Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 28: Yêu nhau nước sôi lửa bỏng


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 28: Yêu nhau nước sôi lửa bỏng

Kiều Mạt chạy đến khu trà nước, di động vẫn rung, cô nghe điện thoại.
“Bé con, em đang làm gì đấy?”
“Em đang làm việc!” Tuy rằng cô không dưới một lần bị hắn làm phiền trong khi đang làm việc, nhưng trong lòng cũng có một cảm giác vô cùng vui sướng, cô hoảng hốt nghĩ thầm: “Thôi xong, thành trì của ngươi đã rơi vào tay giặc, nước sôi lửa bỏng!”
“Có phải em đang chờ anh nói với em rằng anh yêu em?” Hắn trêu chọc trong điện thoại.
Kiều Mạt tức giận đáp: “Nghe nói giá ngà voi năm nay rất cao, nên rất nhiều con heo cắm hai củ hành tây vào lỗ mũi, anh đúng là chú heo béo cắm hành vào mũi.”
Hắn hừ một tiếng: “Thoải mái thật, vốn dĩ đang nghe bài phát biểu buồn ngủ của lãnh đạo, giờ nghe được lời nói mỉa mai của em, khiến anh hết buồn ngủ luôn rồi, em đúng là một hũ giấm chua được ủ hàng thế kỷ rồi.”
Kiều Mạt cất điện thoại đi, con người này, có khi cảm thấy hắn thật là ngang ngược, hắn còn phiền toái hơn cả Giả Bảo Ngọc, nhưng có khi hắn lại ngỗ ngược mà quan tâm săn sóc cô, so với Đăng Đồ Tử cũng không kém là mấy.

Nhưng dù nói thế nào đi nữa, hắn thật sự trở thành người yêu của cô.
Giống như tất cả những đôi tình nhân khác, hắn thường dẫn cô đi xem phim, khi xem phim sẽ ôm cô vào lòng, để cô tựa đầu vào vai hắn, sau đó bất ngờ hôn phớt lên môi cô, khi rảnh rỗi, hắn sẽ dẫn cô đến bờ biển, chân trần đi dạo, hoặc vào ngày nghỉ, hắn dẫn cô về quê chơi, hoặc đưa cô đi tham gia lễ hội hái trá vả cùng nhóm bạn bè của hắn, hắn đặt cô lên một chạc cây, tự hắn đi hái trái vả về cẩn thận bóc từng chút vỏ một cho cô ăn.
Tuy rằng yêu đương thắm thiết, tựa như chất kết dính gặp phải keo 502, nhưng dù dính chặt nhau như vậy, Kiều mạt cũng không đồng ý chính thức đến sống chung với hắn, cô vẫn thích tận hưởng thế giới tự do, Kỷ Vĩ có mềm mỏng dụ dỗ hay cứng rắn ép buộc cũng vô dụng, hắn đành phải nhượng bộ, cứ vài ngày lại đến tìm cô hâm nóng tình cảm một chút.
Sáng sớm thức dậy, hắn lải nhải phàn nàn: “Ở cung đi, ôm nhau đi ngủ, thật hạnh phúc biết bao!”
Kiều Mạt đáp: “Mới không cần, trên đời này chẳng thể chắc chắn được việc gì được, không thể để anh được hời vậy chứ.”
Bất quá có đôi khi, hắn cương quyết kéo cô đến nhà hắn, đó là những ngày cô đến tháng, Kiều Mạt bị đau bụng kinh, hắn biết cô thường khó chịu trong những ngày này, nên cứ mỗi lần đến tháng, hắn đều rất dịu dàng, buổi tối hắn sẽ nấu nước đường đỏ cho cô, nếu cô bị cảm, ban đêm ho khan, hắn cũng dẫn cô về nhà, đến nửa đêm cô ho khan, hắn sẽ bật đèn lên, lấy nước cho cô uống, bón cho cô từng muỗng từng muỗng một.
Kiều Mạt cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện, thật ra cuộc đời luôn biến đổi khó lường, bây giờ ngoại trừ việc tận hưởng tình yêu ngọt ngào cuồng nhiệt ra, cô thật sự nghĩ không ra còn điều gì không vừa lòng nữa.
Thời gian yêu đương qua thật mau, thoắt một cái ba tháng ngọt ngào, bình lặng đã qua.
Mà công việc của Kiều Mạt cũng vô cùng thuận lợi, cô nhanh chóng trở thành nhân viên chính thức, được tăng lương.
————
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, dường như trời sắp mưa, ngoài trời mưa phùn mù mịt, hơn nữa trời vừa sẩm tối, lớp sương mù đó dường như ngày một dày hơn.
Kiều Mạt cẩn thận cất một hộp bánh quy hương hoa lài vào ba lô, lại làm một bánh ngọt khác đưa cho Kim Tông Trạch.

