Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 40: Những Kỷ Niệm​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 40: Những Kỷ Niệm​


– Vương Nhất Sinh….sao cậu lại ở đây?
Kim Na đang ở sau tôi, mặc một bộ trang phục mùa đông, đầu đính vài hoa lê, vóc người thanh mảnh, ánh mắt ngây ngô, nhìn biểu hiện của Kim Na tôi đoán chắc là cô cũng vừa mới thoát khỏi “Câu hồn thuật” của tôi.
Lúc tôi thôi miên cô ấy thì mệnh lệnh của tôi chính là muốn cô ấy làm nhân chứng của tôi. Bây giờ tôi đã thoát khỏi diện tình nghi nên thuật thôi miên trên người cô cũng tự nhiên mất đi.
– À, tôi đến đây có chút việc, cậu đi đâu vậy?
Tôi nhìn Kim Na và giả vờ hỏi.
– Không biết….lúc tôi phục hồi được tinh thần thì mới phát hiện ra là mình đang đứng trước cửa trụ sở công an, trước đó tôi nhớ rất rõ là mình đang nghe điện thoại ở nhà, kì lạ, tại sao lại như vậy được nhỉ?
Kim Na có chút khó hiểu nên đập nhẹ vào thái dương, cau mày.
– Không phải là mộng du đấy chứ? Ha ha…
Tôi cười nói.
– Không thể như vậy được, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ bị mộng du cả, sao lại có chuyện này cơ chứ?…………..Trời ạ, nếu vậy thì muộn mất rồi.
Kim Na nhìn đồng hồ thạch anh trên tay rồi giật mình.
– Vương Nhất Sinh, cậu có biết tại sao tôi lại đến nơi này không?
Tôi lắc đầu, chỉ vào bên trong trụ sở cảnh sát, nói:
– Tôi cũng mới bị thẩm vấn xong, thấy cậu ở đây nên cũng thấy kì lạ.
Kim Na nghe tôi kể thì sợ hãi đến tột đỉnh, thậm chí lẩm bẩm một mình.
– Trời ạ, không lẽ là tôi bị mất trí nhớ? Tôi…tại sao lại đến nơi này? Tôi đến đây để làm gì? Vì cái gì?
Kim Na cố gắng xoa đầu, khuôn mặt bối rối.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, bước lên nói:
– Cho dù cậu nghĩ không ra thì bây giờ không phải là cậu vẫn ổn sao? Ha ha, đôi khi tôi cũng gặp phải chuyện này, đang suy nghĩ về điều gì đó thì đột nhiên đi đến một nơi nào đó, đến lúc tỉnh lại thì mới phát hiện là mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, sau đó nghĩ lại thì cũng không nhớ là mình vừa nghĩ cái gì nữa. Thỉnh thoảng tôi cũng gặp tình huống này mà, ha ha, không có gì đáng ngại đâu.
– Là như vậy sao?
Kim Na xoa xoa thái dương bối rối khó hiểu.
– Không phải là tôi bị tiêm thuốc mê đấy chứ? Tôi nghe nói thuốc mê có thể khiến con người ta bị mất trí nhớ.
– Vậy cậu mau về nhà đi, không chừng người nhà đang rất lo lắng đấy.
Tôi nói với Kim Na.
– Tôi cũng vừa hoàn thành xong việc lấy lời khai, cậu có muốn về chung không?

Nhìn thấy tôi thì thần sắc của Kim Na cũng đã dịu xuống được một chút, cô nhíu mày do dự, cuối cùng thở hắt ra và nói:
– Không cần, nhà tôi cũng gần đây nên tôi tự về được.
Hình như Kim Na đã dần ổn định lại, cô suy nghĩ một lát lai hỏi:
– Vương Nhất Sinh, tại sao cậu lại bị cảnh sát gọi vào lấy khẩu cung vậy? Không phải là cậu phạm tội gì đấy chứ?
Tôi cười nói:
– Không có gì, cậu biết vụ án mạng ở Ngân Nhạc không? Hôm qua lúc tôi đi dạo phố lại trùng hợp đi ngang qua Ngân Nhạc, có người nhìn thấy tôi vậy nên tôi bị tình nghi và cảnh sát bắt tôi đến đây để lấy khẩu cung.
– Vậy à?
Kim Na gật đầu.
– Hóa ra cả ngày hôm qua tôi đi cùng với cậu, chuyện này tôi cũng vừa mới biết, nghe nói hôm qua ở Ngân Nhạc có vụ án mạng mười hai người chết. Hung thủ chính là Thị ủy Phó Bí thư Trương Quốc Hoa, ông ấy còn phóng hỏa đốt cả Nhân Nhạc luôn. Hơn nữa những người chết ở đó cũng rất kì lạ, có mấy người nhảy lầu, có mấy người bị dao đâm chết, ngoài ra còn có người bị súng bắn chết.
