Bạn đang đọc Cuốn Đi Quá Khứ – Chương 34: Một cuộc hẹn
– Con về rồi đây ạ!
Dắt chiếc xe vào trong, tôi nói lớn để thông báo. Milu sủa vài tiếng rồi ngoe nguẩy cái đuôi. Chà, cũng lâu rồi tôi không để tâm tới nó thì phải, dạo gần đây chẳng tắm cho nó, bộ lông xù trắng bây giờ cũng lem nhem bùn đất vì suốt ngày lăn lộn ở đây.
Khẽ vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, tôi thì thầm:
– Chắc em cũng đói rồi nhỉ, chị lấy thứ gì cho em nhé!
“Gâu gâu”
Sủa hai tiếng để thể hiện sự đồng tình, tôi khẽ cười vì sự thông minh của nó, xem ra trên đời này chẳng có con cún nào so được với Milu của tôi. Có thể rằng nó không đẹp nhất, nhưng việc đánh hơi ra những tên biến thái là đã quá tài giỏi rồi. Chưa kể việc nó còn có khả năng cắn bể lốp xe của kẻ thù (của tôi), với việc nhe răng “cười” khi họ đau khổ, đúng là “sủng vật” nha!
Cầm nhanh bình sữa đổ vào chén thức ăn cho Milu, đặt xuống trước sự thèm muốn của nó. Ngoe nguẩy cái đuôi đầy vui vẻ, Milu thưởng thức bữa ăn của mình.
Tôi trở vào trong, đầu óc cứ miên man nghĩ lại lúc ở nhà Thái. Lúc đó con bé My đã hùng hồn tuyên bố là ghét tôi, haiz, còn cái tên anh trai chết tiệt của nó thì bảo: “Ngày mai sẽ có bất ngờ cho cô đấy”. Song, sau đó là màn **** rủa xối xả của tôi, cốt chỉ muốn hắn giữ cái bất ngờ đó cho chính mình. Câu nói ấy đã khiến tôi rùng mình từ nãy đến giờ. Chắc ngày mai tôi phải thận trọng mới được, tốt nhất là tránh xa cái bản mặt của hắn, càng xa càng tốt!
– Hôm nay con đi học thế nào? Vẫn ổn chứ?
Ngồi dựa người trên ghế salong, trên tay cầm tờ báo xem tin tức mới, ba hỏi tôi mà không thèm nhìn lấy một cái, lén chộp lấy miếng thịt trên đĩa mẹ đang bày ra cho vào miệng, tôi đáp:
– Vẫn ổn ạ, không ai biết đó là con cả, vì hình nào cũng bị mờ, nhưng anh Thiên thì lại bị phát hiện!
– Thế nó ổn chứ? – Ba vẫn chẳng rời mắt khỏi tờ báo, dường như ông không quan tâm mấy.
Định đưa tay ngốn thêm một miếng thịt, nào ngờ bị mẹ phát hiện cầm đũa gõ vào tay khiến tôi đau điếng, đành ngậm ngùi lấy nước trong đủ lạnh rồi đáp:
– Con không biết, nhưng thấy tỉnh bơ thôi, chắc là chẳng quan tâm. – Tiến đến chồm lên xem ba đang đọc gì tôi khẽ hỏi – Khi nào ba sẽ đi công tác?
Lúc này ba mới chịu rời mắt khỏi thứ giấy kia và quay sang tôi, trầm ngâm một lúc như ngẫm nghĩ gì đó rồi ông đáp:
– Hết tuần này. – ông cười nhẹ rồi lại nói tiếp – Ba đang rất hứng thú với cậu Minh Nhật ấy, hồ sơ về cậu ta khá xuất sắc, điểm gần như được tuyệt đối. Chà, ở độ tuổi hai mươi hai thì quả thật là rất hiếm.
Nghe ông không tiếc lời khen anh khiến tôi mừng rơn, vội hỏi lại:
– Thế ba rất thích anh ấy hả?
– Phải – Ông liền gật đầu không ngần ngại.
