Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 10: Quan tham đầy rẫy


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 10: Quan tham đầy rẫy

Kỷ Vĩ lập tức đứng dậy, đi nhanh đến xem xét tình hình, hắn còn chưa đến nơi thì chủ chiếc xe kia đã xuống xe rồi, thế nhưng người kia chỉ nhìn xuống đuôi xe của mình, căn bản không thèm để ý đến tình trạng đầu xe của người khác, nghênh ngang lên xe định đi.
Kỷ Vĩ chạy đến, ngay khi đối phương định nổ máy rời khỏi liền đập lên cửa kính xe của đối phương: “Chờ một chút.” Hắn ý muốn bảo đối phương xuống xe.
Đối phương hạ cửa kính xe xuống, thò ra một khuôn mặt to như con hà mã, cùng với hơi thở nồng nặc mùi rượu, “ Mở rồi.”
Kỷ Vĩ tỏ ý bảo hắn ta: “Phiền anh xuống xe một lát, xuống nhìn xe của tôi.”
Có vẻ đối phương uống khá nhiều rượu, có chút cao ngạo kiểu như rượu vào có gan giết người, lại không chút khách khí nói: “Đụng rồi thì sao nào, muốn đòi phí sửa xe?”
Bên trong chiếc xe đang chạy còn có ba người cũng mặt mày đỏ gay, một đám thanh niên lưu manh người toàn mùi rượu.
Đúng là hàng hóa chia ra chính bậc, vật hợp theo loài, gà tìm gà vịt đi với vịt, chủ xe là loại người nào thì đồng bọn cũng là loại đó.
Kỷ Vĩ nhìn chủ của chiếc xe Mercedes-Benz này, xem ra hắn ta nhiều nhất cũng chưa đến 25 tuổi, từ cách ăn nói của hắn cho thấy đối phương là một kẻ xấu xa, vô giáo dục, hắn ta đích thực là cậu ấm nhà giàu mới nổi, hắn nhẫn nhịn, cũng không nổi giận mà kiên nhẫn nói: “Xuống xe, báo cảnh sát giao thông đến giải quyết đi rồi tìm công ty bảo hiểm.”
Đối phương cười cợt, ánh mắt khinh thường: “Báo cảnh sát giao thông? Còn đi tìm công ty bảo hiểm? Mày có biết là ai mở công ty bảo hiểm không? Là nhà tao, mày có biết ai làm quản lí hàng ngũ công an không? Là bác tao.” Cậu ấm kia miệng lẩm bẩm: “Đúng là lấy trứng chọi đá.” Vừa nói hắn ta vừa rút tiền trong ví ra, “Thôi được, tao không muốn lãng phí thời gian với mày, hai ngàn đồng đủ ày sửa xe rồi chứ?” Tiện tay nhét tiền vào trong ngực Kỷ Vĩ, “Cầm lấy, hôm nay anh mày vui vẻ.”
Kỷ Vĩ không tức giận nói: “Nói gì vậy?”

