Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 23: Liên Hoàn Kế​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 23: Liên Hoàn Kế​


Tôi ôm A Tuyết, hai người khóc nức nở ở trong bệnh viện.
Một lúc sau tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi:
– A Tuyết, anh nằm đây bao lâu rồi?
– Bây giờ là mười giờ, anh ngất đi cũng gần một ngày rồi….
Trái tim tôi lại đau nhói lên hỏi:
– Yên Yên đâu?
Nói đến Yên Yên thì mắt của A Tuyết lại rưng rưng.
– Chị Yên Yên còn nằm ở nhà xác………bác sĩ nói chúng ta có thể nhận xác sau hai ngày nữa.
Nghe vậy tim tôi như bị đóng băng.
– Mẹ đâu? Mẹ sao rồi?
Tôi hỏi.
– Mẹ vẫn nằm ở nhà…….tình hình của mẹ cũng không được tốt lắm.

A Tuyết cúi đầu.
Tôi cắn chặt răng, mẹ bệnh nặng ở nhà, cả ngày đều nằm trên gường, những tháng gần đây bệnh lại càng nặng hơn, ngay cả việc đi xuống giường cũng rất khó khăn, cả ngày mê man phải dựa vào thuốc mới có thể gắng gượng sống qua ngày,
– Anh, anh ăn chút cháo đi, em mua lúc sáng nên giờ hơi nguội rồi.
A Tuyết đến chỗ tủ đầu giường lấy một chén cháo đưa tôi ăn, vóc dáng bé nhỏ của A Tuyết rất giống với Yên Yên trước đây, chị gái vừa mất thì dường như trong nháy mắt A Tuyết đã trưởng thành hơn rất nhiều.
– Anh ăn đi.
Lòng tôi lại đau nhói lên, tôi lau nước mắt, cầm lấy chén cháo từ A Tuyết và tự ăn. Thực ra tôi không có bụng dạ nào để ăn uống nhưng vì muốn A Tuyết không phải lo lắng và thấy tôi vẫn ổn nên mới miễn cưỡng mà nuốt vào một chút.
Ngay cả khi bạn đang rất khó chịu và đau đớn nhưng trước mặt người thân của mình thì bạn vẫn phải giả vờ mạnh mẽ để an ủi và làm họ an lòng.
Khi các y tá đến khám cho tôi thì đã nói rằng vết thương của tôi rất nặng, vết thương to nhỏ đều có hết, nội thương, ngoại thương cũng đủ cả, nếu người bình thường thì chắc đã bị bại liệt rồi, nhưng tôi có thể đứng lên đi lại thì đúng là một kì tích.
Tuy nhiên, đến lúc nghe các bác sĩ nói tôi lại rất ngạc nhiên, hôm qua vết thương của tôi rất nặng, nặng đến nỗi da thịt đều muốn tróc ra hết, nhưng hôm nay vết thương đã khép miệng lại, những vết bầm tím, sưng tấy, hay những chỗ chảy máu đều đã lành, giờ chỉ còn lại chút sẹo mờ mờ.
Chuyện này là sao?
Thể chất của tôi vốn không tồi, nhưng dù thể chất có tốt như thế nào thì cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được, nhất là vết thương trên đầu tôi bây giờ chỉ còn lại một vết xước nhỏ, rõ ràng là vết thương đó đã lành miệng rồi.
– Này, tại sao vết thương của anh lại hồi phục nhanh như vậy?
Ngay cả bác sĩ kê toa thuốc cho tôi cũng bất ngờ không kém.

– Có thể là do thể chất của tôi tốt, từ nhỏ đã như vậy rồi.
Tôi thuận miệng tìm đại một lý do để trả lời, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một nguyên nhân khác.
Không lẽ là nhờ viên Linh nguyên kim đan của Hồ Tiên cho đã giúp tôi nâng cao được thể chất bản thân? Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có lý do này là hợp lí nhất thôi.
Đến thời điểm này thì cho dù có bất cứ chuyện gì kì lạ xảy ra tôi cũng không còn thấy quá ngạc nhiên nữa.
– À, vậy thì thể chất của anh đúng là rất tốt đấy, tuy nhiên không biết có bị nội thương gì không……..tốt nhất anh nên ở lại đây thêm hai ngày, chụp X – quang xem sao.
Vị bác sĩ đó khuyên tôi.
– Ha ha, tôi không sao, chuyện ấy tôi biết rõ mà.
Tôi cố ý cử động một chút để bác sĩ tin mình.
Vị bác sĩ đó cau mày nhìn tôi sinh khí dồi dào nên cảm thấy có điều gì đó rất lạ.
Bỗng nhiên bác sĩ hạ giọng hỏi tôi.
– Là ai đã đánh anh đến mức này? Có muốn báo cảnh sát hay không?

