai, sống chết đòi ngủ với anh, kết quả tiểu ướt quần của anh còn nói đó là nước tiểu của anh.
 
Mấu chốt chính là, đã như vậy nhưng sang ngày hôm sau cô vẫn muốn ngủ với anh trai, kết quả lại tiếp tục đái dầm, điều đó càng thêm chứng thực suy đoán của tất cả mọi người, có lẽ khi còn nhỏ Dịch Như Hứa không quá thông minh.
 
Dịch Như Hứa mặt đỏ như máu, cô muốn quay về phòng, nhưng cô cũng muốn ở lại đây nhìn chằm chằm xem cô em họ Lưu Nhã này sẽ nói gì với anh trai.
 
So với mình thì cô ấy biết ăn nói hơn rất nhiều, cô luôn cảm thấy thoạt nhìn anh trai cũng thích nói chuyện với cô ấy, mỗi một câu nói của cô ấy anh đều sẽ tiếp lời, cho dù bị mẹ cắt lời, lúc sau anh vẫn sẽ nhắc lại và giúp Lưu Nhã nói tròn lời, bộ dáng thập phần săn sóc.

 
Chính điều này đã khiến Dịch Như Hứa tức giận muốn khóc, vì sao anh phải đối xử tốt với cô ấy như vậy? Vì sao mẹ lại tự tiện đưa Lưu Nhã tới nhà cô chơi? Vì sao bọn họ còn chưa rời đi?
 
“Hôm nay cứ như vậy đi, chúng ta đi về trước, năm nay Tiểu Nhã mới học năm nhất, cũng học mỹ thuật, là người vô cùng hào phóng lại hướng ngoại. Như Như, thời điểm không có việc gì có thể tâm sự với con bé nhiều hơn một chút, đừng buồn bực không nói lời nào như vậy, sau khi tiến vào xã hội nhất định phải hào phóng vui vẻ hơn, học hỏi em gái con nhiều hơn nhé.”
 
“Vâng.” Dịch Như Hứa bị điểm danh, miễn cưỡng chậm rãi trả lời một câu, cô lấy di động ra kết bạn với Lưu Nhã, trước khi đi, Lưu Nhã chủ động nhìn về phía Dịch Vu Lan hỏi:
“Anh, có thể cho em phương thức liên hệ của anh được không?”
 
Dịch Như Hứa cảm giác niềm vui khi “Rốt cuộc bọn họ cũng rời đi” vừa mới trỗi dậy liền lập tức biến mất, tiếng anh phát ra từ trong miệng Lưu Nhã khiến trong lòng cô giận đến sôi máu.
 
“Thật ngại quá, anh không tìm thấy di động, chờ anh mua di động mới được chứ?” Dịch Vu Lan tùy tiện tìm một lý do cự tuyệt.
 
“À, được rồi, vậy mấy ngày nữa em sẽ hỏi chị, anh nhanh mua di động nha.” Lưu Nhã mỉm cười ngọt ngào, trước khi đi vẫn không nhịn được mở miệng khen một câu “Anh, em  cảm thấy anh thật sự rất đẹp trai, cực kỳ cực kỳ đẹp trai.”
 
Nụ cười trên mặt Dịch Vu Lan thiếu chút nữa liền không kìm được, cũng may khả năng quản lý biểu cảm của anh luôn rất mạnh, cho nên vẫn bình tĩnh đưa bọn họ tới cửa thang máy.
 
Khi con số trên thang máy bắt đầu thay đổi, nụ cười trên môi anh cũng biến mất, đứng đó vài giây, thời điểm Dịch Vu Lan xoay người trở về nhà, anh phát hiện Dịch Như Hứa đã không còn ở trong phòng khách.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.