Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 27: Bơi thuyền
Vào nhà đóng cửa lại, hắn đẩy Kiều Mạt lên ghế sô pha, Kiều Mạt hoảng hốt ngồi xuống, còn hắn thì vội vàng cởi áo vét, rồi đến cà vạt trước mặt cô.
Kiều Mạt hét lên: “Anh có thôi đi không!”
Hắn dừng lại thật, hai tay chống nạnh, “Nói đi, anh cho phép em nói vài lời trước khi bắt đầu.”
Kiều Mạt tức giận: “Chung quy lại anh luôn thích cưỡng ép như vậy sao?”
Hắn hừ một tiếng: “Không, thật ra anh thích làm nhẹ nhàng, nhưng bây giờ em không phối hợp, nếu không trói chặt tay chân em lại, anh chỉ sợ em lại băm vằm anh thành tám mảnh ấy chứ.”
Kiều Mạt khóc, “Anh có bao giờ hỏi tôi nghĩ gì? Anh có cảm thấy tôi thích anh không? Anh có cho rằng khi làm tình chỉ một mình chỉ đàn ông được thỏa mãn hay cả hai người cùng được thỏa mãn?”
Hắn giật mình, nhìn Kiều Mạt, trong mắt Kiều Mạt đong đầy nước mắt, tủi thân và giận dữ.
Một lát sau, hắn mới cười khổ: “Em trách anh là đúng, anh chưa từng hỏi em nghĩ gì, thậm chí anh cũng chưa từng cân nhắc xem em có thích anh hay không, bây giờ anh đã hiểu rồi, thì ra đều là anh tự mình đa tình rồi, anh cứ nghĩ bất cứ người phụ nữ nào cũng thích anh,” hắn nhìn xung quanh, sau đó tự mình đánh trống lảng, “Đúng vậy, hóa ra là anh đã tự ình là đúng.”
Kiều Mạt không nói gì, vài giây sau, hắn quay người ra chỗ khác: “Nếu em thật sự không thích, bây giờ em có thể đi, anh sẽ không ngăn em lại nữa.”
Kiều Mạt nhìn hắn, cô đứng phắt dậy, lập tức đẩy cửa rời đi, sau khi vào thang máy, cô cũng không nhìn rõ bóng dáng mình trên vách thang máy, đột nhiên tủi thân bật khóc.
Cô tựa vào vách thang máy, che miệng khóc: “Vậy anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? Bất chấp tự trọng, coi như không có gì mà chấp nhận anh sao? Một người đàn ông có gia thế với một đứa con gái nghèo khó liệu có cùng suy nghĩ và lòng tự tôn?”
Kỷ Vĩ ngồi trên ghế sô pha, dang rộng cánh tay, cô đi rồi, thật sự là con mẹ nó nhẫn tâm, hai tháng qua hắn nhớ nhung cô biết bao, vậy mà cô thong dong rời đi, nhẹ nhàng như cắt một miếng bánh ga tô.
Hắn cười khổ thầm hỏi bản thân, cứ nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi là có thể hóa giải mọi việc, hắn cứ tưởng rằng cô cũng nhớ nhung hắn tựa như hắn vẫn mong nhớ cô, thế nhưng cô cứ như vậy mà đi, cô đi rồi, hắn sao lại có dũng khí theo đuổi cô một lần nữa đây?
Hắn rất buồn bực, lòng tự trọng tựa như ném một toàn nhà trăm tầng xuống đất, còn chưa chạm đất, đã vỡ nát giữa không trung.
Trái tim hoảng loạn một lúc lâu, đột nhiên hắn không cam lòng đứng lên, bặm môi một cái, chạy vội ra mở cửa quyết định đuổi theo cô.
Vừa mới nhấn nút mở cửa thang máy ra, lại nhìn thấy Kiều Mạt đang khóc nức nở bên trong.
Kiều Mạt cũng sợ hết hồn, cô khó hiểu nhìn thang máy, hóa ra cô đã quên chưa nhấn nút.
Hắn cũng thở dài, cô nhóc chết tiệt này.
