Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 30: Mạch nước ngầm phun trào


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 30: Mạch nước ngầm phun trào

Kỷ Vĩ bừng tỉnh, nhất thời vừa xấu hổ vừa bối rối, còn chưa kịp trả lời đã vội quay người lại, lập tức chạy về phòng ngủ.
Người xấu hổ nhất vẫn là Kiều Mạt, cô ngồi đó, cúi gằm mặt chỉ muốn tìm một lỗ lẻ để chui xuống, gần như chết đứng tại chỗ.
Kỷ Vĩ ăn mặc chỉnh tề bước ra, hắn đầu đầy hắc tuyến đi vào phòng đọc, nhìn thấy vẻ mặt của mẹ và dì đều lạnh lùng vô hạn.
Hắn xấu hổ hỏi mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Âu Dương Mai không hài lòng nói: “Chẳng lẽ mẹ đến thăm con mình còn phải xin phép sao? Hay là anh không thấy thoải mái vì mẹ đã quấy rầy chuyện tốt của anh?”
Kỷ Vĩ đành giải thích: “Ít ra mẹ cũng nên gọi điện thoại báo trước với con một tiếng.”
Cục diện bỗng trở nên căng thẳng, rốt cuộc Kỷ Vĩ vẫn là người hóa giải bầu không khí nặng nề này trước, hắn giới thiệu với mẹ.
“Mẹ, cô ấy là Kiều Mạt, bạn gái của con, ban đầu con cũng định dẫn cô ấy về ra mắt mọi người, nhưng dạo này mẹ với ba cũng không ở nhà, lại không thường về nhà, mẹ à, con cũng muốn ổn định lại cuộc sống một thời gian.”
Âu Dương Mai không nói năng gì, dù sao bà cũng là con nhà có gia giáo, có khí chất cao quý, nhìn thấy Kiều Mạt còn chưa bình tĩnh lại, bà nhàn nhạt nói: “Không sao, vội gì chứ, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

“Mẹ đến có việc gì sao?”
“Mẹ chỉ thấy nhớ con nên muốn đến thăm con thôi, được rồi, giờ mẹ về đây, nếu mai con rảnh thì về nhà ăn cơm.”
Kỷ Vĩ rất lễ phép với mẹ mình, không dám tỏ ra không nghe lời mẹ.
Mẹ với dì vừa đi khỏi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Mạt căng thẳng đến mức ngồi sụp xuống đất.
Kỷ Vĩ hoảng hốt ngồi xổm dưới chân cô, “Mẹ với dì anh làm gì em sao?”
Kiều Mạt mệt mỏi lắc đầu, giọng nói lí nhí, yếu đuối: “Hai dì cũng không thích em.”
Hắn an ủi cô: “Đừng lo, anh thích em, nhất định mọi người cũng sẽ thích em.”
Kiều Mạt vô cùng lo lắng, nói cho cùng ánh mắt của chị em nhà Âu Dương nhìn cô không quá hà khắc nhưng ánh mắt dò xét, dè bỉu của họ khiến cô thấy xót xa vô cùng. Cô cười khổ, “Kỷ Vĩ, trong vòng tròn ấy không phải chỉ có riêng anh và em, các dì không thích em cũng là chuyện rất đỗi bình thường.”

Hắn không đồng ý: “Trước kia khi ba anh theo đuổi mẹ, ông bà ngoại anh cũng không đồng ý, nhưng sau đó, ba anh dùng chính năng lực của mình để chứng minh rằng mẹ anh đã chọn đúng người, bây giờ thì ba anh chính là niềm kiêu hãnh của ông bà ngoại.” Hắn hôn nhẹ lên môi cô: “Bảo bối, đừng sợ, một ngày nào đó em cũng sẽ làm được điều đó, em sẽ trở thành niềm tự hào của họ.”
Hắn vẫn an ủi cô, nhưng Kiều Mạt vẫn một mực lo lắng, cô có linh cảm sắp có một trận giông bão ập xuống.
————Cô đứng trên ban công lầu bốn của khách sạn, lúc này đang vắng khách, cô lẳng lặng nhìn phía xa.
Phía sau có người gọi cô: “Kiều Mạt.” Không cần quay đầu lại, cô cũng biết người gọi là Kim Tông Trạch.
Hắn ân cần hỏi cô: “Có tâm sự gì sao? Kiều Mạt?”
Kiều Mạt cười gượng, “Tôi không giỏi che giấu cảm xúc, cho nên anh dễ dàng nhận ra sao?”
Tông Trạch suy nghĩ một lát, lần đầu tiên hắn không nén được tò mò hỏi cô: “Là vì chuyện tình cảm sao?”
Kiều Mạt hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nếu anh thích một người con gái, nhưng ba mẹ anh kiên quyết phản đối, anh sẽ làm gì?”

