Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh

Chương 24: Dấu Vết Để Lại​


Bạn đang đọc Cuối Cùng Là Hồ Ly Tinh: Chương 24: Dấu Vết Để Lại​


Buổi chiều hôm đó tôi yêu cầu được xuất viện để đi dạo, A Tuyết ngăn tôi lại và lo lắng hỏi tôi muốn làm gì, nó sợ tôi lại làm việc ngốc ngếch và lo lắng cho vết thương của tôi.
– Yên tâm đi A Tuyết, tâm trạng anh không được tốt lắm nên muốn ra ngoài đi dạo.
Tôi trấn an A Tuyết.
– A Tuyết, em về trước lo mẹ đi, anh đi vào thành phố một lát.
Tôi vuốt đầu A Tuyết bảo nó về nhà.
– Anh, rốt cuộc anh muốn đi đâu?
A Tuyết vẫn lo lắng nhìn tôi, lông mày nhíu lại.
– Anh chỉ vào thành phố đi dạo thôi, thật đấy, anh sẽ không làm chuyện gì điên rồ đâu.
Tôi gượng cười vỗ về A Tuyết, con bé lo lắng nhìn tôi nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, ra vẻ đã hiểu và đi về nhà trước.
A Tuyết từ nhỏ đã là một cô bé chu đáo, nhưng bây giờ nó vẫn còn bé quá, chưa đủ lớn để hiểu được mọi chuyện.
Nhìn thấy A Tuyết đã lên taxi tôi liền đi đến phòng khám mà bọn Chu Cần đã đưa tôi đến tối qua để tìm nữ bác sĩ kia, thu hồi “Câu hồn thuật” trên người cô. Sau đó tôi đi lên phần đường dành riêng cho người đi bộ mua một ít bánh ngọt và một bộ quần áo nữ mang đến miệng giếng kia cho Hồ Tiên.
Miệng giếng hình như không có gì thay đổi, chẳng qua dưới đáy giếng đã không còn mấy thi thể kia nữa, rõ ràng là Vương Cương đã nghe theo mệnh lệnh của tôi và giải quyết sạch sẽ.
Điều này giúp tôi hiểu rằng “Câu hồn thuật” tuy rằng có thể khống chế được tư tưởng của người khác nhưng không làm ảnh hưởng đến sự thông minh và khả năng làm việc.
– Nhìn bộ dạng của anh thì chắc là lại thất bại rồi hả?
Trong đáy giếng Hồ Tiên vừa ăn bạnh ngọt vừa chế giễu tôi.
– Ừ.
Hồ Tiên quả là tinh tế, từ dấu vết để lại của cuộc gặp gỡ ngày hôm qua đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Tôi cũng không nói dối, thừa nhận sai sót của mình.
– Tuy nhiên vì sai lầm lần này mà tôi thu hoạch được không ít thành quả, sau này tôi sẽ không thất thủ nữa đâu.

