Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 9: Ấn tượng
Gió lạnh buổi đêm thổi tới làm xao động lòng người, tiếng người ồn ào trên bờ biển, trong đó hỗn tạp đủ mọi loại người, trong một không gian rộng lớn, mọi người chẳng phân biệt giàu nghèo, buông bỏ hết mọi phiền lo mà ăn uống thật thoải mái, vui vẻ.
Hai người mở máy nghe nhạc ngồi trò chuyện.
“Cô là thợ làm bánh mấy năm rồi?”
“Ba năm.”
“Có thể thấy cô rất yêu thích công việc này, cô đánh giá công việc của mình như thế nào?”
Kiều Mạt cười: “Anh Kỷ, câu hỏi của anh giống như phóng viên đang phỏng vấn vậy.”
Hắn cũng cười: “Vậy được, chúng ta không ngại làm chuyên mục phỏng vấn một lần, cô không cần gọi tôi là anh Kỷ, có vẻ rất xa lạ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi thấy chúng ta cũng không đến mức phải xưng hô xa lạ anh tôi qua lại như vậy? Đúng không, Kiều Mạt?”
Kiều Mạt rất hào hứng: “Đúng vậy.”
Cô suy nghĩ xong nói: “Tôi cảm thấy đi làm giống như vừa làm việc vừa làm người, nếu chỉ vì nghề nghiệp mà làm việc thì đó chỉ đơn giản đi làm, nếu là vì bản thân yêu thích công việc mà làm việc, đi làm thật vui vẻ, cả làm người và làm việc đều phải hỗ trợ nhau. Xin hỏi Kỷ chủ trì, anh có hài lòng với câu trả lời của tôi không?”
Hắn cười ha hả, thật là một cô gái rất đơn thuần.
Hắn lại tùy tiện hỏi: “Ba mẹ cô đâu?”
Trên mặt Kiều Mạt có chút buồn bã.
“Ba tôi đã qua đời ba năm trước, còn mẹ tôi.” Cô dừng một chút, nói: “Khi tôi hai mươi tuổi, bà đã ly hôn với ba tôi, về sau lại nghe nói đã qua đời vì tai nạn.”
Thì ra là như vậy, một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, mồ côi cha mẹ, tự mình ra sức làm việc trong xã hội này, quả thật rất vất vả.
Hắn nhớ tới những việc đã qua của mình, ba câu nói đủ bao quát toàn bộ hai mươi tám năm qua của hắn, tiểu học, trung học, đại học, công việc đều do ba mẹ lo liệu hết thảy, vào đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thi công chức, vào cục Tài chính đều là một đường đèn xanh, tuy rằng bản thân cũng phải nỗ lực cố gắng rất nhiều, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của ba, bản thân cũng không thể thuận lợi trên con đường sự nghiệp đến vậy, nếu như hắn không kịch kiệt phản đối thì có lẽ ba mẹ sẽ vui vẻ mà bọc hắn trong nhung lụa mà giữ gìn trong hộp như một vật báu nhỏ ngọt ngào, cưới một cô vợ môn đăng hộ đối vào nhà, mở bọc ra rồi đẩy vào phòng tân hôn, đã sớm dự tính việc sinh cháu trai, vậy có lẽ hiện tại đến cả hình dáng của Kỷ Vĩ con cũng đã vẽ ra rồi.
So sánh với cô, bản thân thật sự chẳng khác nào hoa trong nhà kính, thuận lợi ra đời, cuộc sống phóng khoáng, dễ chịu vô cùng.
Cô lại hỏi: “Anh làm nghề gì?”
“Cô thấy tôi giống làm nghề gì?”
“Tôi nhìn không ra.”
Đột nhiên hắn cười gian xảo: “Nếu tôi nói cho cô, tôi là một người chơi bời lêu lổng, mỗi ngày ngoài việc ăn no thì không có việc gì làm, là người ăn không ngồi rồi, cô có tin không?”
