Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 38: Kế Hoạch Bị Lật Đổ
– Anh ơi, các người làm gì vậy? Sao lại làm vậy với anh tôi? Sao lại bắt anh tôi?
Nhìn thấy hai gã cảnh sát định đưa tôi đi thì A Tuyết cuống cuồng chạy từ trong nhà ra kêu lên.
– Không có việc gì đâu A Tuyết, anh chỉ đến Sở Cảnh sát lấy cung một lát rồi về ngay thôi, yên tâm.
Tôi quay đầu nháy mắt nói trấn an A Tuyết và miễn cưỡng nở một nụ cười, không đợi A Tuyết nói thêm tôi liền đóng cửa lại và nói với hai người kia:
– Đi thôi, tôi tin là các anh sẽ xác minh được tôi không liên quan gì đến chuyện này cả.
– Đến Sở rồi nói sau.
Hai người họ thấy tôi không phản kháng cũng không tranh cãi gì nên cũng không hối thúc tôi như lúc nãy nữa, tôi đi theo họ ra xe cảnh sát và đi thẳng đến Sở Cảnh sát.
Lần đầu tiên ngồi trên xe cảnh sát nên tôi rất căng thẳng, mặc dù không bị còng tay nhưng người qua đường nhìn tôi với con mắt khác thường nên tôi vẫn thấy khó chịu.
Cuối cùng tôi cũng dần ổn định được cảm xúc, trong đầu tự suy nghĩ đến cách đối phó.
Theo tính toán của tôi thì tôi đang dùng “Câu hồn thuật” để khống chế Trương Quốc Hoa và Kim Na nên chỉ còn lại một lần sử dụng. Cơ hội này tôi phải sử dụng thật cẩn thận, chỉ dùng để thoát tội, tuyệt đối không thể dùng vào mục đích khác được.
Nghĩ vậy nên đầu óc tôi tỉnh táo hơn được một chút, trên xe tôi tự trấn an mình, hơi thở cũng đều đặn hơn nhằm tránh khỏi những cái nhìn khác thường của người ngoài.
Đến trụ sở cảnh sát tôi bị mang vào phòng thẩm vấn để lấy cung.
Không gian bốn phía phòng thẩm vấn không có cửa sổ, vô cùng âm u, chỉ có một cái bàn dài sơn màu đỏ, trước bàn có bốn cái ghế màu đỏ, phía sau là một cái ghế sắt màu đen. Tổng cộng có bốn người thẩm vấn viên đến để thẩm vấn tôi, nhìn họ giống như đã xác nhận tôi là phạm nhân rồi vậy.
Phụ trách chính trong việc thẩm vấn tôi là một cảnh sát già, mang thắt lưng, tóc bạc cắt ngắn, trên mặt đầy sẹo nhưng đôi mắt vẫn cực kì nhạy bén.
Tôi yên lặng ngồi trên chiếc ghế sắt, mắt liếc nhìn xung quanh phòng thẩm vấn, sự sắp xếp ánh sáng trong phòng này khiến người ta thấy rất áp lực, tôi biết, đây là phòng sắp xếp riêng cho những phạm nhân đặc biệt.
Nếu giờ phút này tôi để cho họ thấy mình căng thẳng thì những kế hoạch từ đầu đến giờ của tôi sẽ bốc hơi hết.
Có đến bốn người thẩm vấn tôi, tôi biết phía cảnh sát rất coi trọng vụ án này…..bốn người, tôi không có cơ hội để sử dụng “Câu hồn thuật”. Ngoài thẩm vấn viên ra còn có một người ghi chép và ghi âm lại lời khai của tôi, tôi không thể nào làm ầm ĩ trong này được.
Lão cảnh sát già lật qua một vài tài liệu sau đó ngẩng đầu, xoa xoa cái mũi, nhìn tôi hời hợt, nói:
– Vương Nhất Sinh, Vương Nhất Sinh.
Lão nhắc đi nhắc lại tên tôi rồi đột nhiên nở một nụ cười, không biết là cười vì cái gì.
– Tên rất hay.
– Để tôi giới thiệu sơ qua cho cậu biết, tôi họ Lữ, tên là Lữ Đại Cát, thuộc thế hệ tiền bối trong ngành điều tra ở thành phố Vô Tích, vụ án ở Ngân Nhạc lần này do tổ chuyên án của tôi phụ trách, tạm thời tôi là tổ trưởng.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn hai câu thì lão cảnh sát đan hai tay vào nhau, chống cằm, nhìn chằm chằm vào tôi nói:
– Chuyện giết người ngày hôm qua ở Ngân Nhạc, rốt cuộc cậu có biết hay không?
