Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 11: Hơi cảm động


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 11: Hơi cảm động

Bên ngoài Kiều Mạt luống cuống như kiến bò chảo nóng, cô hỏi bạn của Kỷ Vĩ: “Kỷ Vĩ liệu có sao không? Xem ra người đàn ông kia rất hung dữ.”
Dường như bạn của Kỷ Vĩ cũng không lo lắng lắm, ngược lại hắn có chút thích thú hỏi: “Phú gia đụng phải quan lại, cô nói xem ai sẽ lợi hại hơn ai?”
Kiều Mạt không hiểu lắm, ai là quan lại? Chẳng lẽ là Kỷ Vĩ? Trong lòng cô thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Đợi một lúc lâu, cô mới nhìn thấy Kỷ Vĩ cùng mấy người đánh nhau đến sứt đầu mẻ chán đi ra, điều khiến cô thấy khó hiểu chính là sắc mặt của bọn họ, phú gia rất gượng gạo, gãi đầu gãi tai. Mà Kỷ Vĩ vẫn vậy, vẻ mặt bình tĩnh không chút vui mừng cũng không hề vênh váo tự đắc.
Hai vị cảnh sát cấp cao đi ra cùng bọn họ, trong số đó có một vị cảnh sát còn đang từ tốn đứng ra hòa giải.
Kỷ Vĩ gặp Kiều Mạt, nhìn thấy bên mắt sưng húp của cô, hắn cũng rất áy náy liền săn sóc hỏi cô thấy thế nào.
Kiều Mạt nhìn bọn họ, trong lòng ngờ vực không biết trả lời ra sao.
Vị cảnh sát cấp cao kia khiển trách phú gia, “Đường đường là đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ, ai đã đánh? Còn không xin lỗi người ta rồi bồi thường người ta cho thỏa đáng! ”
Kỷ Vĩ cười lạnh: “Nếu cô ấy thực sự xảy ra chuyện gì, dù các người có quỳ gối cầu xin tha thứ thì ích gì?”

Phú gia và đồng bọn của hắn ta vẻ mặt đều lúng túng.
Kiều Mạt nhận thấy, bọn họ đã rất hạ mình để hòa giải, tuy rằng cô không rõ lắm sao lại vậy nhưng đàn ông có cách giải quyết của đàn ông, chỉ cần đối phương tự nguyện nhận sai, chịu bồi thường, cô còn dây dưa mãi sẽ bị coi là người đàn bà chanh chua, cô không muốn đánh mất hình tượng trước mặt Kỷ Vĩ như vậy.
Kỷ Vĩ nói với cô: “Đánh, tên kia đánh cô thế nào thì cô cứ đánh lên mặt hắn như thế, cứ đấm một đấm thật mạnh.”
Kiều Mạt cuống quýt xua tay, “Không được, từ nhỏ đến lớn, nhiều nhất tôi mới chỉ đánh chó, người đàn ông lực lưỡng như vậy tôi không dám đánh.”
Tất cả mọi người đi ra, thái độ của hai vị cảnh sát cấp cao kia đều rất ôn tồn, không ngừng dàn xếp giữa Kỷ Vĩ và phú gia kia, cuối cùng còn giữ chặt tay hai người, khách khí lại lễ độ mà khuyên giải hai người: “Dù sao mọi người cũng cùng sống trong một thành phố, đều là tầng lớp thượng lưu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nói không chừng một ngày nào đó lại trở thành bạn bè, cũng cần cho nhau chút thời gian, đúng không?”
Kỷ Vĩ chỉ vuốt nhẹ khóe môi, nhưng phú gia này lại tỏ ra vô cùng cung kính, khiến Kiều Mạt có phần xấu hổ.
Hắn ra ngoài gọi tắc xi, tự mình đưa Kiều Mạt về.
Hai người ngồi trong xe, lúc này hắn đã tỉnh rượu rồi nên cũng không nói nhiều nữa.

