Cuốn Đi Quá Khứ

Chương 35: Khi kẻ điên đã giở trò thì…


Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 35: Khi kẻ điên đã giở trò thì…

“Tít… tít”
Giật mình thoát khỏi giấc mộng vì tiếng chuông báo thức, tôi đưa tay dụi mắt vài cái cho tỉnh ngủ. Vừa thức dậy đã nhớ ngay đến cơn mơ kì lạ.
Tôi đã mơ thấy anh trở về bên tôi, nhưng không còn như trước, vẻ mặt anh hời hợt và lạnh nhạt hơn rất nhiều, anh chẳng nói gì và cứ thế đi mất. Để tôi cười hạnh phúc vì sự xuất hiện của anh, sau đó vô vọng gọi anh quay trở lại. Cả đêm tôi đã chơi vơi vì giấc mơ ấy, may không phải là thật, nếu không chắc tôi sẽ phát điên mất thôi.
Thả chân xuống giường chạm vào sàn nhà lạnh ngắt, tôi khẽ rùng mình một cái rồi biếng nhác lê thân mình ra khỏi giường để làm vệ sinh cá nhân, dù gì thì tôi không thể “bệnh” vì một giấc mơ để nghỉ học được. Đành cố gắng vậy!

Có lẽ vì ngủ không ngon nên tôi dậy sớm hơn mọi ngày, bởi cái đồng hồ luôn hẹn trước ba mươi phút để tôi có thể vừa nướng vừa tỉnh. Nhưng hôm nay thì tôi đã thành công khi bật dậy bởi hồi báo đầu tiên.
Sân trường lúc này vắng hoe, chỉ chênh lệch vài phút, số người cũng khác nhau khá nhiều.
Bước chầm chậm lên những bậc thang dài dằng dẵng, tâm trạng tôi ngày càng tồi tệ khi cứ không ngừng nghĩ về giấc mơ kia, nó quả thật quá kinh khủng!
– Đi đâu đây? Nhỏ tìm anh hả?
Khựng người vì giọng nói kia, tạm thời bỏ qua một bên giấc mơ ấy, tôi ngước mắt tìm chủ nhân của nó.
Ngơ ngác nhìn Tiến đang một mình ngồi trên cạnh vuông của thành lang cang, tôi khẽ nhíu mày hỏi:
– Anh tìm tôi?
– Là nhỏ tìm anh mới đúng chứ! – Tiến sửa lại khiến tôi càng không hiểu gì, xuất hiện trước mặt tôi rồi bảo tôi tìm anh ta. Đây là một trò chơi sao?
Nhăn nhó bắt đầu phát cáu, tôi hỏi lại:
– Anh đang đùa phải không? Đây là lớp tôi kia mà!
Tiến chợt nở một nụ cười khó hiểu, anh ta hất mặt lên bảo:
– Nhìn lên xem phải lớp nhỏ không?
Để chắc chắn là mình không hề sai, tôi liền đưa mắt nhìn lên trên bưc tường cao hơn mình cỡ hai cái đầu để đính chính.
Biển màu xanh với dòng chữ trắng 12C7 đập vào giác mạc khiến tôi ngơ ngác.
– Đây là khu C, khu cá biệt, không phải khu chuyên đâu! – ngồi sau nói với giọng đầy mỉa mai, tôi có thể cảm nhận được anh ta đang cười mình.
Quả là mất mặt!
Nhưng chẳng thể hiểu nổi, tại sao tôi lại đi qua đây được chứ? Chẳng lẽ thang máy lại dừng sai chỗ? Mà khoan, khu C chỉ có thang máy ở đầu bên kia, còn đầu bên này thì… Tôi vừa đi thang bộ? Ôi trời, hôm nay tôi điên mất rồi.
– Sao nào? Liệu nhỏ có cần anh “dắt” về lớp không? Hay định chuyển qua khu C học luôn?

Mặc kệ “thành ý” của anh ta. Tôi tự cốc vào đầu mình một cái mạnh để tỉnh ra. Nhưng bây giơ tôi lại hối hận vì… đau quá.

