Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 37: Gặp Cảnh Sát​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 37: Gặp Cảnh Sát​


Nhìn thấy trong tay có màu đỏ sẫm, đầu óc tôi quay cuồng, một lúc lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh.
Tại sao nước mắt của tôi lại là máu?
– Anh, mắt của anh làm sao vậy? Tại sao lại như vậy?
A Tuyết hoảng sợ nhìn tôi nói.
– Không sao, anh không sao đâu.
Tôi cố gắng lau đi những vệt máu, sau đó đi ngang qua người A Tuyết, chạy thẳng vào toa lét và bật đèn lên, nhìn thẳng vào gương.
Nhìn thấy gương mặt mình trong gương, trái tim tôi như vỡ vụn ra.
Máu chảy từ khóe mắt xuống hai má, xuống cằm, chậm rãi ngưng tụ lại và rơi xuống thành giọt.
Tuy nhiên đôi mắt của tôi thoạt nhìn qua không có gì khác thường cả.
Tại sao lại như vậy?
Tôi mơ hồ không hiểu gì cả, gặp chuyện vừa rồi tôi nghĩ chắc chắn là mắt tôi không phải bị thương hoặc bị mắc bệnh gì đó, điều duy nhất tôi nghĩ đến là “Câu hồn thuật” của Hồ Tiên. Chính “Câu hồn thuật” đã khiến mắt tôi chảy ra huyết lệ. Chuyện này là sao?
Tôi vặn vòi nước nóng, ngẩng mặt lên lấy nước vỗ vỗ vào, rửa sạch huyết lệ trên mặt, đến lúc đảm bảo là huyết lệ không còn chảy nữa thì mới thở nhẹ ra.
Cũng may là bị chảy huyết lệ nhưng thị lực của tôi không bị ảnh hưởng gì cả.
Tôi thở ra nhẹ nhàng, lau khô mặt, bước ra khỏi toa lét.

– Anh bị sao vậy?
A Tuyết hoảng sợ đứng ngoài cửa đợi tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.
– Không có việc gì đâu, hình như ở mí mắt của anh bị xước, không cần phải lo lắng. Không phải là bây giờ anh rất ổn sao?
Tôi gượng cười, xoa đầu và an ủi A Tuyết.
Nhưng A Tuyết vẫn lo lắng, ngẩng đầu lên nhìn tôi:
– Nhưng mắt của anh không bị thương………….có phải anh bị bệnh gì không? Hay là anh đến bác sĩ khám thử đi.
Nghe A Tuyết nói tôi rất cảm động.
Tôi dụi mắt, thuận miệng nói:
– Được rồi, anh sẽ đến bác sĩ khoa Mắt để kiểm tra, có thể là do bị lây một loại bệnh về mắt nào đó thôi, chắc cũng không nặng lắm đâu.
Thật ra là tôi muốn đến gặp Hồ Tiên, đã một thời gian rồi tôi chưa nhìn thấy cô, mặc dù trong lòng còn rất ít khúc mắc nhưng nói tóm lại là tôi muốn đi. Mọi chuyện đã tạm thời lắng xuống, hơn nữa bây giờ mắt tôi lại đột nhiên đổ máu cũng rất kì lạ, tôi đến đáy giếng gặp cô là thỏa đáng nhất.
Nghe thấy tôi đi đến gặp bác sĩ thì A Tuyết vuốt ngực, thở ra nhẹ nhõm. Tôi dọn dẹp nhà một lát rồi mới đi ra khỏi cửa.
– Anh đi đây, lúc về sẽ mua đồ ăn trưa cho em.
Tôi vẫy tay chào A Tuyết, tôi định đi ra cửa nhưng khi tôi vừa xoay quả đấm cửa thì giật mình.
Ở ngoài cửa là hai người mặc cảnh phục màu đen, đội nón cảnh phục màu đen.
Cảnh phục màu đen là……cảnh sát.
Nhìn thấy hai cảnh sát mặc cảnh phục đen thì trong lòng tôi bất giác run sợ.
Lúc tôi nhìn thấy hai người họ thì họ cũng nhìn thấy tôi, hai người họ có thân hình cao lớn, mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.
– Đây là nhà của Vương Nhất Sinh đúng không?
Cảnh sát nhìn thấy tôi thì lạnh lùng hỏi.
Âm thanh lạnh lùng ấy khiến lòng tôi dậy sóng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Chuyện gì nên đến thì cũng đến rồi.
Tôi hít một hơi sâu, nắm chặt tay lại và nhìn vào hai người họ, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi:
– Đúng, tôi là Vương Nhất Sinh đây, có chuyện gì?
Hai người họ nghe tôi trả lời thì ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, sau đó một người lấy từ trong túi áo ra thẻ cảnh sát cho tôi xem.
– Vương Nhất Sinh, chúng tôi là cảnh sát, không biết anh đã biết gì về chuyện xảy ra ngày hôm qua chưa?

