Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 39: Ra Lệnh Với Chính Mình
Tôi không nghĩ đến việc cảnh sát lại dùng đến máy phát hiện nói dối để kiểm tra lời khai của tôi.
Tim tôi đập mạnh.
Cái này đúng là phiền phức, dùng tới dụng cụ tinh vi như vậy chỉ sợ những lời nói dối của tôi sẽ bị vạch trần thôi.
Tôi nên làm gì bây giờ?
Một giọt mồ hôi chậm rãi chảy từ trên trán xuống.
Không được, bất luận thế nào tôi cũng phải giữ được bình tĩnh, phải bình tĩnh, nếu không thì sẽ bị máy phát hiện nói dối phát hiện ra, lúc ấy tôi sẽ thất bại thật sự.
Tôi cần phải nghĩ ra cách đối phó mới được.
Tôi nuốt nước miếng, nhìn lão cảnh sát và bình tĩnh nói:
– Tôi muốn đi vệ sinh.
Nghe tôi nói thì lão cảnh sát nhíu mày.
– Căng thẳng à?
Trong đôi mắt sâu thẳm kia lộ ra một sự nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của lão cảnh sát thì tim tôi lại đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, giọng nói cũng hơi run….đáng chết.
Tôi khống chế giọng nói của mình, thản nhiên nói:
– Thẩm vấn lâu như vậy tôi thấy khó chịu trong người, tôi cần vào nhà vệ sinh, tôi nghĩ các ông sẽ không vì sức nén của bàng quang mà ảnh hưởng đến kết quả của máy phát hiện nói dối chứ?
Lão cảnh sát nheo mắt, đăm chiêu nhìn tôi, một lúc sau lão phẩy tay và nói:
– Đi đi, nhanh lên.
Nghe vậy tôi nhẹ nhàng thở ra, sau đó có hai gã cảnh sát đi theo tôi đến toa lét ở cuối hành lang, họ đứng ở ngoài cửa còn tôi đi vào bên trong.
Lúc tôi bước vào nhà vệ sinh thì cả cơ thể như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi biết đây chỉ là tạm thời, một lát nữa thôi tôi sẽ phải quay vào và tiếp tục đối diện với việc thẩm vấn, xét xử.
Bất quá nếu không thể thoát khỏi được máy phát hiện nói dối thì……tôi coi như xong.
Tôi lấy cớ vào nhà vệ sinh là vì muốn kéo dài thời gian một chút thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy tôi cần phải nghĩ ra cách để thoát thân.
Sau khi đi tiểu xong tôi nhanh chóng động não suy nghĩ.
Tuy nhiên…..”Câu hồn thuật” của tôi chỉ còn một lần sử dụng thôi, tôi phải làm thế nào đây?
Xả nước rửa mặt, tôi ngẩng đầu, nhìn mặt mình trong gương.
Gương mặt của tôi trắng bệch, tóc tai bù xù, vài cọng tóc ướt nhẹp phủ xuống trán nhìn rất nhếch nhác.
Thật là thảm hại mà….
Tôi tự cười chế giễu mình.
Sau đó, nhìn vào đôi mắt mình trong gương, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng.
Sao không dùng “Câu hồn thuật” với chính mình?
Nghĩ vậy hơi thở của tôi lại gấp gáp hơn.
Hiện tại tôi còn một lần sử dụng “Câu hồn thuật”, nếu có thể sử dụng “Câu hồn thuật” với chính mình thì tôi có thể vượt qua cửa ải của máy phát hiện nói dối rồi.
Nhìn đôi mắt màu đen trong gương, tôi nắm chặt tay.
Nếu tôi ở trong nhà vệ sinh lâu thì chắc chắn lão cảnh sát sẽ nghi ngờ, bất luận thế nào thì bây giờ tôi cũng phải liều một phen thôi.
Hơi thở của tôi dần ổn định hơn, sau đó tập trung nhìn vào trong gương.
Nhìn vào gương tôi nhẹ nhàng ra lệnh.
– Vương Nhất Sinh, từ giờ đến khi rời khỏi trụ sở cảnh sát thì mày phải nhớ rõ là buổi chiều ngày hôm qua đi dạo phố với Kim Na, trừ chuyện này ra thì những việc khác mày không liên quan gì hết.