Nói xong tôi nắm chặt hai tay lại.
Nghe những gì tôi nói Hồ Tiên khẽ hừ một tiếng, cười nói:
– Đúng là không biết sợ.
– Yên tâm, bây giờ tôi rất tự tin vào bản thân mình.
Tôi nói với Hồ Tiên.
– Tôi đã có được một kế hoạch rất hoàn hảo.
– Thật không?
Hình như Hồ Tiên không có hứng thú với sự tự tin của tôi, tôi cũng không nói thêm liền quay mặt đi chỗ khác, sau đó treo túi bóng đựng bánh và nước lên vách, nói:
– Tôi để bánh ngọt ở đây, nếu một hai ngày tới mà tôi không đến đây được thì cô cứ lấy bánh mà ăn từ từ.
Thấy vậy Hồ Tiên chau mày.
– Lười biếng.
Hồ Tiên nói ra hai chữ này xong thì quay mặt đi chỗ khác và không nói thêm gì nữa.
Nhìn bộ dạng lạnh lùng và yên lặng của Hồ Tiên tôi cũng không thể cười được, tôi rời khỏi đáy giếng trở về nhà, đợi đến nửa đêm tôi đến Đông Kiều gặp Vương Cương để giải “Câu hồn thuật” trên người hắn.
Như vậy tôi có thể thực hiện “Câu hồn thuật” với ba người, tôi cần phải sử dụng nó thật tốt.
Thi thể của Yên Yên còn nằm trong nhà xác của bệnh viện, cần phải liên hệ với nơi hỏa táng để đem về an táng, bệnh tình của mẹ tôi hai ngày nay không được tốt lắm, bởi vì khi nghe tin Yên Yên qua đời nên đã bị đả kích rất lớn, cả ngày nói mê sảng. Bây giờ tôi đã có tiền, là tiền của Trương Quốc Hoa, tôi cần phải đưa mẹ nhập viện để điều trị.
Nhưng thật sự là tôi không muốn động vào tiền của lão, Hồ Tiên đã cho tôi một năng lực hơn người, nếu tôi muốn có tiền thì đó là chuyện quá dễ dàng.
Ngay sau hôm tôi giải “Câu hồn thuật” cho Vương Cương thì cuộc sống của tôi khá yên ổn, tâm trạng của A Tuyết không tốt nên cần anh trai an ủi, thường xuyên ở bên nói chuyện, cùng xem ti vi, nghĩ vài câu chuyện cười để kể cho nó nghe giúp tâm trạng nó tốt hơn.
Đó có thể xem là một ngày nghỉ ngơi trước khi tôi hành động, ngày mai cũng là ngày thứ ba,
Ngày đó cách ngày Yên Yên bị giết bốn ngày.

Vì đám người Trương Quốc Hoa đã âm thầm ra tay, hơn nữa A Tuyết đã nhận tiền để mua sự yên ổn cho nên cảnh sát có thể kết luận chuyện này là do tai nạn dẫn đến chết người, thậm chí cũng không thèm mời tôi đến để nói chuyện kết án nữa.
Bước đầu tiên trong kế hoạch đó là tôi đến quán bar KTV nơi em gái tôi bị giết hại, gọi tất cả đám công tử nhà giàu kia ra.
Yên Yên bị giết ở Ngân Nhạc KTV, so với những KTV ở thành phố Vô Tích thì nơi này còn nổi tiếng hơn nhiều, nó chỉ đứng sau những tòa cung điện nguy nga lộng lẫy thôi.
Yên Yên bị con của Trương Quốc Hoa giết trong một cái ghế lô ở KTV, những tin này tôi đều có được khi nghe cuộc điện thoại của người bác sĩ đã báo cho tôi biết tin Yên Yên chết.
– Anh phải đến nhà tang lễ xem sao, nhân tiện mua đồ ăn luôn, em ở nhà với mẹ, đừng đi ra ngoài, bất kể là ai gõ cửa cũng không được mở cửa nha.
Tôi dặn dò A Tuyết.
– Dạ, anh đi ra ngoài cẩn thận.
A Tuyết buồn rầu, mắt lại rưng rưng đỏ hoe.
– Đừng ủ dột như vậy mà, cười cái đi.
Tôi sờ đầu A Tuyết, cười trấn an nó, nhìn thấy tôi cười nó cũng gượng cười theo.
– Anh sẽ về nhanh thôi.
Tôi vẫy tay chào A Tuyết, sau đó mặc áo khoác vào và xoay người đi ra khỏi cửa.
Gió lạnh mùa đông thổi tóc tôi bay rối mù, tôi quay người lại mỉm cười với A Tuyết nhưng trong lòng thì nặng trĩu.
A Tuyết không hề biết tôi đi ra ngoài lần này là đi……….báo thù.
Sử dụng “Câu hồn thuật” nên tôi có thể đi taxi miễn phí đến Ngân Nhạc.
Tôi đến nơi này là để điều tra số điện thoại liên lạc của bốn thằng nhóc tóc nâu kia.
Ở nơi đăng kí hội viên KTV cần phải lưu lại số điện thoại và chứng minh nhân dân, mặc dù bốn thằng nhóc kia chưa đủ 18 tuổi nên chúng có thể mượn giấy tờ của người khác, nhưng còn số điện thoại thì tôi nghĩ chắc chắn là có lưu lại.
Đây là một bước đột phá, có thể kéo được tất cả bọn chúng ra ngoài.