Thình thịch……tôi run rẩy.
Chuyện ngày hôm qua đương nhiên là chuyện có mười hai người chết ở Ngân Nhạc rồi.
Tôi hít một hơi, sau đó bình tĩnh nói:
– Chuyện gì cơ?
– Thật sự là anh…..không biết sao? Chuyện xảy ra chiều hôm qua ở Ngân Nhạc ấy?
Cảnh sát nheo mắt lại nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh giác và nghi ngờ.
Tôi nắm chặt tay, xem ra……quả nhiên là cảnh sát bắt đầu nghi ngờ tôi. Không được, bất luận là như thế nào tôi cũng không thể để lộ ra dấu vết được. Tôi hành động rất cẩn thận và chắc ăn, cảnh sát không thể tìm ra chứng cứ được. Tôi tính toán lại rất nhanh các chi tiết của ngày hôm qua, sau đó thản nhiên nhìn hai người cảnh sát, nói:
– Không biết, là chuyện gì?
– Hôm qua ở Ngân Nhạc có mười hai người chết, đó là con của Trương Quốc Hoa, cả nhà Lí Chí Hoa, cả nhà Ngô Khánh và cả nhà Mã Khánh Quốc, tất cả họ đều chết ở Ngân Nhạc…..nghe nói những người đó mấy hôm trước có dính líu đến anh. Chuyện này anh thật sự không biết sao?
Nói xong hai người họ nhìn tôi chằm chằm, hình như họ muốn tìm thấy một câu nói dối nào đó của tôi thì phải.
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt họ nhưng tôi vẫn phải kiên trì đến cùng và nhìn vào mắt họ.
– Hả, chết nhiều người vậy sao? Tôi không biết thật mà, tuy nhiên, chết cũng tốt, tôi thật sự muốn nói lời cảm ơn đến kẻ giết người kia đấy.
Nói xong tôi cười lạnh lùng, giả vờ như sự việc trên không hề liên quan đến mình.
– Anh đang nói thật hay nói dối vậy? Chuyện này anh thật sự không biết sao?
Ánh mắt của hai người họ ngày càng lạnh hơn, hình như đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt tôi thì phải.
– Các anh nghi ngờ tôi giết người sao?
Tôi nhìn chằm chằm vào họ và nói:

– Ha ha, rất xin lỗi, đúng là tôi rất muốn giết hết bọn chúng vì chúng đã hãm hại em gái tôi, tuy nhiên buổi chiều hôm qua tôi đi cùng với bạn học của mình nên không biết chuyện gì cả.
– Tâm lý rất tốt đấy, từng này tuổi đúng là hiếm thấy….Tuy nhiên anh vội vàng thanh minh để làm gì?
Hai gã cảnh sát lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi hơi chột dạ, cúi mặt xuống và không nói gì.
– Vương Nhất Sinh, hiện tại mười hai người chết kia đều liên quan đến anh, cảnh sát chúng tôi xác định được anh là người khả nghi nhất. Phiền anh đi theo chúng tôi đến trụ sở cảnh sát, anh bây giờ là đối tượng tình nghi quan trọng.
Nói xong hai gã cảnh sát bước lên túm lấy bả vai tôi, ra hiệu tôi đi theo họ.
– Chuyện này cảnh sát đã thành lập một tổ điều tra đặc biệt, nếu đúng là do anh làm thì anh không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật đâu. Vương Nhất Sinh, anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.
Trong nháy mắt trái tim tôi bị nhấn chìm vào biển nước.
Không được, tôi không được thể hiện ra là mình bị kích động được, mặc kệ cảnh sát nghi ngờ tôi thì họ cũng không có chứng cứ phạm tội của tôi. Huống chi cảnh sát cũng không thể biết được chuyện tôi có “Câu hồn thuật”, chỉ cần chuyện “Câu hồn thuật” không bị bại lộ thì cảnh sát không có đủ cơ sở để bắt tôi quy án.
Nghĩ vậy nên tôi lấy lại được một chút bình tĩnh, nói:
– Tôi không giết người thật mà, nếu là chuyện của em gái tôi thì tôi có đi nói cho các anh biết, còn những chuyện khác tôi không biết gì cả.
– Đi theo chúng tôi đã rồi nói sau.
Hai gã cảnh sát cao to lạnh lùng nói với tôi, xem ra tôi không đi theo họ cũng không được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.