Hắn nghĩ một chút liền đáp: “Dù sao người đi hết đời này là bản thân anh, trên đời này có gì là vật cản lớn nhất chứ? Chỉ cần hai người yêu thương nhau, còn sợ gì khó khăn trắc trở.”
Kiều Mạt thở dài, có lúc cô ước gì người yêu của mình là một người có hoàn cảnh bình thường như Tông Trạch, hai người cùng một thế giới, tự do yêu đương, chứ không phải con trai một quan chức cấp cao như Kỷ Vĩ, cô hiểu rõ một chuyện, với gia đình quyền thế như vậy, cho dù một chân của cô có thể bước qua cánh cửa đó nhưng chân còn lại có thể bước qua một cách thuận lợi hay không còn chưa rõ. Mà tình yêu đâu phải là chuyện của một người.
Điều Kiều Mạt lo lắng cũng không phải vô căn cứ.
Lí Bỉnh Hiền, chồng của Âu Dương Bình là một giám đốc điều hành công ty giao dịch bất động sản, cho nên hôn nhân giữa hai nhà họ Âu Dương và họ Lí là hôn nhân hợp tác thương mại, mà ba của Kỷ Vĩ là một quan chức cấp cao, Âu Dương Mai lại là con gái của gia tộc lớn, cho nên hôn nhân giữa hai nhà họ Âu Dương và họ Kỷ chính là một hôn nhân mang tính chất chính trị, một sự kết hợp lý tưởng giữa quyền thế và tiền tài.
Cho nên đối với cô bạn gái mới này của Kỷ Vĩ, chị em nhà Âu Dương không hẹn mà đều tỏ ra khinh thường và thù địch.
Lí Bỉnh Hiền bảo chị em nhà Âu Dương, “Cô gái tên Kiều Mạt kia, gia cảnh trong sạch, chính là một kẻ bần cùng.” Hắn cười một tiếng: “Chắc cụ tổ bảy đời đảm nhiệm chức vụ cao nhất là trưởng thôn, cụ tổ ba đời là bần nông, cụ tổ năm đời thì nghèo rớt mồng tơi, ba là công nhân, khi cô ta mười hai tuổi thì ba mẹ ly hôn, rồi bà ta đi bước nữa, ba thì có ông chú vô công rồi nghề lại ham mê cờ bạc, còn mẹ có ông cậu, sau khi bà ta ly hôn cũng bỏ mặc chị gái. Còn có.” Lí Bỉnh Hiền nghiêm túc nói: “Cô ta cũng chẳng học cao hiểu rộng gì, tốt nghiệp trung học xong liền đi làm luôn.”
Âu Dương Mai nghe xong cảm thấy bừng bừng lửa giận.
Âu Dương Bình an ủi chị gái: “Chị không nên lo lắng quá, từ trước đến giờ Kỷ Vĩ cũng có không ít bạn gái, cô gái kia chắc gì đã là một nửa định mệnh của nó.”
Âu Dương Mai lắc đầu: “Cho dù cô ta không phải một nửa định mệnh của nó, nhưng ít ra, bây giờ rất được Kỷ Vĩ yêu chiều, loại phụ nữ này nhìn thì đơn thuần, nhưng thực tế, bản chất là một kẻ hám lợi, dụ dỗ tiền của chủ nhân như con đỉa dứt không ra, bây giờ e là Kỷ Vĩ đã bị cô ta mê hoặc rồi, sắp bị cô ta nuốt cả xương không còn một mẩu.”
Lí Bỉnh Hiền ngồi cạnh an ủi chị vợ. “Chị đừng nên lo nghĩ quá, nếu cô ta là hồ ly tinh thật, em sẽ tìm đạo sĩ đến làm phép đuổi cô ta đi.”

Nhất thời hai chị em nhà Âu Dương cười phá lên.
Chờ Lí Bỉnh Hiền vào phòng rồi, Âu Dương Bình nhớ tới điều gì, bà bảo chị gái: “Chị có nhớ có lần em đã kể với chị về con gái của cô em chồng tên là Thành Viện không? Chu Thành Viện chính là con gái út của Chu Chính Vinh, tập đoàn thép Đại Vương, chị cũng gặp nó rồi, chị còn khen nó xinh xắn, sắc sảo nữa!”
Âu Dương Mai cô nhớ lại hình dáng của Chu Thành Viện, hình như Chu Thành Viện chính là cô gái nhỏ nhắn đó, bà cũng ngại nhớ, có điều vì nó là con gái của cô em chồng nhà Âu Dương Bình, hơn nữa lại là con gái út của Chu Chính Vinh, tập đoàn thép Đại Vương, nên bà cũng có chút ấn tượng tốt đối với cô gái này, suy nghĩ một chút, rốt cục bà sực nhớ, đột nhiên em gái lại nhắc đến con bé kia, chị em gái với nhau, sao bà lại không hiểu ý tứ em gái mình chứ.
“Em muốn giới thiệu cháu gái bên chồng cho con trai của chị gái mình sao?”
Âu Dương Bình bị chị gái nói trúng tim đen, không khỏi có chút bẽ mặt, bà dứt khoát nói: “Quả thật đây mới là mối nhân duyên mỹ mãn nhất.”
Âu Dương Mai cười nhạo em gái mình, “Em chỉ hay vẽ chuyện, một đứa là cháu trai bên ngoại, một đứa là , nếu hai đứa nó kết hôn, há chẳng phải em sẽ trở thành đại ân nhân của Vương phu nhân sao, tốt xấu gì cũng phải nể nang em vài phần.”
Âu Dương Bình hậm hực vặn lại: “Em không phải vì muốn tốt cho Kỷ Vĩ sao? Em chứng kiến cháu trai trưởng thành từng ngày, trước khi em có con, em là dì ruột của nó, chẳng lẽ lại không thương cháu mình sao? Dù sau này em có sinh được hai đứa con trai, thì em vẫn sẽ thương yêu Kỷ Vĩ, chị không thể phớt lờ em như vậy được! Hơn nữa, Thành Viện không tốt ở điểm nào? Con bé lớn lên xinh đẹp, lại tốt nghiệp một trường danh tiếng, điều quan trọng nhất là gia đình nó rất có thế lực, chị à, chúng ta mới là người trèo cao đó.”
Trong lòng Âu Dương Mai đang suy tính một chuyện, là một người mẹ ai chẳng hy vọng con mình có thể cưới được người vợ làm hậu thuẫn cho sự nghiệp, hai gia đình thế lực môn đăng hộ đối là phù hợp nhất, vấn đề là, bây giờ con trai đang bị hồ ly tinh mê hoặc, liệu có nghe lời khuyên của mình?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.