– Ha ha, đúng vậy, tôi cũng biết chuyện đó, cũng vì chuyện này mà tôi mới bị gọi đến đây để lấy khẩu cung đó, bây giờ thì ổn rồi.
Trán tôi đổ mồ hôi, đi đến gần Kim Na để nói về chuyện này.
– Vậy à, này, vậy cậu chứng kiến được gì vậy? Cảnh sát hỏi cậu những gì?
Thoạt nhìn Kim Na có phần kích động, tâm trạng Kim Na có lẽ đã khá hơn lúc nãy.
– Còn có thể hỏi gì nữa, hỏi tôi nhìn thấy ai, chuyện xảy ra như thế nào.
Tôi trả lời cho có lệ.
– Vậy à, vậy cậu có thấy căng thẳng không?
Kim Na nhìn tôi đùa:
Tôi cười và nói:
– Có gì đâu mà căng thẳng, tôi không phải tội phạm giết người, chỉ là đến để lấy khẩu cung thôi mà.
Tôi vừa nói xong thì bên ngoài trụ sở cảnh sát người ngoài đường đi bộ đã nhiều dần lên, trời đã tối đen, đèn trong thành phố đã lên sáng rực, ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống lối đi bộ, bóng của tôi và Kim Na trải dài trên đường.
Vì tôi và Kim Na đi chung với nhau một đoạn đường dài, sau đó mới rẽ ra hai con phố khác nhau, một đường đi ngang qua tòa nhà bốn tầng với những khối đá kiểu xưa, một làn gió thổi qua làm bay mất vài bông hoa lê trên đầu của Kim Na.
Ngoài em gái tôi ra thì hình như không có một người con gái nào cùng sánh vai với tôi đi bộ lâu như vậy cả. Khoảng cách với trụ sở cảnh sát ngày càng xa nên trong lòng tôi cũng dần ổn định hơn.
Lúc đầu Kim Na đi cùng tôi thì cũng thấy ngượng ngùng, không biết nói chuyện gì cả.
Trong lúc nhất thời cả tôi và Kim Na đều thấy khó xử nên cả hai cứ im lặng mà bước đi.
Sau vài lần đắn đo thì cuối cùng cô cũng là người mở miệng trước.

– Này, Vương Nhất Sinh.
Kim Na bỗng nhiên ngẩng đầu, vén mấy sợi tóc trước mặt ra sau, nhìn vào màn đêm, vui vẻ nói:
– Cậu nói xem có phải là chúng ta rất có duyên không? Cùng học chung tiểu học, sơ trung thì cùng trường nhưng cách nhau một lớp, bây giờ lên trung học thì lại là bạn cùng lớp.
– Đúng là có duyên, thế giới này quá nhỏ bé.
Tôi cười phụ họa theo, nhìn lên bầu trời có hai ngôi sao cô đơn lấp lánh.
– À, đúng rồi Vương Nhất Sinh, không biết cậu còn nhớ chuyện lúc học tiểu học không nhỉ?
Kim Na cười.
– Lúc học tiểu học có nhiều chuyện như vậy, sao tôi nhớ được?
Tôi chậm rãi bước đi, không quan tâm đến câu hỏi của cô ấy.
– À, rất nhiều đấy.
Kim Na cười.
– Lúc học tiểu học cậu đều là học sinh giỏi, có kết quả học tập tốt nhất lớp, chuyện này tôi nhớ rất rõ.
Tôi không hiểu được ý của Kim Na là gì nhưng vẫn không giảm tốc độ bước đi.
– Không phải cậu cũng rất xuất sắc trong mỗi học kì sao?
Tôi hỏi ngược lại.
– Làm sao mà lợi hại bằng cậu được. Tôi nhớ là bài văn của cậu thường được giáo viên dán ở phía sau tường để mọi người cùng xem, có vài lần tôi cũng viết văn nhưng không tìm được nguồn cảm hứng, đều là nhìn vào bài văn của cậu để lấy cảm hứng cả đấy. Còn cả lần thi vẽ ở trường tiểu học nữa, lần ấy thật sự cảm ơn cậu.
Kim Na nói:
– Lần ấy tôi đại diện cho lớp đi thi, vốn rất tự tin nhưng tác phẩm của tôi lại bị lọ mực màu đỏ đổ lên làm bẩn mất, chỉ còn mười phút nữa là phải nộp bài, khi đó tôi nghĩ chắc là bỏ cuộc rồi, kiểu gì cũng đi đời nhà ma nhưng không nhờ là cậu lại dùng phần giấy còn sót lại, dùng bút lông vẽ một bức “Hàn giang độc điếu đồ” đưa cho tôi đi thi….