Hắn hỏi cô: “Mắt thật sự không sao chứ? Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao.” Hắn vươn tay muốn gạt sợi tóc trên trán Kiều Mạt ra để xem vết thương của cô, Kiều Mạt không quen nên tránh sang bên cạnh như phản xạ có điều kiện.
Cô khẽ nói: “Không sao đâu, chỉ là đánh trúng xương mày thôi, nếu thực là đánh vào mắt hay là đánh vào mặt như đã nói, cho dù các người có lén hòa giải, tôi sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.”
“Thực xin lỗi đã liên lụy đến cô.”
Cô có chút tò mò: “Kỷ Vĩ, phú gia kia một phút trước còn vênh váo ngang ngược như vậy, sao một phút sau lại gãi đầu gãi tai?”
Hắn giải thích qua loa: “Không có gì, bây giờ pháp luật nghiêm minh, hắn lại nói năng ngạo mạn như vậy, nói quen biết người này người kia, nói trắng ra, mọi người đều sợ liên lụy đến mình, đều muốn bo bo giữ mình, nên việc này cứ như vậy mà giải quyết.”
Tuy rằng Kỷ Vĩ nói rất là nhẹ nhàng, nhưng Kiều Mạt nghĩ chuyện có vẻ không đơn giản như vậy.
Cô có chút bực tức nói: “Thực ra. Tôi vẫn muốn có thể tự tát cho hắn một cái, đánh thật mạnh coi như dạy dỗ loại người này một chút.”
Hắn cười ha hả: “Thằng nhãi kia nói hai ngày nữa sẽ mời chúng ta ăn cơm, nếu không thì đến lúc đó cô cứ mạnh bạo dạy dỗ hắn một chút? Cứ coi như đánh một con chó, được không?”

Ngược lại Kiều Mạt thấy rất xấu hổ.
Cô quay đầu lại nhìn Kỷ Vĩ, hắn vừa vặn cũng đang nhìn cô, hai ánh mắt giao nhau, lẳng lặng ngừng lại mấy giây, đột nhiên cùng cười.
Nhưng đột nhiên, Kiều Mạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ý cười ngưng trệ trên mặt.
Nhất định hắn không đơn giản chỉ là một công chức bình thường, một phú gia ngạo mạn như vậy, thế nhưng hắn không chừa lại cho chút thể diện nào, còn khiến cho Cục trưởng phải ra mặt giải quyết, có thể thấy được gia thế của Kỷ Vĩ không đơn giản như cô vẫn nghĩ.
Dù xét về khía cạnh nào, cách ăn mặc, trang phục của hắn đều mang cung cách của một người giàu có, việc hắn nói năng không chút kiêng nể gì, còn hơi ngạo mạn, tự phụ, Kiều Mạt cũng đoán biết được gia thế của hắn cũng không đơn giản như mình đã nghĩ.
Thật giống như khoảng cách từ hai cực Nam Bắc đến xích đạo, bất chợt trong lòng Kiều Mạt nhận thấy rằng thì ra khoảng cách giữa hắn và cô lại lớn đến vậy.
Kiều Mạt là một cá thể trong xã hội lại không có bạn bè giàu sang.
Cuối cùng cũng đến nhà Kiều Mạt, khi xuống xe, Kiều Mạt khách sáo nói với hắn: “Muộn quá rồi, để hôm khác có thời gian rảnh tôi sẽ mời anh lên nhà chơi.”
Hắn cũng có chút áy náy: “Kiều Mạt, vốn là bạn bè ngồi tán gẫu vui vẻ, không ngờ lại xảy ra chuyện không vui như vậy, còn khiến cô bị thương, nghe nói lấy trứng gà luộc chườm lên miệng vết thương sẽ đỡ hơn, tôi cũng chưa thử bao giờ, không biết hiệu quả thế nào, cô thử xem sao. Nếu sáng sớm mai thấy khó chịu, nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện.”