Kiều Mạt và bạn của Kỷ Vĩ cũng tức giận, sao lại có loại người này, đâm vào xe người khác còn ngang như cua.
Kỷ Vĩ liếc xéo, đối với loại nhà giàu mới nổi thích khoe của này, hắn cư xử rất bình tĩnh: “Nếu hôm nay anh xin lỗi tôi rồi gọi cảnh sát đến giải quyết một chút, thấy anh uống rượu, tôi cũng không muốn dây dưa với anh.”
Không ngờ đối phương còn ngang hơn cua trong lỗ, say líu lưỡi nhưng lại gằn từng tiếng, rõ ràng từng từ một: “Mày vừa nói với tao cái gì? Tao sẽ không nói chữ kia, từ khi sinh ra đến giờ tao chưa từng nói qua ba chữ này, nếu không mày nói một lần dạy tao?”
Kỷ Vĩ nhìn phú gia kiêu ngạo này, hắn vẫn kiên nhẫn hỏi hắn ta: “Anh không xuống xe?”
Đối phương nhìn Kỷ Vĩ, đối phương có vẻ rất thích thú, tựa lưng vào ghế xe, vênh cổ nói: “Tao không xuống đấy, mày làm gì được tao?”
Kỷ Vĩ nhìn hắn ta, đột nhiên hắn rất bình tĩnh, nắm lấy cửa xe Mercedes, không chờ phú gia kia phản xạ lại, hắn giống như túm một con gà con mà kéo đối phương ra, ba người còn lại trên xe thấy thế tất cả liền xuống xe.
Bốn người họ đều sặc mùi rượu, bên này Kỷ Vĩ tuy rằng uống không nhiều nhưng vẫn có chút say.
Bạn của Kỷ Vĩ thấy thế vội chạy vào giữa khuyên can Kỷ Vĩ: “Thôi nào, chúng ta đi thôi.” Hắn đi thanh toán, hai bên đều uống rượu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không biết chừng.
Phú gia kia đẩy bạn của Kỷ Vĩ ra: “Cho mày mặt mũi mày lại không cần, còn dám kéo tao, tao sống đến bây giờ còn chưa có thằng nào dám kéo tao như vậy, mày thật có gan đấy.”

Kỷ Vĩ cũng rất tức giận: “Tao sống đến bây giờ cũng chưa từng thấy kẻ nào ăn nói ngang ngược trước mặt tao, gan mày đúng là to thật đấy.”
Phú gia kia chửi ầm lên: “Thằng khốn, không phải muốn báo cảnh sát sao? Dù sao cũng phải gọi cảnh sát, trước hết tao nhất định phải làm nền ặt của mày một chút.” Hắn ta lại vươn tay vỗ hai cái lên mặt Kỷ Vĩ, Kỷ Vĩ chửi hắn: “Bỏ cái tay bẩn của mày cách xa tao một chút.”
Phú gia chửi: “Cách xa? Tao còn đánh mày nữa!” Vừa dứt lời vung tay đấm một cái, một đấm rất mạnh đánh vào mặt Kỷ Vĩ.
Một cái đấm kêu vang, Kỷ Vĩ thật sự không ngờ tới, đưa tay sờ một chút lên khóe miệng, vậy mà lại chảy máu.
Kiều Mạt tức giận quát: “Ngươi, cái người này sao lại không nói lý như vậy?” Cô lập tức tìm di động báo cảnh sát.
Cô vừa gọi tới 110 còn chưa kịp nói rõ tình hình, giữa chừng một người với tay qua giằng lấy điện thoại của cô, hung hăng ném xuống đất vỡ tan tành.
Là đồng bọn của phú gia kia, một người cũng miệng đầy mùi rượu, một kẻ côn đồ dáng vẻ lưu manh.
Kiều Mạt nổi khùng tức giận: “Đúng là đồ lưu manh.” Cô một mạch đi đến đẩy người đã ném điện thoại của mình, người kia mượn rượu làm càn vung tới một đấm, Kiều Mạt không tránh kịp, nên bị trúng một đấm giữa khóe mắt, Kiều Mạt đau quá liền hét lên một tiếng.

