Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 29: Bức tượng khỏa thân
Chỉ thấy hai người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi đứng cạnh giường, nhìn thấy Kiều Mạt, vẻ mặt vô cùng sửng sốt.
Ba người phụ nữ nhìn nhau, Kiều Mạt chưa kịp phản ứng gì, chỉ nghe thấy một trong hai người phụ nữ trung niên có chút coi thường hỏi cô: “Cô là ai?”
Lúc này Kiều Mạt mới tỉnh táo lại, nhanh chóng suy đoán, hai người phụ nữ trung niên này khí chất thanh cao, hơn nữa, có thể tự nhiên ra vào nhà Kỷ Vĩ như vậy, cô hiểu ngay lập tức, một trong hai người hẳn là mẹ của Kỷ Vĩ.
Nghĩ đến đây, cô mặt đỏ tai hồng, chạy nhanh xuống giường, nhớ tới bản thân chỉ mặc áo sơ mi với đồ lót, lại vội chạy đến cạnh giường lấy áo khoác mặc vào.
Người đến đích thật là mẹ của Kỷ Vĩ, Âu Dương Mai và cô em gái Âu Dương Bình.
Kỷ Vĩ mạnh miệng nói rằng đã chia tay với Cao Dao, con gái của Cục trưởng cục thuế quốc gia, dạo gần đây hắn rất ít khi về nhà, mỗi khi về nhà, tinh thần đều rất phấn chấn, trong lòng chị em Âu Dương đều lấy làm lạ, bóng gió hỏi hắn, “Có phải có bạn gái mới rồi không?”
Hắn mỉm cười gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Vâng.”
Có lẽ vì trước kia Kỷ Vĩ có rất nhiều bạn gái, nên mẹ với dì cũng không để tâm câu trả lời của hắn, lần này Âu Dương Mai vô tình đến thăm con, không ngờ lại nhìn thấy một đứa con gái ở trong nhà của con trai, ngủ trên giường của con trai.
Âu Dương Mai đánh giá hết một lượt quần áo trên người Kiều Mạt, lúc này, đứa con gái đứng trước mặt bà đang cúi đầu, vô cùng lo lắng, mặt đỏ bừng căng thẳng.
Bà rất không vừa lòng, trong vòng ba giây liền nhìn rõ dáng dấp của Kiều Mạt, thầm suy đoán vị trí của cô ta trong lòng con trai.
Cô gái này, xét về diện mạo cũng có phần thanh tú, không phải quá xinh đẹp nhưng mặt mày cân đối, đôi mắt trong suốt có hồn, có lẽ con trai thích “ăn chay”, nhưng về gia cảnh, chắc cũng không phải tiểu thư con nhà giàu có gì, nếu không thì tại sao mãi mà con trai không nói năng gì với bà.
Vẻ mặt của Âu Dương Mai cứng nhắc, giọng nói lạnh băng như một cơn gió lạnh buốt vừa quét qua trong mùa đông giá rét: “Cô là ai?”
Kiều Mạt xấu hổ không biết nên giải thích thế nào, hai người phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch này, trước mặt họ bản thân giống như một người giúp việc xấu xí, thấp hèn, cô căng thẳng không biết phải làm sao, bất đắc dĩ khẽ nói: “Cháu, cháu tên là Kiều Mạt.”
Âu Dương Bình lạnh lùng hỏi: “Sao cô lại ở trong nhà cháu trai tôi?”
Kiều Mạt bối rối vô cùng.
Mặt Âu Dương Mai vẫn lạnh lùng, cứng nhắc, “Ra phòng khách nói chuyện.”
Họ không vào phòng khách mà vào phòng đọc chờ cô vào nói chuyện, cô vội chạy qua đó.
Chị em nhà Âu Dương ngồi trên ghế sô pha trong phòng đọc, thái độ ngạo mạn, vẻ mặt cứng nhắc, thấy Kiều Mạt vào, Âu Dương Mai nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống rồi nói chuyện.”
Kiều Mạt dè dặt ngồi xuống mép ghế sô pha trước mặt họ.
Lúc này Âu Dương Mai không nói gì, trái lại Âu Dương Bình hỏi cô: “Cô tên là Kiều Mạt? Cô có quan hệ gì với Kỷ Vĩ? Hai người quen nhau lâu chưa?”
Kiều Mạt khẽ trả lời: “Anh ấy là bạn trai của cháu, chúng cháu yêu nhau nửa năm rồi.”
“Hiện tại hai người đang sống chung? Bao lâu rồi?”
Kiều Mạt đan mười ngón tay vào nhau, khẽ đáp: “Chúng cháu không sống chung ạ.”
Âu Dương Bình cười mỉa mai: “Không sống chung, vậy sao cô lại ngủ trong nhà cháu trai tôi? Ha, con gái thời nay thật cởi mở, bò lên giường đàn ông rồi còn to mồm cãi là không sống chung, vậy ý của cô là cô chỉ đơn giản là bạn giường của cháu trai tôi thôi sao?”
Lời nói mỉa mai của bà ta khiến Kiều Mạt rùng mình.