Kiều Mạt tức giận nói trước: “Túi xách của tôi! Túi xách của tôi! Trên ghế sô pha nhà anh, anh trả lại cho tôi. ”
Hắn kéo cô gái đang cào cấu, giãy dụa ra, sau đó vác cô vào phòng, không nói năng gì liền ném cô lên giường.
Kiều Mạt vẫn đang nức nở, hắn vỗ về cánh tay cô, đặt cô dưới thân, “Nói đi, bây giờ nói cho anh biết, em thích anh, em nói rồi anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Kiều Mạt thích còn ra vẻ mắng hắn: “Anh đừng có mơ, anh lưu manh.”
Hắn liền vui vẻ, “Thật dễ nghe, bây giờ tên lưu manh này sẽ càng lưu manh hơn, nếu lần này anh lại để em đi nữa, thì anh đúng là không bình thường.”
Vừa nói xong, bàn tay hắn liền không an phận, cũng không để ý Kiều Mạt vẫn phản kháng, hai ba bước liền lột sạch quần áo của cô, Kiều mạt nhắm chặt mắt.
Không ngờ, lần này hắn rất ôn nhu, hắn rất dịu dàng, hắn nhẹ giọng dỗ dành, ngọt ngào như một viên kẹo.
Ôm cô, hắn thủ thỉ bên tai cô: “Nói muốn anh đi, bảo bối, anh rất muốn em!”
Kiều Mạt vừa thẹn vừa giận, loại việc này, rõ ràng là đàn ông gấp gáp, hắn lại nói đường đường chính chính đến vậy. Cứ như thể cô là một chiếc bánh ga tô trên bàn, đang khao khát người ta đến thưởng thức.
“Nhìn anh đi, bảo bối.”
Kiều Mạt nhìn hắn, trong mắt hắn là một màu xanh sâu thẳm.
Hắn nhịn không được oán trách cô: “Có lẽ em không tin, em biến mất không chút dấu vết trong hai tháng, anh thật sự rất buồn bực, đôi khi anh cứ tưởng bản thân rất phóng khoáng, nhưng đây là lần đầu tiên, anh khao khát muốn một người đến vậy.”
Kiều Mat cắn môi, trong mắt đong đầy nước mắt, bây giờ rốt cục cô cũng xót xa nhận ra một chuyện, vì sao trước mặt đàn ông phụ nữ luôn tỏ ra ngốc nghếch, không phải bản thân người phụ nữ ngốc mà bởi tình yêu làm họ mất lý trí, đôi khi, bản thân biết rõ đó chỉ là những điều dối gạt, có thể không có kết thúc tốt đẹp, chỉ là bông pháo hoa rạng rỡ trong phút chốc, nhưng khi đã bị cuốn vào trong, lại tình nguyện tin tưởng vào vẻ đẹp nhất thời của nó.
Hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, cởi sạch sẽ, Kiều Mạt xấu hổ nhắm mắt lại ngay lập tức, cô nào có can đảm mà nhìn vật đàn ông đang bành trướng kia.
Cúi đầu, hắn hôn cô, cô căng thẳng đến mức cả người run rẩy, nắm chặt hai tay để dọc theo hai bên sườn, hệt như một chiến sĩ sẵn sàng hy sinh.
Hắn thì thầm bên tai cô: “Đừng sợ.”
Hắn không bao giờ…….. muốn làm cô sợ hãi như vậy nữa, căng thẳng và đau đớn như vậy nữa, hắn dịu dàng hôn cô, tựa như đang âu yếm một em bé đáng yêu mới chỉ 5 tháng tuổi, như muốn thể hiện tình cảm của mình, chỉ đơn giản như một đứa trẻ.
Kiều Mạt dần dần thả lỏng, trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ đang nhen nhóm, ban đầu chỉ là một đốm sáng nhỏ, nhưng dần dần ánh sáng kia ngày càng sáng rõ, làm sáng tỏ trái tim nặng nề của cô, mang đến cho cô những xúc cảm đa dạng, một chút khẩn trương, một chút sung sướng, ngọt ngào và ngây ngất.