Khu nhà thực yên tĩnh, hắn nhìn quanh bốn phía, khu nhà này không phải khu nhà mới xây dựng, có vẻ là kiểu kiến trúc cuối những năm 80 đầu những năm 90, hơi cũ, cũng không phải khu nhà ở khép kín, nhưng xung quanh rất tĩnh mịch, hắn có chút tò mò: “Hiện tại cô sống một mình sao?”
Kiều Mạt gật đầu: “Đúng vậy, sau khi ba qua đời thì tôi ở một mình.”
Dường như trong không khí lan tỏa một mùi hương bánh ngọt nhàn nhạt, mũi Kiều Mạt rất nhạy cảm, cô cảm nhận được hương vị ấy, là một người thuê nhà trong khu đang thức khuya làm bánh ngọt cho ngày mai.
Hai người mặt đối mặt không biết nói chuyện gì, Kiều Mạt ho khan một tiếng, khẽ nói: “Tạm biệt, hẹn gặp lại.”
Hắn ừ à hai tiếng.
Một mực nhìn cô nhẹ nhàng lên lầu, ánh đèn hành lang soi rõ từng bước cô đi, lên đến tầng bốn, có tiếng đóng cửa, hắn nhìn thấy cửa sổ sáng ánh đèn, lúc này hắn mới lên xe.
Trên đường trở về, gió đêm từ bên ngoài cửa kính xe lùa vào trong xe, gió mát lạnh thổi bay hết men say ban nãy, khiến hắn tỉnh táo hẳn, lúc này trong xe đang phát một ca khúc rất xưa nhưng giai điệu thật nhẹ nhàng, bài hát Có phải anh nên lặng lẽ ra đi của Quách Phú Thành.
Đặt tay trên cửa kính xe hơi mở ra, hắn nhịn không được mà nhớ tới những chuyện đã xảy ra tối nay, từ sau khi hắn chia tay với bạn gái, cũng đến nửa năm rồi hắn không hẹn hò với cô gái nào, bây giờ lại không kiềm chế được mà đi gặp cô, từ xa thấy cô ngồi trên ghế dài cạnh bờ biển, trên người ăn mặc đơn giản thoải mái, trên vai choàng một chiếc khăn lụa có hoa văn màu xanh nhạt, trong ánh tà dương óng ánh của hoàng hôn, nước da của cô càng trắng mịn, thấy hắn, cô liền mỉm cười, gió thổi bay tóc cô, nhìn cô giống như cô nữ sinh ngây thơ trong MV của Đài Loan, mày thanh tú, mắt to, môi đỏ mọng như hạt lựu. Kỳ thật cô gái này thực đơn thuần đáng yêu, khuôn mặt thanh tú xinh xắn, đôi đồng tử trong suốt sáng ngời, khi cô thưởng thức hương vị món sashimi với nước sốt, khóe môi như chứa đựng một chút nghiền ngẫm, thỏa mãn và hơi chút mỉm cười, bỗng nhiên những hình ảnh ấy lóe lên trong lòng hắn, khiến cho giờ khắc này con tim hắn như ngừng đập trước hình ảnh này, trong nháy mắt tựa như ca từ trong bài hát, hắn chợt nhận ra rằng mình cũng có chút thích cô gái tên Kiều Mạt này.
Đột nhiên, hắn thấy thật buồn cười, nhưng ngược lại hắn hơi chút hoang mang, hắn là loại công tử chuyên đùa giỡn tình yêu, từ khi bắt đầu kết giao bạn bè đến nay, tổng cộng hắn có hơn mười một bạn gái, mỗi người một vẻ, cô gái giống như Kiều Mạt, cũng không phải chưa từng gặp qua nhưng trước giờ chưa từng duy trì quan hệ lâu dài, chẳng lẽ bây giờ hắn thật sự thích cô? Không thể nào, chuyện này là không có khả năng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.