Tiến khẽ nhìn tôi cười, cái vẻ mặt đáng ghét ấy trông thật là ngứa mắt. Vì ngượng quá hoá giận nên tôi ghiến răng quát:
– Cười gì chứ? Chỉ là đi nhầm thôi mà!
Dậm chân thình thịch toan bỏ đi. Chợt một bóng người to lớn chắn lấy đường khiến tôi khựng lại. Anh ta cứ nhìn vào tôi rồi nhìn sang Tiến, sau đó lại nói một câu vu vơ.
– Chà chắc là giận rồi nên mới nói to tiếng như thế nhỉ! – nói rồi anh ta quay sang Tiến to giọng hỏi – Bạn gái mày đây sao? Được đấy.
Tiến không đáp, nhưng những lời nói của anh ta thật sự khiến tôi khó chịu, mỗi câu thốt ra cứ như đều mang theo một sự mỉa mai trong đó.
Lách người tránh qua một bên, tôi vội bước đi thật nhanh qua khu A. Giờ này giám thị chưa vào, ở đây có khi tôi lại rước hoạ vào thân.

Dãy hành lang khu B vắng hoe khiến tôi chợt rùng mình. Dường như những học sinh đến sớm đều tụ dưới căn tin để thưởng thức bữa sáng cả, dù sao thì chắc chẳng ai thích lên đây mà chỉ có một mình.
Cảm giác như có ai nhìn chằm chằm vào sống lưng khiến tôi lạnh gáy. Quay đầu về phía sau, chỉ là dãy hành lang dài vắng, tuyệt nhiên không một bóng người. Chắc tôi lại thần hồn nát thần tính nữa rồi.

“Ting”

Ôi trời!!… Tại sao tiếng chuông thang máy lại đột ngột kêu lên như thế chứ. Kiểu này chắc có ngày tôi vỡ tim mà chết mất thôi. Đúng thật là!

Cửa thang máy chầm chậm mở ra, tôi đưa mắt nhìn xem ai đến sớm vào giờ này mà hại tôi một phen hú tim như thế. Bóng người quen thuộc chuyển động, ánh sáng lóe lên từ chiếc khuyên tai khiến tôi ngay lập tức nhận ra kẻ kia là ai.

Trên Huy thoáng khựng lại khi nhìn thấy tôi, rồi hắn chợt nở nụ cười đầy gian manh cúi xuống tai tôi nói nhỏ.

– Hôm qua nghe tôi bảo sẽ có bất ngờ nên hôm nay đến sớm để chờ à?

Ax, sao tôi lại kinh tởm cái cách nói chuyện của hắn thế không biết. Gì mà đến sớm để chờ hắn? Tôi có điên cũng chưa đến mức đó đâu.
Chã thèm gây với hạng người như hắn, tôi quay người khinh thường bước đi.

Chợt hắn nắm tay tôi giật lại khiến mém chút nữa tôi đã chúi đầu ngã nhào.
Nghiến răng nghiến lợi cố kìm chế, tôi gằn giọng:
– Buông ra!
– Không buông thì sao? Tôi đã nói là có bất ngờ mà! – tôi càng vùng vẫy, hắn càng siết mạnh làm tay tôi đau điếng.
Tức tối khó chịu, tôi hét toáng:
– Bỏ ra mau!
– Không…
– Người ta đã kêu bỏ ra thì bỏ đi!
Vội quay về nơi phát ra giọng nói nửa lạ nửa quen ấy, tôi lại lần nữa sửng sờ khi nhận ra đó là Tiến. Anh ta nhìn chằm chằm vào Huy chờ đợi.
Tên Huy như cũng bất ngờ giống tôi. Nhưng nhất quyết không chịu buông tay tôi ra, hắn hỏi lại:
– Ai đây? Tình địch?
– Này! Cậu nói cái quái gì thế hả? Gì mà tình địch? Có buông tay ra không thì bảo! – Bực mình vì cái tên điên ấy cứ mãi ngộ nhận khiến tôi không thể nào chịu được, cố sức vùng vằng ra khỏi.
Tiến dường như cũng hết kiên nhẫn giống tôi, anh ta bắt đầu bước tới định làm gì đó, nhưng chưa được hai bước, tên Huy bất ngờ quỳ một chân xuống khiến tôi trố mắt. Tay rút trong túi ra một cái hộp gì đó đưa lên trước mặt tôi:
– Anh thích em, làm bạn gái anh nhé!
Gì… Gì thế này?
Tên điên ấy đang làm gì vậy chứ? Hắn nghĩ chuyện này có thể đem ra đùa được hay sao? Tại sao thời đại này vẫn còn kẻ thích là quỳ như thế? Thật là kinh tởm mà!