Nặn óc suy nghĩ thật nhanh, chắt lọc ra một câu hoàn chỉnh, tôi ấp úng hỏi:
– Vậy tức là, ba thích một chàng rể như thế?
Ba liền gật đầu, cái biểu hiện ấy làm cho tôi liên tưởng đến việc ông đã đồng ý cho tôi và anh quen nhau, thật là vui hết sức. Nhưng chưa được mấy giây, ông đã cất tiếng cảnh báo:
– Con đừng có nghĩ lung tung đấy, tuổi của con bây giờ phải lo học, khi nào lớn rồi mới được tính tới việc yêu đương biết chưa?
Tôi khẽ bĩu môi xị mặt, dù gì thì cũng đã mười bảy gần mười tám, thế mà ba vẫn chỉ xem tôi như một đứa con nít vẫn cần được dạy dỗ, cảm giác cứ như tôi chẳng hề trưởng thành, cứ muốn hét lên rằng: “Con đã biết đến thứ tình cảm nghiêm túc”, nhưng lại sợ bị roi vọt vào mông thì lại khổ, rốt cuộc tôi đành phải ngậm ngùi xuống bếp ăn (vụng)
– Này, con rửa tay đi chứ, vuốt ve Milu rồi cứ bốc thức ăn như thế, lỡ bệnh thì sao?
Mẹ nhìn tôi nhăn mặt trách. Hic, tại sao bây giờ mẹ mới nói kia chứ, tôi đã quên mất trước đó từng tiếp xúc với Milu, đã thế lại ăn không biết bao nhiêu miếng, kiểu này có khi hôm nay tôi bội thực mà chết quá. Phải rửa tay thôi, thêm vài viên thuốc xổ chắc càng tốt.
“Ây da, Milu à, em hại chị mất rồi!”
………
Vừa vào yahoo đã gặp ngay lời trách móc của anh, tôi cảm thấy có lỗi đành cúi gằm mặt mà gõ vào bàn phím:
Tin nhắn gửi đi, khoảng một lúc sau anh mới hồi âm:
Khá kì lạ khi anh không hỏi đó là việc gì, nhưng tôi không quan tâm lắm, vì tôi còn có chuyện cần hỏi anh:
Gửi vài biểu tượng trái tim như thói quen, rồi tôi tiếp:
Dường như trong câu chữ của anh có hiện lên sự giận dỗi, cảm giác như anh không thích việc này tí nào. Tôi thận trọng đáp lại:
Lần này lại im lặng một hồi lâu khiến tôi sốt cả ruột gan, lúc định “Buzz” một cái thì thấy anh trả lời, tôi vội dán mắt vào màn hình:
Từ “vợ” của anh khiến tôi bất giác đỏ mặt, tủm tỉm cười một mình, anh khiến cho tôi cảm thấy tự tin hơn hẳn về mối quan hệ này, đôi khi bị cấm cản lại khiến nó trở nên gắn khít hơn, nhưng hy vọng nó không như câu chuyện của Romeo và Juliet. Bi thảm!
…
Chat với anh được hồi lâu thì con người lạ mặt kia lại xuất hiện, cậu ta vẫn bắt chuyện với tôi như mọi lần, cuộc trò chuyện lúc nào cũng đầy cãi vả vì những chuyện không đâu. Nhấp vào khung trả lời, tôi đáp ngắn gọn:
Lời đề nghị hết sức đường đột của cậu ta khiến tôi thoáng giật mình, cũng đã quen khá lâu, tôi cứ tưởng cậu ta đã bỏ cuộc từ lần đầu bị tôi nguyền rủa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao tôi cũng rất tò mò về con người kia. Cái cảm giác quen thuộc từ cậu ta khiến tôi muốn gặp một lần.
Không để cho cậu ta nói lại, tôi viết nhanh:
Ngay lập tức nhận được một địa chỉ từ cậu ta, khá ngạc nhiên khi nơi đó không xa nhà tôi là mấy. Chậc, ai biết được nhỡ như đây là oan gia, có khi tìm được người gây hấn lại thấy vui. Để rồi xem kẻ khó ưa này trông như thế nào!