Lúc này Âu Dương Mai mới lên tiếng, giọng nói vừa bình thản vừa nhẹ nhàng nói với em gái: “Em thấy lạ đến vậy sao? Đây cũng không phải lần đầu tiên Kỷ Vĩ dẫn gái về nhà ngủ, không biết có bao nhiêu cô gái từng ngủ trên giường nó, có gì đâu mà em phải làm ầm lên như vậy.”
Âu Dương Bình bình tĩnh suy nghĩ, “Cũng phải, chẳng phải mấy hôm trước về nhà nó còn kể là đi chơi với Liêu Quyên Quyên sao? Nó cùng bạn gái cũ ăn cơm, ăn xong mãi muộn mới về, ai mà biết chúng nó còn làm những gì.”
Hai chị em họ kẻ tung người hứng, Kiều Mạt nghe như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Rõ ràng, mẹ và dì của Kỷ Vĩ không có ấn tượng tốt với cô, từ trước đến nay, Kiều Mạt không bao giờ ngờ rằng có một ngày bản thân lại rơi vào một hoàn cảnh ngượng ngùng khi gặp người nhà của Kỷ Vĩ như vậy, cô chưa từng gặp gỡ phụ huynh của bạn trai bao giờ, lúc này đây, trán vã mồ hôi mà không biết trả lời thế nào.
Âu Dương Mai hỏi cô: “Cô bao nhiêu tuổi? Làm việc ở đâu?”
Kiều mạt khẽ trả lời: “Cháu 22 tuổi, hiện tại cháu đang là thợ làm bánh kem của khách sạn C.”
Âu Dương Bình hừ một tiếng.
Không khí tựa như đóng băng, chỉ còn lại duy nhất một cảm giác gượng gạo.
Ba người phụ nữ đều trầm mặc trong giây lát, cục diện lâm vào bế tắc, ngay khi Kiều Mạt căng thẳng đến vã mồ hôi hột, đột nhiên cả căn phòng tối đen.
Kiều Mạt bình tĩnh lại, “Cháu đi tìm nến.”
Cắt điện rồi!
Âu Dương Mai ngăn cô lại: “Không cần đâu, chắc không cắt điện lâu đâu, dù sao cũng chỉ tùy tiện nói chuyện thôi, không có đèn cũng không sao, cứ ngồi như vậy một lát đi.”
Kiều Mạt đành phải ngồi xuống, cô thở phào nhẹ nhõm, vậy cũng tốt, cắt điện rồi, tất cả đều chìm trong bóng tối, họ cũng không thể nhìn thấy sự căng thẳng của cô, cô cũng không cần để ý vẻ mặt lạnh lùng của chị em nhà Âu Dương.
————
Kỷ Vĩ lái xe về đến khu nhà, vừa nhìn đã thấy, khu nhà một mảnh tối đen, đèn đường cũng không sáng, cắt điện rồi.
Hắn chậm rãi đi vào khu nhà, bật đèn dự phòng lên, cũng không tối lắm, hắn nhấn nút mở thang máy, đây là khu nhà cao cấp, cho dù thỉnh thoảng có cắt điện thì vẫn còn nguồn điện dự phòng trong thang máy, cắt điện thì thang máy vẫn hoạt động bình thường.
Hôm nay đi ăn tối cùng vài đồng nghiệp, về nhà cũng hơi muộn, biết Kiều Mạt sẽ ở nhà đợi hắn, hắn liền vui vẻ hẳn.
Không biết cô đã ngủ chưa, hắn khẽ mở cửa phòng, trong phòng tối đen, hắn liền thích thú.
Cô nhóc kia, khẳng định là đang ngủ rồi, nghĩ đến điều này, các tế bào trong người hắn đều tưng bừng nhảy múa, đàn ông thường có xu hướng manh động, lúc này đây, hắn muốn âu yếm cô.
Không thèm nghĩ ngợi nhiều, hắn bước khẽ vào phòng, cởi sạch quần áo, sau đó nhẹ nhàng tiến vào phòng ngủ, chuẩn bị nhảy lên giường.
Sờ soạng trên giường, có chút kinh ngạc, người trong chăn đâu rồi?
Hắn ra ngoài, đứng trong phòng khách, tìm thấy di động vừa định gọi điện thì nghe thấy một tiếng gọi.
“Kỷ Vĩ!”
Giọng nói trầm thấp, có chút uy nghiêm, hắn giật mình hoảng sợ, di động thiếu chút nữa là rơi xuống đất, mẹ!
Hắn sợ hết hồn trong một giây, mà giây tiếp theo, hắn lại càng thất hồn lạc phách.
Ba ba ba, toàn bộ không gian đều sáng rực lên, hắn đứng trong phòng khách, trở thành tiêu điểm dưới ánh đèn.
Có điện rồi.
Mà điều khiến hắn xấu hổ nhất là, ngay lúc này, tầm mắt của ba người phụ nữ đang nhìn về phía hắn, hắn hệt như bức tượng trên sân khấu trao giải Oscar, chẳng qua.
Bây giờ bức tượng này lại đang khỏa thân.