Nghe Kim Na nói như vậy tôi mới nhớ ra, lúc học lớp bốn, Kim Na đã đại diện cho lớp đi thi vẽ, tác phẩm của cô ấy là “Bông sen ngày hè”, cô vất vả suốt nhiều tuần liền để hoàn thành nó nhưng trong một lúc vô ý đã làm đổ lọ mực vào bức tranh được cuộn tròn, chỉ trong phút chốc tâm huyết đã hóa thành hư ảo. Khi đó Kim Na ngồi trước tôi, thấy cô ấy khóc lóc nên giúp cô ấy tráo bức tranh vẽ con ngựa ở triều đại Nam Tống “Hàn giang độc điếu đồ” cho cô đi thi.
Kim Na cười tươi nói:
-Lúc ấy tôi vốn không biết khái niệm “lưu bạch” (khoảng trống còn sót lại) là gì, thấy cậu vẽ một bức tranh thủy mặc vào khoảng trống ấy rồi đem nộp, cực kì căng thẳng, mặc dù bức tranh của cậu rất tốt nhưng tôi thật sự không tin tưởng….ai ngờ rằng kết quả cuối cùng chúng ta được trao giải nhất.
Nói đến đây Kim Na để lộ vẻ mặt khâm phục, cảm kích vô cùng.
– Chỉ là may mắn thôi, chuyện lâu như vậy rồi bây giờ nói lại làm gì.
Tôi cười chua chát.
– He he, chỉ là tôi rất khâm phục tài năng của cậu thôi. Lúc học tiểu học các cuộc thi trên máy tính cậu đều tham gia. Khi làm mô hình máy bay thủ công thì tôi với cậu chung một tổ, cậu là tổ trưởng, cũng là người làm tốt nhất nên nhận được sự khen người của giáo viên.

Kim Na cười híp mắt, thè lưỡi nói:
– Còn có một lần khiến tôi giật mình, kí ức đó dường như vẫn còn rất mới mẻ với tôi. Đó là lúc học được một nửa học kì năm lớp năm, cậu không cẩn thận làm đổ lọ mực của tôi, kết quả là làm bẩn mất cái váy của tôi, rửa như thế nào cũng không sạch, bộ váy ấy có giá là 600 nhân dân tệ, khi ấy tôi nói không cần bồi thường nhưng cậu nói nhất định sẽ trả lại tiền cho tôi. Tôi vốn không để ý đến nhưng sau một tháng thì cậu đã trả tôi 600 nhân dân tệ thật, tôi biết nhà cậu không khá giả gì, không biết cậu lấy tiền ở đâu ra…..
Nghe Kim Na nhắc đến tôi mới nhớ ra đúng là lúc học tiểu học có chuyện kia thật, một lần tôi làm bẩn cái váy trắng của cô ấy và sau đó đúng là có đem tiền đến trả cô ấy….
– Vương Nhất Sinh, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết lúc ấy cậu lấy tiền ở đâu ra, tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện này, bây giờ cậu…..có thể nói không?
Kim Na nghi ngờ hỏi.
Bị Kim Na hỏi tới cùng nên tôi thẳng thắn thừa nhận.
– À, chuyện đó hả, thật ra cũng không có gì khó hiểu lắm, 600 nhân dân tệ đó là do tôi tự mình nghĩ cách kiếm ra.
– Do chính cậu kiếm à? Nhưng lúc ấy cậu mới học lớp năm, làm sao kiếm được tiền? Không phải là cậu……đi nhặt lon, bì ni lông để bán đấy chứ?
Kim Na ngày càng tò mò hơn.
– Không phải vậy, kiếm được tiền ở chợ thủ công mĩ nghệ Hoa tranh điểu ngư trùng. Muốn nghe một chút về việc tôi kiếm tiền như thế nào không?
– Có.
Kim Na gật đầu.
– Sau cái lần làm bẩn quẩn áo của cậu tôi đã quyết tâm phải bồi thường cho cậu, Vương Nhất Sinh tôi chưa bao giờ thiếu nợ ai điều gì. Cho nên sau đó tôi đến chợ Tranh hoa điểu ngư trùng để kiếm tiền.
Tôi từ từ giải thích.
– Tôi thấy ở chợ này có một một cửa hàng, phía trước có bán một con vẹt biết nói đến hàng trăm từ với giá 50.000 nhân dân tệ, trong khi bình thường chỉ cần 10 nhân dân tệ là mua được một con rồi.
– Vậy nên cậu mua một con vẹt với giá 10 nhân dân tệ về rồi nuôi rồi dạy nó nói và đem nó đi bán hả?
Kim Na tò mò hỏi.
– Tất nhiên là không phải.
Tôi lắc đầu.