Kiều Mạt nhìn anh chằm chằm, nào có ai lại nói bản thân như vậy.
Hắn có chút thản nhiên tự ình là thanh cao: “Công việc của tôi tựa như bị vây trong một bức tường, bức tường vây này vô cùng thoải mái, rất nhiều người đều muốn chen chân vào, nhưng khi chen vào rồi lại phát hiện ra rằng bên trong tuy rằng vô cùng thoải mái nhưng lại làm nhụt dần ý chí con người, dần dần trở thành thói quen, chỉ biết ăn không ngồi rồi.”
Kiều Mạt rất khó hiểu: “Nói chuyện khoa trương vậy, rốt cuộc anh làm việc ở đâu?”
Hắn không chút để ý: “Cục Tài chính.”
Kiều Mạt nghe xong thì vô cùng hâm mộ, cô không khỏi cảm thán nói: “Đây là một chỗ làm tốt mà, một nơi thần tài như vậy, thật không hiểu sao anh lại nói cực đoan đến vậy.”
Hắn lắc đầu, bạn của Kỷ Vĩ lại bưng tới một khay tôm rim, hắn gắp cho cô trước.
Kiều Mạt nghe hắn nói giống như đánh trống lảng: “Kiểm sát viên, khi mới vào nghề, rất nhiều người đều nghĩ như vậy, một công việc tốt quyết định ba mươi năm cuộc đời cô sau này là vất vả hay là thoải mái, cho nên tất cả mọi người liều mạng muốn chen chân vào trong tường vây này, bởi vì vào được nơi này giống như một lần vất vả cả đời nhàn nhã, thật ra thì thế nào, tôi khá là hâm mộ cô, nếu bây giờ cả cô với tôi đều bị bắt đến đảo hoang để chúng ta tự lực cánh sinh, người bị đói chết trước tiên không phải là cô mà chính là người như tôi.”
Hắn tự mình uống bia, Kiều Mạt khuyên anh: “Đừng uống bia, anh còn phải lái xe.”
“Không sao, tôi cũng không định lái xe về, bạn tôi sẽ đưa tôi về. Cô cũng uống một chút đi, ăn hải sản phải uống chút bia mới tốt cho cơ thể.”
Kiều Mạt lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không biết uống rượu, bạn tôi bảo tôi không uống rượu còn giống người, vừa chạm tới rượu thì không phải là người.” Cô ngượng ngùng nói: “Các bạn ấy bảo, sau khi uống rượu say, tôi sẽ vừa hát vừa cười cực kỳ khủng khiếp.”
Hắn đùa cô: “Nào, không sao đâu, tôi có thể chịu được bão cấp mười.”
Kiều Mạt xấu hổ: “Cho nên tôi sẽ không uống rượu ở nơi công cộng.”
……………….
Gió mát hiu hiu, người qua người lại.
Bạn của Kỷ Vĩ không vội nên ở lại tán gẫu cùng bọn họ vài câu, hắn trêu chọc Kỷ Vĩ: “Cậu thật sự định để tôi đưa cậu về? Không phiền đến cậu?”
Kỷ Vĩ bảo hắn ta: “Cậu nghĩ bậy gì vậy.” Hắn hiểu ngụ ý đó, cũng may Kiều Mạt đang cúi đầu xoa tay nên không nghe thấy bọn hắn nói gì.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, thanh niên có thể tán gẫu rất nhiều chuyện, vô tình lại trò chuyện rất lâu, từ các khoản nợ tài chính đến quy mô các kiểu thị trường, từ các nước có nền kinh tế mới nổi đến sao Kim nhỏ bé. Khi đang trò chuyện hưng phấn, đột nhiên nghe thấy tiếng đâm xe rất mạnh ở bãi đỗ xe đối diện, ba người quay đầu lại. Chỉ thấy bên kia bến tàu, đuôi của một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đâm thẳng vào đầu xe Honda của Kỷ Vĩ.