Tôi bình tĩnh nhìn lão cảnh sát, nói:
– Không biết, cả buổi chiều hôm qua tôi đi dạo phố cùng với bạn học là Kim Na, ông nói chuyện hỏa hoạn, chết người ở Ngân Nhạc tôi không biết gì cả.
– Vậy à, vậy cậu nói rõ xem cậu đi những chỗ nào và mua những gì vậy?
Lão cảnh sát hình như đã có nhiều năm kinh nghiệm thẩm vấn nên hỏi thật chi tiết những gì tôi vừa nói ra.
Cũng may là những vấn đề này tôi đã có sự chuẩn bị, với lại rất ăn khớp và rõ ràng.
Vì thế tôi dựa theo kịch bản đã nghĩ ra và nói:
Chiều hôm qua tôi vừa bước ra cửa, định đến nhà tang lễ nhưng vì cái chết của em gái khiến cho tâm trạng của tôi không tốt nên không đi nữa. Sau đó tôi gặp bạn học nên đi dạo phố cùng cô ấy ở công viên trong thành phố, đến các khu mua sắm mất khoảng mấy tiếng thì trời đã gần tối nên tôi mua đồ ăn và đi về nhà.
Từ đầu đến cuối tôi không biết gì về chuyện ở Ngân Nhạc.
– Vậy người bạn học kia có thể làm chứng cho cậu không?
Nghe tôi kể thì lão cảnh sát nheo mắt lại.
– Được, nếu không tin ông có thể gọi cô ấy đến để lấy lời khai.
Trán tôi toát mồ hôi lạnh, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất để nói.
Lão cảnh sát dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tôi.
– Bạn học của cậu là một cô gái sao? Sao lại đi dạo phố vào lúc giữa trưa, quan hệ của hai người là gì vậy?
Quan hệ gì là sao?
Bị lão cảnh sát hỏi như vậy tôi sững người, chuyện này đúng là tôi chưa nghĩ tới, trong kế hoạch của tôi thì Kim Na chỉ là nhân chứng mà thôi, nhưng tôi cũng không quá lo lắng trong việc làm sáng tỏ quan hệ của tôi và cô ấy.
Tôi nuốt nước miếng, bình tĩnh nói:
– Là bạn học, nhưng bố của Kim Na là chủ của Kim Bích Huy Hoàng, nhờ quen biết Kim Na nên tôi mới được vào làm thuê ở đó, vì vậy tôi rất biết ơn cô ấy,
Nghe tôi trả lời, lão cảnh sát nhíu mày:
– Nói như vậy thì anh rất quen thuộc với KTV đúng không? Nhất là cấu trúc ở bên trong, cách bố trí nhân viên và vị trí của camera đúng không?
Quả nhiên là lão cảnh sát này rất xảo quyệt, mỗi câu đều muốn chặn họng tôi lại.
– Coi như là quen đi….nhưng tôi chỉ qua Ngân Nhạc một lần, không thể nắm rõ trong đó được.
Tôi thản nhiên trả lời.
Lão cảnh sát uống một ngụm trà và nhìn tôi:
– Em gái của cậu gặp phải chuyện không may gì vậy?
Quả nhiên là có hỏi đến chuyện này. Tôi kể chuyện Yên Yên bị bọn Trương Nhạc làm nhục và sát hại kể cho lão cảnh sát nghe để xem phản ứng của lão.
Điều làm tôi lạnh run người lại chính là phản ứng của lão, lão bình tĩnh và lạnh lùng hơn so với tôi nghĩ.
– Nói như vậy thì cậu và Trương Quốc Hoa là kẻ thù đúng không?
– Đúng.
Tôi không phủ nhận điều này.
Lão cảnh sát gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói:
– Trương Quốc Hoa muốn dùng năm trăm ngàn để bịt miệng cậu và gỡ tội cho con hắn đúng không?
– Đúng.
– Vậy cậu có nhận cho phiếu của hắn không?
– Nhận, nhưng tôi đã xé tờ chi phiếu đó rồi.
Tôi thản nhiên nói.
– Xé? Cậu làm như vậy thật sao?
Lão cảnh sát không tin.
– Nếu em gái tôi có thể sống lại thì tôi thà mất năm trăm nghìn còn hơn.
Tôi trả lời.
Nghe được câu trả lời của tôi thì lão cảnh sát nở một nụ cười.