Tôi sững sờ, báo cảnh sát à? Chuyện này báo cảnh sát sẽ có tác dụng sao?
Tôi lắc đầu cười nói:
– Cám ơn đã quan tâm, chuyện này tôi tự biết cách xử lí.
Bác sĩ nghe tôi nói vậy thì cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao họ cũng nghĩ chắc là tôi tham gia vào một vụ đánh nhau nào đó và không muốn dính líu tới cảnh sát.
Tôi cũng không chụp X – quang luôn, buổi chiều tôi sẽ làm giấy tờ để xuất viện.
Mọi chuyện đến nước này thì tôi cũng đã thông suốt được một vài điều.
Tất nhiên là tôi cũng không có ý định từ bỏ, và đầu óc tôi cũng đã tỉnh táo hơn, tôi biết là tôi thông minh nhưng cho dù tôi có thông minh đến đâu mà chỉ dựa vào tài hèn sức mọn, không có kế hoạch chu đáo thì chỉ có thể dẫm vào vết xe đổ của ngày hôm qua thôi.
Trước khi xuất viện tôi cố ý vào trong WC của bệnh viện để thử nghiệm “Câu hồn thuật”.
Tôi thử nghiệm với bốn kiểu:
Thứ nhất là muốn xác nhận xem thông qua sự phản chiếu của gương thì có thể thực hiện “Câu hồn thuật” hay không, câu trả lời là có.
Thứ hai là muốn thử xem với những người mang kính râm hoặc qua lớp kính mờ thì dùng “Câu hồn thuật” có tác dụng hay không, kết quả giống như hôm trước là không có tác dụng. Mặc dù không biết tại sao nhưng theo tôi đoán thì “Câu hồn thuật” giống như một tia sáng, với những người mang kính râm thì cường độ ánh sáng và quang phổ sẽ bị ảnh hưởng, khiến “Câu hồn thuật” không thể phát huy tác dụng.
Thứ ba chính là khi nhìn đối phương chỉ với một con mắt thì có thể thực hiện “Câu hồn thuật” hay không, kết luận là có.
Thứ tư chính là kiểm tra xem hiệu lực của mệnh lệnh đó kéo dài được trong bao lâu.
Những mệnh lệnh như là “Từ hôm nay trở đi bạn sẽ bị câm điếc” hoặc là “Từ hôm nay trở đi bạn sẽ đổi thành họ Vương”,…..tôi phát hiện được là thời gian kéo dài hiệu lực rất dài, chỉ khi tôi nhìn vào mắt đối phương và nói “giải” thì họ mới thoát khỏi “Câu hồn thuật”, tuy nhiên dạng mệnh lệnh như “Nhặt tờ giấy dưới kia lên cho tôi” thì chỉ cần đối phương hoàn thành mệnh lệnh là sẽ tự nhiên được giải và trở thành người bình thường.
“Câu hồn thuật” hiện là vũ khí duy nhất của tôi, nó cũng giống như khẩu súng của một kẻ giết người vậy, muốn bắn được người khác thì bạn phải biết cách sử dụng khẩu súng đó.

Ngoài những việc đó ra thì tôi còn xác định được khoảng cách xa nhất để thực hiện “Câu hồn thuật” là 50 mét vì ngoài 50 mét tôi không thể nhìn rõ mắt của đối phương, mà cho dù có nhìn rõ thì giọng nói của tôi cũng không rõ lắm, vậy nên trong vòng 50 mét thì mới có thể sử dụng “Câu hồn thuật” hiệu quả nhất.
Tới bây giờ thì tôi có thể xác định được “Câu hồn thuật” của tôi không có tác dụng với một đám người, người mù, người điếc, người nước ngoài và người điên, họ không thể hiểu được mệnh lệnh của tôi. Người mù thì không nhìn thấy mắt tôi, người điếc thì không nghe thấy tôi nói, còn người nước ngoài thì cũng không thể hiểu được mệnh lệnh của tôi, trừ khi là tôi đi học ngoại ngữ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này tôi cũng không thể sử dụng “Câu hồn thuật” với người nước ngoài được.
Sau khi biết được sơ qua về cách sử dụng “Câu hồn thuật”, tôi bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch của mình.
Đối phó với Trương Quốc Hoa tất nhiên là không dễ dàng, nhưng xuống tay với em gái tôi ngoài nhà Trương Quốc Hoa ra thì còn đến ba nhà nữa, trước khi bắt đầu thực hiện kế hoạch tôi phải tìm cho ra mối quan hệ giữa bọn họ.
Em gái tôi đã bị giết chết trong KTV, tôi tự hỏi là Yên Yên và bọn nhóc tóc nâu kia quen biết như thế nào? Là bạn học trước giờ hay mới chỉ mới quen biết đây thôi?
Sau một lúc suy nghĩ tôi có thể đưa ra kết luận là quen biết từ trước bởi vì tên tóc nâu kia biết rất rõ gia đình tôi không có thế lực, hơn nữa Trương Quốc Hoa có thể tìm được đến tận nhà tôi chắc chắn là do bọn chúng nói, vậy nên có thể khẳng định là em gái tôi biết bốn đứa đó từ trước.
Như vậy khả năng chúng là bạn học rất cao.
Bốn tên nhóc kia lại ở cùng nhau trong KTV nên có thể giải thích được mối quan hệ của chúng cũng không đến nỗi tệ, đều là thế hệ thứ hai của những gia đình giàu có, vậy cho nên mới có thể kéo bè kết phái với nhau.
Đến lúc này tôi vẫn chọn Trương Quốc Hoa là bia ngắm lớn nhất, muốn xé xác lão, muốn bắn một phát giết chết lão, nhưng điều này có thể gây tác dụng ngược lại là khiến tôi phải vào tù. Bây giờ tôi lại có một suy nghĩ khác, hay là……….ra tay với người nhà của Trương Quốc Hoa trước, ví dụ như…..ra tay với thằng con lão, lúc đầu tôi cũng đã không có ý định tha cho bọn nhóc ấy, tôi cũng sẽ xử lý bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi….
Xem ra tôi phải ra tay với bọn nhóc đó trước rồi…..
Dần dần một kế hoạch hoàn hảo được hình thành trong tâm trí tôi.
Đó là một liên hoàn kế.
Hơn nữa có thể thông qua đó bắt được một mẻ cá lớn, có thể đối phó được với Trương Quốc Hoa và ba gia đình còn lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.