Cô vào bếp tìm Kim Tông Trahj nhưng không thấy hắn đâu, cô tò mò hỏi đồng nghiệp: “Xin hỏi, bếp trưởng Kim đi đâu rồi?”
Đồng nghiệp đó lắc đầu tỏ vẻ không biết, Kiều Mạt thấy áo khoác của hắn còn treo trên giá bên cạnh, nói vậy, chắc hắn sẽ về ngay thôi, cô đặt hộp bánh quy ngay dưới áo khoác của hắn, khi về hắn sẽ nhìn thấy luôn, không cần đoán cũng biết là cô đưa.
Bởi vì quen biết từ ba năm trước, trong số nhiều đồng nghiệp như vậy, Kiều Mạt cảm thấy dễ nói chuyện với hăn nhất, lúc rảnh rỗi cô sẽ lên lầu bốn, ngồi trên ban công suy nghĩ, muốn tâm sự với một ai đó, hắn cũng thường xuyên lên đó, ra ban công, đứng bên cạnh nghe cô tâm sự, Kiều Mạt cũng vui vẻ mà tâm sự mọi phiền muộn, vui vẻ với hắn, ngoại trừ việc hắn không phải là bạn trai của cô, trong số những bạn bè khác giới khác, Kim Tông Trạch là người bạn thân thiết nhất của cô. Nếu không phải Kỷ Vĩ nhiệt tình theo đuổi, có lẽ Kiều Mạt tiếp xúc nhiều với Kim Tông Trạch trong công việc, đã sớm đem lòng yêu hắn, nhưng tình yêu chẳng phân biệt trước sau, nói đến là đến, bây giờ, trong thế giới của Kiều Mạt, đối với cô những người đàn ông khác cũng có đến năm bảy loại, Kim Tông Trạch là người bạn thân nhất, nhưng không phải người yêu.
Ngày đó xảy ra tranh chấp giữa Kỷ Vĩ và Kim Tông Trạch ở nhà vệ sinh nam, hôm sau gặp lại Kim Tông Trạch cô theo bản năng hơi đỏ mặt một chút, xấu hổ cúi đầu. Cô sợ hắn hỏi, mà lúc đó với tính cách luôn độ lượng của hắn, hắn không hỏi gì về việc riêng giữa cô và Kỷ Vĩ, cô rất thích điểm này của hắn, Kiều Mạt rất sợ những người bình thường tỏ ra thân thiết với mình, nhưng hễ mình có chuyện riêng tư gì đó, lập tức nhiệt tình giống như đặt tách trà nóng dưới mông, chạy đến hỏi han việc này việc nọ, thật không biết được người đó là bạn hay là thù.
Kiều Mạt quay lại phòng thay đồ, lấy ba lô định đi thì Kỷ Vĩ nhắn tin.
“Em à, buổi tối anh đi ăn cơm với đồng nghiệp, về muộn một chút, chờ anh nhé.”
Biết hắn buổi tối về trễ, nên Kiều Mạt cũng không vội về nhà, cô dọn dẹp xong, đóng cửa nhà bếp, đi qua đại sảnh liền nhìn thấy Kim Tông Trạch.
Cô vừa định gọi hắn, lại kinh ngạc ngừng lại.
Một mình hắn tựa vào lan can ngoài hành lang, xung quanh yên tĩnh, ánh đèn nhạt nhòa, cả hành lang rộng lớn chỉ có bóng hắn cô độc, bóng dáng gầy ốm tựa như cây cán bột mì, mà lúc này, hắn dựa lên tường, tay trái bưng hộp bánh quy cô tặng, tay phải đang đưa một chiếc bánh quy lên miệng tinh tế thưởng thức, đang ăn giữa chừng thì hắn dừng lại, cẩn thận nhìn chiếc bánh quy.

Nhìn từ xa, khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn vẫn đẹp như xưa, vẻ mặt cô đơn khiến trái tim người khác rung động, lúc này đây khiến trái tim Kiều Mạt có một loại cảm giác đau đớn giằng xé, trái tim thắt lại, càng thấy buồn vô cớ.
————
Về đến nhà Kỷ Vĩ, Kiều Mạt đặt hộp bánh quy lên bàn ăn, định chờ hắn về ăn cùng.
Chờ đợi có chút nhàm chán, cô dứt khoát đi ngủ trước, nghĩ rằng có lẽ phải tận khuya hắn mới về, cô liền cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi với đồ lót trong, rồi đi ngủ.
Không biết mơ mơ màng màng được bao lâu, nghe thấy tiếng vặn ổ khóa, đoán là hắn đã về, Kiều Mạt cũng không xuống giường, nếu hắn đã về thật, tự hắn sẽ vào phòng ngủ thôi.
Không ngờ rằng đợi một hồi, có tiếng động lạ trong phòng khách, Kiều Mạt có chút nghi ngờ, cô quay người lại, bỗng nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.