Rốt cục hắn đỡ lấy vật đàn ông kia, dịu dàng tiến vào trong cô.
Kiều Mạt run rẩy, trong nháy mắt kia, nhiệt độ nóng cháy của hắn dung hòa với cơ thể cô, đột nhiên mang lại cho cô những cảm giác được vỗ về như những con sóng đang mơn trớn bờ cát trắng, hắn bắt đầu chậm rãi va chạm trong cô.
Nhắm mắt lại, lần này không còn cái cảm giác đau đớn như xé rách kia, hắn chậm rãi rồi lại mạnh mẽ va chạm, mỗi một lần sít sao tiếp xúc đều mang lại cho cô những xúc cảm khác biệt, hắn xuyên qua mọi rào cản, yêu cô nồng nhiệt, tựa như thủy triều từ trên cao ập xuống, tại lần dồn dập va chạm cuối cùng, rốt cuộc kìm nén không nổi mà phóng hết vào trong cô.
Hắn ngẩng đầu, một giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, như một giọt sương trong suốt rơi xuống ngực cô.
Kiều Mạt vẫn không dám mở mắt, tay cô gắt gao nắm chặt ga trải giường, khuôn mặt ửng đỏ.
Mà hắn, hôn nhẹ lên trán cô, đến miệng, còn thèm khát cướp đoạt ngọt ngào khuôn miệng cô.
Hắn vẫn vùi trong cô, vừa ngọt ngào, vừa ấm áp.
Hắn ôm lấy thắt lưng cô, ôm cô thật chặt, vùi vào cổ cô thở dốc, hai người hòa hợp không tách rời.
Mở mắt ra, đón nhận ngay ánh mắt hắn.
Một mảnh ôn nhu, hắn chân thành nói với cô: “Anh yêu em.”
Cô chỉ khóc: “Em không nghĩ anh lại dịu dàng và đáng yêu đến vậy.”
Hắn gượng cười: “Anh cũng không nghĩ rằng em lại thích một tên khốn kiếp mặt dày như anh.”
————
Tình yêu nảy nở bất ngờ đến vậy, không một lý do, cứ như vậy ngự trị trong thế giới của cô.
Ai có thể ngờ rằng một chiếc bánh ga tô hết hạn, lại có thể khơi ra một cuộc rượt đuổi tình ái dữ dội đến vậy.
Trong lòng Kiều Mạt vẫn lo lắng không yên, với cô mà nói tình yêu phải vượt qua gian khổ mới là tình yêu đích thực, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thể ngờ rằng bản thân lại dễ dàng bắt được một người đến vậy, cô khao khát một tình yêu lãng mạn, cô đã từng mường tượng ra vô số cách tiếp cận bạch mã hoàng tử của mình, nhưng tất cả đều thất bại, ngay khi cô nghĩ thôi thì hết thảy cứ thuận theo tự nhiên, lại phát hiện ra nó thành công đến kinh ngạc.
Lúc cô xuống lầu, cô vừa ra đến đại sảnh liền nhìn thấy xe của Kỷ Vĩ, mà hắn thì vẫn vô cùng phóng khoáng như mọi khi, nhìn thấy cô, hắn gật đầu ra hiệu, đang lúc cô còn lưỡng lự đứng yên tại chỗ, hắn liền xuống xe kéo cô lại gần hỏi han: “Sao lại không vui rồi?”
Kiều Mạt lưỡng lự hỏi hắn: “Anh thích em ở điểm gì?”
Hắn suy nghĩ một chút liền đáp, “Có lẽ em sẽ không tìm đến một người có điều kiện tốt như anh, anh thì sao, cho dù lại gặp gỡ những người khác, có thể sẽ không gặp được một người khiến trái tim hắn có những rung động kỳ lạ đến vậy như em đã làm, thời gian vô cùng quý giá, anh không muốn lại bỏ lỡ, đến lúc đó người bị tổn thương là cả hai chúng ta.”