– Còn nhỏ tuổi nhưng rất quyết đoán, tuy nhiên chuyện lần này đúng là chuyện lớn, cậu còn là sinh viên thì chúng tôi không nên dùng đến trình tự thẩm vấn nghiêm khắc này để thấm vấn cậu, nhưng chúng tôi thật sự không xác định được đối tượng tình nghi nào thích hợp hơn nên đành phải đưa cậu đến để thẩm vấn.
– Vậy à?
Tất nhiên là lão cảnh sát này đang che giấu chuyện Trương Quốc Hoa tự thú, muốn bức tôi tự thú, đúng là hạ sách.
– Liên hệ với Kim Na để lấy lời khai đi.
Lão cảnh sát nghe xong lời khai của tôi thì im lặng mất một lúc sau mới quyết định tìm Kim Na để đối chứng. Xem ra lúc này bên cảnh sát điều tra rất cẩn thận, tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Đáng tiếc, cho dù Kim Na có đến đây, cảnh sát lấy được lời khai thì cũng không thay đổi được gì cả vì Kim Na đã bị trúng “Câu hồn thuật” của tôi, cô ấy sẽ cung cấp chứng cứ chính xác, nói giống hệt như tôi lúc nãy, không thể thay đổi được gì.
Tất cả hành động của cảnh sát tôi đều đã đoán trước nên từ sớm đã chuẩn bị đường lui ình rồi.
Mặc dù thoạt nhìn thì bên cảnh sát vẫn không chịu từ bỏ việc điều tra tôi nhưng đến lúc này thì tôi đã có thể nhìn ra được việc thẩm vấn của cảnh sát bắt đầu có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn vì không khai thác được nhiều thông tin từ tôi.
Bất luận là vật chứng hay nhân chứng thì tôi đều vô tội.
Thậm chí đến ba tiếng đồng hồ sau tôi để ý thấy lão cảnh sát kia lấy khăn lau mồ hôi ướt đầm đìa.
Đây chính là một dấu hiệu nói cho tôi biết lão cảnh sát kinh nghiệm đầy mình này đã bắt đầu bối rối, bất an vì không thể tìm được chứng cứ thuyết phục nào từ tôi.
Đồng thời tôi cũng quan sát nhất cử nhất động của những cảnh sát còn lại.
Tôi biết, thắng lợi đang trong tầm mắt mình.
Cuối cùng người bình yên bước ra khỏi trụ sở cảnh sát nhất định là tôi.
Quả nhiên, thời gian dần trôi thì có thêm vài người thẩm vấn viên lần lượt rời khỏi phòng thẩm vấn để vào WC, càng lúc đi càng nhiều, tất nhiên là họ đã hiểu rằng không thể moi được tin tức từ miệng tôi.
Cuối cùng tất cả lời khai của tôi đều được ghi chép lại trong hồ sơ, bốn gã thẩm vấn viên còn lại đi ra khỏi phòng thẩm vấn đầu tiên, chỉ còn lại mình tôi ngồi lại chờ đợi. Tôi thấy bọn họ đứng bên ngoài hành lang nói thầm gì đó, sắc mặt nôn nóng, hình như bị mất bình tĩnh.
Tôi sắp thắng rồi.
Mồ hôi lạnh toát ra, khóe miệng run rẩy, không nhịn được nên nở một nụ cười, đương nhiên là nụ cười này đã được tôi kiềm chế ở mức tối đa, chợt lóe lên rồi tắt. Tôi không muốn đến phút cuối cùng lại để lộ ra sơ hở.
Tuy nhiên, năm phút sau lão cảnh sát đi vào.
Đi cùng lão còn có hai người cảnh sát trẻ tuổi khác, họ đang tiến hành kiểm tra máy điện tâm đồ, loại máy này có rất nhiều nút bấm, thoạt nhìn qua rất tinh vi.
Cái máy này là………
Lão cảnh sát đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt thân thiện nhưng thực ra lại rất lạnh lùng.
– Vương Nhất Sinh, chuyện lần này rất nghiêm trọng, để ngăn ngừa sai sót chúng tôi quyết định dùng máy phát hiện nói dối để kiểm tra, hy vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi, được chứ?
Máy phát hiện nói dối sao
Nhìn cái máy phát hiện nói dối màu bạc nằm ngay ngắn trước mặt cùng với nụ cười bí hiểm của lão cảnh sát, trong nháy mắt tim tôi chùng xuống.
Sao lại phải dùng tới máy phát hiện nói dối?
Chuyện này, nguy thật rồi.
Tất cả kế hoạch của tôi bị lật đổ rồi.