Bởi vì cuộc sống ở đây khá phát triển nên có rất nhiều nhà buôn bán kinh doanh.
Lúc tôi bước vào KTV thì người bên trong khá ít, số lượng người bán hàng còn nhiều hơn cả khách.
Tôi đi thẳng về phía trước, đứng trước mặt nhân viên thu ngân.
– Thưa anh, anh có muốn ngồi ở ghế lô không?
Một nhân viên thu ngân thấy tôi thì đến lễ phép hỏi.
– Có.
Tôi cười nói.
– Phiền anh lấy giấy chứng minh nhân dân ra để vào trong này đăng kí ghi tên.
Nhân viên đó lịch sự nói và đưa tôi một mảnh giấy để đăng kí.
– Thưa anh, anh có muốn tiến hành làm thẻ hội viên luôn không, anh sẽ nhận được ưu đãi.
– Ừ.
Tôi giả vờ có hứng thú với việc đăng kí thẻ hội viên để đến gần nhân viên đó và nhìn vào mắt đối phương, sau đó tập trung tinh thần vào đôi mắt, hạ thấp giọng nói:
– Bắt đầu từ bây giờ phải nghe lời tôi, hiểu không?
Nghe được mệnh lệnh của tôi thì vẻ mặt của người nhân viên đó bắt đầu ngây ra, nhưng rất nhanh sau đó đã trấn tĩnh lại được.
Thành công, tôi đã sử dụng “Câu hồn thuật” thành công.
– Hiểu.
Nhân viên thu ngân bình tĩnh nhìn tôi và trả lời.
– Nói cho tôi biết ở KTV này có bao nhiêu camera giám sát?
Sau một lát suy nghĩ thì nhân viên đó trả lời:
– Có năm cái, ngoài đại sảnh hai cái, WC một cái, cầu thang một cái và hành lang một cái.
– Tốt.
Tôi gật đầu nói.

– Đợi tôi đi khỏi đây thì trong vòng một giờ anh dùng kẹo cao su dán lên mấy cái camera kia, tuyệt đối đừng để ai nhìn thấy, xong việc thì đợi tôi ở trong WC.
– Biết rồi.
Nhân viên thu ngân gật đầu nói.
– À.
Tôi nói.
– Mấy ngày trước có một vụ ồn ào ở đây, đưa cho tôi xem thông tin đăng kí của bốn học sinh kia, máy tính của bọn anh đều lưu lại đúng không?
– Thưa anh, bốn người kia đều là học sinh, chúng tôi không thể phát hành thẻ hội viên được.
– Vậy ngày xảy ra chuyện tại sao bọn họ được vào ngồi trong ghế lô.
Tôi hạ giọng hỏi.
– Bọn họ mượn giấy tờ của người khác để vào ghế lô.
Nhân viên đó thành thật trả lời tôi.
– Mượn giấy tờ của người khác? Là của ai?
Tôi nhăn mặt hỏi, trong lòng có cảm giác kì lạ.
– Anh xem, đây là tên của người đăng kí ở đây.
Nhân viên thu ngân đưa cho tôi một quyển danh sách, lật đến vài ngày gần đây, sau đó chỉ vào một cái tên và nói:
Tôi nheo mắt lại, cúi đầu nhìn vào ngón tay của nhân viên thu ngân, hình như là có một sự nhầm lẫn nào đó thì phải, tôi choáng váng đầu óc.
– Tại sao………..sao lại như thế này?
Nhìn tên người trong danh sách tôi thấy mình dường như sắp rơi xuống địa ngục.
Vương Nhất Sinh.
Là tên của tôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.