Tôi yên lặng nhìn vào đôi mắt đen, sâu trong gương, thở chậm lại, tim thì đập loạn lên.
Đây là lần đầu tiên tôi tự ra mệnh lệnh ình.
Tôi có thành công hay không?
Trong đầu đột nhiên quay cuồng, nặng nề, tầm nhìn của tôi dường như bị một màn sương mù che kín, thị lực giảm đến mức tất cả cảnh tượng xung quanh đều trở nên mơ hồ, huyền ảo, bóng đèn trong nhà vệ sinh cũng nhòe đi, cũng mờ nhạt dần, vòi nước chảy nước bắn tung tóe khắp nơi…..tất cả xoay tròn và mờ ảo trước mắt tôi.
Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, cuối cùng tôi liếc nhìn vào trong gương, không hiểu tại sao lại nở một nụ cười bí hiểm.
Suốt quá trình bị lão cảnh sát dùng máy phát hiện nói dối thẩm vấn hình như tôi không nhớ gì cả, cho dù có cũng chỉ là một chút thôi.
Cảm giác này giống như là giấc mơ vậy, mặc dù mơ rất rõ ràng nhưng khi bạn tỉnh lại thì phát hiện ra mình không nhớ gì, tất cả đều mơ hồ.
Tôi cũng giống vậy.
Khi tôi hồi phục lại tinh thần thì phát hiện ra mình đã đứng ở cửa trụ sở cảnh sát, phía bên phải tôi có vài người cảnh sát đưa tôi ra khỏi đó.
– Này, còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Cậu có thể đi được rồi.
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ khiến tôi quay đầu lại nhìn, phía sau là một gã cảnh sát có màu da sậm.
Nghe tên cảnh sát đó nói như vậy thì đầu óc tôi tỉnh táo lại, nhớ lại lúc tự thôi miên mình trong nhà vệ sinh.
– Tôi…..có thể đi rồi sao?
Tôi không dám tin vào những gì vừa nghe được nên nhìn vào tên cảnh sát kia hỏi.
– Đúng, có thể đi rồi, khẩu cung của cậu đã ghi chép xong, cậu không còn việc gì ở đây nữa nên có thể đi được rồi.
Tên cảnh sát ấy nhìn tôi nói.
– Hình như vừa rồi cậu đã hỏi câu này rồi, sao giờ lại hỏi nữa?
Tôi vừa mới hỏi hắn câu này sao?
Tôi chột dạ.
Nếu đúng là vậy thì đúng là có thể dùng “Câu hồn thuật” với chính mình được rồi.
Người bị trúng “Câu hồn thuật” sau khi được giải thì sẽ quên hết mọi chuyện lúc bị thôi miên, lúc này tôi đang nằm trong tình huống ấy. Không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi rời nhà vệ sinh nên tôi có thể chắc chắn là mình đã mất trí nhớ và hỏi tên cảnh sát này vài chuyện.
– Vậy à, ha ha, cảm ơn anh nhé, tôi đi trước đây.
Tôi như trút được gánh nặng, mồ hôi toát ra chảy từ cổ xuống ướt đẫm áo.
Tôi thành công rồi.
Tôi đã hoàn toàn thoát khỏi diện tình nghi.
Trong phút chốc tôi có cảm giác thế giới này bừng sáng lên.
Tôi hít một hơi dài, nhìn đồng hồ thì đã là bảy giờ rưỡi, tôi nhớ lúc đi toa lét là 5 giờ 15 phút, nói cách khác thì tôi đã bị thẩm vấn hơn hai tiếng đồng hồ.
Trong hai giờ ấy rốt cuộc tôi đã nói gì, đã trả lời như thế nào?
Sợ rằng tôi sẽ vĩnh viễn không biết được.
Nhưng thế thì sao cơ chứ? Tôi đã thoát khỏi diện tình nghi rồi.
Tôi tự do rồi.
– Vương Nhất Sinh.
Ngay trong lúc vừa trút được gánh nặng thì phía sau tôi lại vang lên tiếng gọi khiến tôi giật mình.