Phủi tay một cái tỏ ra thật lạnh nhạt, tôi dứt khoát:

– Ngàn năm tôi cũng không chấp nhận! Dẹp đi!

Chẳng hiểu sao tôi lại thấy sự khác lạ trên gương mặt của Tiến khi tôi nói từ chối. Giống như có một sự hứng khởi bừng lên vậy.


Những tưởng tên Huy sẽ tiếp tục nài nỉ lằng nhằng, nào ngờ hắn ngay lập tức phủi quần đứng dậy, bỏ lại cái hộp đó vào túi rồi nhún vai một cái như đã biết trước điều đó, hắn thản nhiên nói:

– Lần này không được thì lần khác, vả lại loại người có mắt không tròng như cô, không biết thứ gọi là lãng mạn thì tốn thời gian hơn bình thường là đúng rồi.

– Này! Cậu nói…

– Hoá ra là thế. Anh vì con cáo này mà bỏ tôi sao? Khốn kiếp!
Hạ Vy từ đâu xuất hiện chen ngang lời tôi, cô ta hét toáng lên rồi xông thẳng về phía tôi, vẻ mặt đầy giận dữ. Tôi nhất thời vì bất ngờ mà đứng trơ ra nhìn cánh tay kia vung xuống.
“Vụt”
Bàn tay dừng lại trên không trung, tôi lúc này lấy lại bình tĩnh, vội ngước mắt lên xem chuyện gì đã xảy ra.
Tiến đã chặn lấy tay Hạ Vy trong khi cô ta đang tức giận tìm cách vùng khỏi Tiến. Còn tay tên Huy cách đó không xa, hắn cũng định cản lại, nhưng vì chậm hơn Tiến nên đành buông tay xuống nhìn anh ta chằm chằm.
– Vở kịch của cậu đã đi quá lố rồi đấy, chã có gì hay! – hất mạnh tay Hạ Vy một cái khiến cô ta chới với, gương mặt Tiến chẳng biểu hiện chút cảm xúc nào, duy chỉ có ánh mắt là nhìn thẳng vào Huy.
Tôi ngơ ngác đứng nhìn hai con người kia đấu mắt mà chẳng biết làm gì. Trong khi Hạ Vy lại ai oán nhìn tôi. Chắc có lẽ kẻ khiến tôi lạnh sống lưng khi nãy chính là cô ta.
Không thể chịu được không gian căng thẳng này nữa tôi vội chen vào đẩy cả hai tránh xa ra một đoạn để đề phòng, rồi hét toáng lên vì bức xúc:
– Hai người thôi đi. Hôm nay tôi chã có hứng tham gia những trò này đâu. Lớp ai người đó hãy tự về, không giám thị vào lại rắc rối.
Nói rồi tôi quay đầu bỏ đi nhằm tiên phong trước. Nào ngờ lần nữa cánh tay tôi bị níu lại, và kẻ làm việc đó không ai khác là tên Huy.
– Đang ghen sao?
Nhìn Tiến nói đầy khiêu khích, hắn khiến tôi nóng mặt, dùng móng bấu mạnh vào tay hắn để thoát ra, thế mà hắn lại siết mạnh hơn khiến gân guốc nổi lên làm tay tôi tê rân. Vừa định quát cho hắn một cái thì Tiến lại cất giọng:
– Nếu tôi nói Hân thích tôi hơn cậu? – Tiến chợt nắm lấy cánh tay còn lại của tôi, anh ta nhếch môi nhìn tên Huy đầy thách thức – Thì cậu có bỏ cuộc?
Tôi trợn tròn mắt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này. Tâm trạng bắt đầu bấn loạn vì phân tích tình hình, dường như Tiến đang gián tiếp tỏ tình với tôi… À không, là anh ta đang muốn giúp tôi thoát khỏi tên Huy. Phải làm gì đây?
Hạ Vy đang không ngừng thúc Huy buông tay tôi. Nhưng hắn lại như chẳng hề nghe thấy. Tôi tự hỏi tại sao cô ta không tìm đến hắn mà lại nhắm vào tôi kia chứ. Tôi vô tội mà!
– Chứng minh đi!
Tuyệt nhiên không ai chịu bỏ cuộc, cả hai đều cứng đầu nắm chặt lấy tôi. Đôi tay đáng thương của tôi dần bắt đầu mất cảm giác.
Sau câu nói của tên Huy, Tiến quay sang nhìn tôi chờ đợi như muốn tôi thay anh ta cho tên Huy thấy.
Chọn? Chọn sao? Nếu xét về phương diện lúc này tôi sẽ chọn Tiến. Nhưng đây không phải là việc chọn lựa. Tôi không muốn! Tôi đã có Minh Nhật! Tôi đã có anh!
Dùng hết sức vung mạnh cả hai tay. Tôi hét toáng:
– Đã nói là tôi đang mệt mà!