– Tôi đủ khả năng để mua một con vẹt và thức ăn cho nó, sau hai ngày ngồi xổm ở chợ Tranh hoa điểu ngư trùng gần cửa hàng kia để chờ vài người giàu có đi ngang qua nhìn thấy con vẹt và mua nó. Tôi chờ hai ngày, cuối cùng cũng có một gã nhà giàu, gã đó là Phó Chủ tịch của công ty Thật Nghiệp, từ đó tôi biết được ông ta có khối tài sản kếch xù. Gã rất thích vẹt nhưng nhìn đến mức giá thì gã không muốn mua, sau một hồi trả giá với chủ tiệm nhưng chủ tiệm vẫn không chịu bán thế nên tôi liền tóm lấy cơ hội, tự giới thiệu mình với gã nhà giàu kia.
– Tôi là một người “điểu ngữ sư” (người dạy chim), trong một tháng có thể dạy vẹt nói chuyện, mỗi ngày dạy 2 tiếng, tiền công là 2000 nhân dân tệ, đảm bảo thành công, hơn nữa sẽ nhận tiền sau khi dạy xong.
– Không thể nào?
Kim Na mở to hai mắt,
– Gã nhà giàu kia không thể tin cậu được.
– Ông ta đương nhiên là không tin rồi.
Tôi cười gượng,
– Tuy nhiên tôi đã sớm chuẩn bị, tôi kiếm tất cả các loại sách về các loài chim quý hiếm có ở chợ Tranh hoa điểu ngư trùng về đọc, sau đó đọc thuộc lòng cho gã nhà giàu kia nghe. Các kiến thức từ Braxin đến Italia có tất cả 35 loại chim quý hiếm, cuối cùng gã ấy cũng tin tôi và mời tôi về dạy cho chim gã, mỗi buổi chiều tôi đều đến nhà ông ta và dạy chim trong vòng một tiếng, cứ như vậy duy trì kiếm được 25 ngàn nhân dân tệ trong gần một tháng.
– Thật à?
Kim Na ngạc nhiên nói, ngay lập tức thấy hứng thú nên nở một nụ cười đẹp mê người, nhẹ nhàng nói:

– Vậy là cuối cùng con vẹt kia cũng nói chuyện được hả? Nếu không thì cậu đã không nhận được tiền.
Tôi nhìn Kim Na, cười nói:
– Chuyện này có hai kết quả, cậu muốn nghe không?
– Hả?
Kim Na trợn tròn mắt.
– Hai kết quả là sao? Cậu nói nhanh đi.
– Kết quả thứ nhất là con vẹt thông minh kia sau khi được tôi dạy đã có thể nói chuyện, nó cũng nhẹ nhàng bay ra khỏi lồng sắt và bay lượn quanh tay của tôi, vừa bay vừa hót:
– Thích anh, thích nha.
Tôi cũng nhận được tiền công một cách suôn sẻ.
Tôi nói xong thì im lặng, không nói thêm nữa.
– Vậy kết quả thứ hai thì sao?
Kim Na hồi hộp hỏi.
Tuy nhiên tôi chỉ cười và im lặng.
– Cậu nói nhanh đi.
Kim Na bắt đầu nóng ruột.
– Cậu thật sự muốn nghe à?
Tôi hỏi một cách nghiêm túc.
– Cậu nói đi.
Kim Na gật đầu, ánh mắt tập trung nhìn tôi.
Tôi thở dài sau đó đưa ngón giữa và ngón trỏ lên, nói:
– Kết quả thứ hai là vì con vẹt kia từ đầu đến cuối vẫn không thể nói được nên sau 20 ngày tôi thừa dịp lúc gã nhà giàu không để ý đã cho con vẹt ăn thức ăn trộn với thuốc chuột, năm ngày sau con vẹt chết, nhưng bởi vì lúc nó chết tôi không có mặt ở đó nên gã ấy không phát hiện ra được con vẹt là do tôi giết. Cuối cùng gã ấy cho rằng là do gã nuôi không đúng cách nên hại chết con vẹt, hắn nghĩ đến việc hàng ngày tôi vất vả đến để dạy cho con vẹt nên vẫn cho tôi một nửa số tiền công.
Tôi cười, chợt nhìn thấy mặt Kim Na tái nhợt, mặt không còn chút máu, tôi thản nhiên hỏi:
– Cậu hy vọng sẽ là kết quả nào?
Nhìn vào mặt tôi thì Kim Na thừ người ra, suy nghĩ một hồi lâu.
Một lúc lâu sau Kim Na mới chậm rãi mở miệng, nhìn tôi một cách nghiêm túc, nói:
– Tôi tin vào kết quả thứ nhất.
– Chúc mừng, Kim Na, bạn là một người bạn thật lý tưởng.
Tôi cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.