Tình hình ngay lập tức trở nên không thể khống chế nổi, đối phương có bốn người hổ vồ gấu ôm, rất nhanh đã giữ chặt Kỷ Vĩ.
Trước tiên Kỷ Vĩ nhìn Kiều Mạt hỏi: “Cô sao rồi?”
Kiều Mạt bụm mắt khóc, tủi thân quát: “Hắn đánh tôi, mắt tôi không nhìn thấy gì.”
Đã vậy cô cũng không thèm sĩ diện nữa, lúc này còn chờ gì mà không nói khuếch đại tình hình lên, cũng nhân tiện đổ tội lên đầu bọn họ.
Mấy người giống như mấy con cua quấn lấy nhau mà đánh, đẩy qua đẩy lại, Kiều Mạt nôn nóng vội đến can ngăn, nhưng một cô gái nào có được sức lực như đàn ông, cũng căn bản không thể lách vào được. Đúng lúc này, tiếng còi rất to của xe cảnh sát vọng tới, là do bạn của Kỷ Vĩ gọi điện báo kịp thời.
Mấy cảnh sát vô cùng khí phách xuống xe, tay khua gậy cảnh sát lớn tiếng quát: “Mấy người đánh nhau kia, mau dừng tay lại cho tôi, đừng để chúng tôi phải ra tay.”
Vẫn là cảnh sát nhân dân rất có uy phong.
Mấy người quần áo xộc xệch đều bị đưa về cục cảnh sát, bởi vì Kiều Mạt là con gái, nên đặc cách được hưởng một chút đối xử khoan dung, được phép ngồi một mình trong một phòng thẩm vấn, bị một anh cảnh sát mặt mũi nhìn có vẻ hiền lành thẩm vấn.
Kỷ Vĩ cùng phú gia và ba đồng bọn của hắn ta đều bị bắt giam vào một phòng thẩm vấn có thong sắt.
Kiều Mạt ở bên này lấy lời khai, cô rất khẩn trương, phú gia kia xem ra quan hệ rất rộng, ngộ nhỡ Kỷ Vĩ thật sự xảy ra chuyện, cô nhất thời lo lắng, vừa rồi trong lúc hỗn loạn cô thấy đối phương đấm đá mấy cái rất mạnh vào người hắn, không biết hắn có bị thương không.
Sự việc chuyển biến giống như chiếc xe trượt dốc, phú gia kiêu căng vênh váo gọi điện thoại cho ba hắn, mạng lưới quan hệ có vẻ rất rộng, trên chỉ thị xuống, thật sự kinh động đến Cục trưởng công an.

Nhìn Kỷ Vĩ có vẻ bực dọc, hắn đập tường hô: “Bên ngoài có ai không, tôi khát nước, đồng chí cảnh sát, anh có thể giam giữ người nhưng không thể để người ta chết khát.”
Kiều Mạt đã tường trình xong, nghe tiếng chạy tới, cô nhìn thấy Kỷ Vĩ bị còng một tay đang lấy lời khai bên trong, cô vừa sốt ruột vừa khó chịu, nghe thấy hắn muốn uống nước, cô chạy ra ngoài ngay lập tức, cũng không để ý là bàn của ai, ly của ai, rót một ly nước muốn đem vào trong, nhưng mà cửa bị khóa, cô nôn nóng dậm chân ngoài cửa.
Rơi vào đường cùng cô đành phải tự mình trình bày với cảnh sát: “Xin anh giúp tôi đưa cho bạn tôi chút nước.”
Không ngờ rằng một chuyện đánh nhau cỏn con như vậy lại có thể kinh động đến Cục trưởng Cục công an và Giám đốc công an thành phố, Kiều Mạt có chút nghi ngờ bởi vì cô thấy trong khoảng thời gian rất ngắn mặt của mấy người ở đây đã tái mét, vậy chắc đây là lãnh đạo, bởi vì trên người ông ta toát ra sự nghiêm túc, cô không biết tình hình thế nào, chỉ có thể trong lòng yên lặng mà cầu cho Kỷ Vĩ may mắn.
Cửa mở ra, một cảnh sát cấp cao bước vào, nhíu mày nhìn bốn người bên trong.
Người cảnh sát cấp cao hỏi: “Ai ra tay trước? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cảnh sát bên cạnh đưa bản ghi chép lên, ông cúi đầu đọc qua một chút.
Kỷ Vĩ nói với người cảnh sát kia: “Đồng chí cảnh sát, tôi nghe hắn nói, ông là bác của hắn, phải vậy không?”
Người cảnh sát kia hừ một tiếng nói: “Nếu tôi có đứa cháu lớn như vậy thì chắc đã đi theo tiên tổ từ lâu rồi.”
Kỷ Vĩ hỏi: “Vậy xin hỏi một chút, không có bằng chứng cho thấy sau khi uống rượu lái xe, gây tai nạn bỏ trốn, đánh người gây thương tích, việc này nên xử phạt như thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.