Nhanh chân bỏ chạy thật nhanh, tôi không muốn bị tóm lại một lần nào nữa. Ngày hôm nay thật kinh khủng. Quả là rất kinh khủng. Aaaaaa!
* * *
“Reng”
Tiếng chuông vào học vang lên liên hồi giục giã những con người đi trễ nhanh chóng trở về lớp.
Hân nằm ì trên bàn, chẳng dám đưa mắt nhìn Huy lấy cái nào, nó sợ hắn sẽ lại giở ba cái trò điên khùng. Chỉ tại xui xẻo ngồi gần hắn, nếu không thì nó cũng không khó xử như thế này.
– Hôm nay Hân bị sao thế? Có gì không vui à?
Thái dịu dàng nhìn Hân tỏ ra quan tâm. Ngồi chờ một lúc lâu mới thấy Hân động đậy.
Quăng cuốn tập đang đội lên đầu qua một bên, Hân chán nản nhìn Thái, gương mặt sầu thảm tột độ rầu rỉ:
– Ngày hôm nay rất, rất là kinh khủng Thái ạ. Hân sắp phát điên rồi đây.
Vừa nghe thế Thái liền lo lắng muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô bước vào lớp khiến cậu đành dẹp câu hỏi ấy trong nỗi thắc mắc mông lung mà chờ đến cuối giờ.
Đặt đống hồ sơ lên bàn, cô chủ nhiệm lật cuốn sổ ghi chép ra xem qua loa rồi nói:
– Hôm nay là hết một tháng, dựa theo bản thành tích vừa rồi tôi đã chọn được người chỉ huy. – Liếc mắt nhìn quanh lớp để xem xét tình hình, cô nói tiếp – Người đó là Gia Hân!
Vốn đã biết trước việc này, thế nên tên Huy cứ thản nhiên ngồi chống cằm mà chờ đối thủ được xướng tên. Đối với hắn chuyện này vốn chã có gì to tát, chỉ là lời thách đấu mang tính khiêu khích mà thôi. Thua chẳng có gì là bất ngờ.
Lớp nghe thấy tên Hân liền vỗ tay rần rần, nhất là đám quỉ trong nhóm, mỗi đứa thay phiên nhau chúc mừng:
– Thủ lĩnh giỏi quá!
– Mở tiệc ăn mừng thôi thủ lĩnh!
– Tao thích Huy cơ.

Tiếng nói xì xầm, to, nhỏ cứ thế vang lên. Trong khi Hân chẳng có vẻ gì là vui. Sự sầu thảm hiện rõ trên gương mặt. Nó vốn dĩ đâu ham cái chức này, vốn chỉ tại lúc đó nông nổi thách đấu với tên Huy. Suy cho cùng thì đám bạn mừng cũng chỉ vì có người làm bia đỡ đạn.
“Rầm”
“Rầm”
Cầm cây thước đập bôm bốp xuống bàn, bà cô to giọng quát:
– Im lặng! Tôi đang làm việc, mấy anh chị cứ nhao nhao lên là như thế nào?
Cả lớp lập tức im bặt, chẳng ai dám bình luận thêm tiếng nào nữa. Không gian im lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở phì phò của ai đó bị nghẹt mũi.
Cầm sấp tài liệu vừa được ban giám hiệu đưa. Bà cô giao phó hết cho Hân:
– Sắp tới trường chúng ta sẽ có nhiều hoạt động ngoại khoá, em tự sắp xếp và chọn người tham gia cho hợp lí.

Dù muốn dù không, Hân cũng phải nhận lấy. Gương mặt xị xuống lật từng trang ra xem, vào năm học hoạt động Đoàn, lớp,… cứ thay phiên nhau mà “bay” tới, kiểu này chỉ có khổ thôi. Thật là mệt mỏi quá đi mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.