Đọc truyện Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ – Chương 34
Nói là làm, cô liền lập tức lắc mình ra khỏi không gian, dẫn tiểu Bạch chạy tới hồ nước phía sau bộ lạc. May là công việc trong bộ lạc cũng không nhiều nên phụ nữ trong bộ lạc cũng sẽ không để ý đến sự vắng mặt của cô.
Từ khi hết mưa thì tiểu Bạch tốt hơn rất nhiều, bắt đầu vui vẻ hẳn lên. Giản Thanh Vân suy đoán không biết có phải vì tiểu Bạch không thích trời mưa hay không, trước đây khi trời mưa nhìn tiểu Bạch cũng rất cáu kỉnh.
Bên ngoài trời nắng to, gió nhẹ thổi vào mặt còn mang theo mùi cỏ xanh thơm ngát.
Hứng thú dạt dào đi tới bờ hồ, Giản Thanh Vân lại trợn tròn con mắt. Cô không có lưới đánh cá, càng không có cần câu, nên làm sao bây giờ?
Quay đầu nhìn tiểu Bạch, thấy nó một bộ dạng ham muốn nhảy xuống, cô liền nói: “Tiểu Bạch, hay là mày xuống bắt vài con lên đi, lát nữa tụi mình cùng nướng cá ăn nha?” Nhớ lại hương thơm ngào ngạt có vị mằn mặn của cá nướng, nước miếng liền trào ra lai láng rồi.
Theo thói quen tiểu Bạch liếc cô một cái mang theo ý tứ khinh thường: cả ngày chỉ biết có ăn ăn ăn! Bất quá tiểu Bạch vẫn thỏa mãn nguyện vọng của cô, bùm một phát nhảy vào trong hồ nước.
Qua một phút đồng hồ mà tiểu Bạch vẫn chưa lên, Giản Thanh Vân bắt đầu lo lắng, tiểu Bạch không xảy ra chuyện gì chứ? “Tiểu Bạch, tiểu Bạch…” Hướng tới hồ nước gọi hai tiếng, mặt hồ vẫn không gợn sóng, cô bắt đầu phát hoảng, chẳng lẽ tiểu Bạch thật sự bị nghẹn chết dưới đáy hồ?
Trong khi cô chuẩn bị nhảy vào trong hồ thì tiểu Bạch mạnh mẽ lao ra khỏi mặt nước, trong miệng còn ngậm một con cá dài ước chừng một mét. (#mèo: mẹ cha ơi, ước gì mình sở hữu một con *nước miếng lai láng*)
To quá trời! Giản Thanh Vân trợn mắt há mồm ngạc nhiên.
Trong ánh mắt ngu ngơ của Giản Thanh Vân, tiểu Bạch ngậm con cá lớn trong miệng bước lên bờ.
CÁ lớn còn chưa chết cứ dãy đành đạch trên bờ. Giản Thanh Vân không nghĩ ngợi cầm tảng đá trên mặt đất đập vào đầu con cá khiến nó “ngất xỉu”, sau đó xoa xoa đầu tiểu Bạch, cười tít mắt nói: “Tiểu Bạch, mày giỏi ghê, nhưng lần sau bắt mấy con be bé thôi nha.”
Tiểu Bạch gầm gừ một tiếng rồi lại nhảy xuống nước.
Nhìn con cá lớn trên mặt đất, chắc phải to chừng mấy chục cân. Lấy con dao găm tùy thân ra, cô bắt đầu xử lý con cá lớn. Đến khi làm được một nửa thì tiểu Bạch quăng vài con cá lên bờ, mỗi con đều to chừng một hai cân.
Thấy bọn cá nhảy đành đạch trên bờ, cô đành phải quăng tất cả chúng vào trong không gian, chính mình cũng dẫn tiểu Bạch vào theo. Cô thả cá nhỏ vào trong hồ nước rồi tiếp tục làm cá lớn.
Qua nửa tiếng sau cô đã làm xong cả con cá, tất cả đều được cắt thành từng khối, ướp chút muối rồi phơi nắng trong không gian.
Đầu cá cũng được cô ướp một lớp muối mỏng, cả bong bóng cá và trứng cá cũng không bị vất đi, chuẩn bị buổi tối nấu canh đầu cá ăn. (#mèo: đây chính là cực hình khi edit.. cá ơi..)
Hôm nay thu hoạch không tệ, sau khi xử lý tốt cá lớn, Giản Thanh Vân liền dẫn tiểu Bạch ra ngoài.
Thức ăn buổi tối chính là đầu cá, bong bóng cá và trứng cá, tuy không có gia vị nào khác ngoài muối ăn nhưng hương vị lại rất ngon, Mạt Tư ăn liền hai bát.
Bây giờ đã là tháng thứ ba của mùa thu, Giản Thanh Vân vẫn như cũ mặc một bộ áo tay dài, bên ngoài mặc áo khoác. Cũng không phải là quá lạnh, khi cô mới tới thế giới này thì cũng là loại nhiệt độ này. Cô nhớ rõ qua ba tháng sau mới tới mùa đông. Xem ra mùa thu và mùa đông đều dài sáu tháng như nhau, bọn họ còn ba tháng nữa để chuẩn bị lương thực cho mùa đông, hẳn là sẽ đủ cho mọi người an ổn qua mùa đông giá buốt.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giản Thanh Vân cảm thấy một cỗ nhiệt khí quen thuộc trào ra dưới thân, đến kinh nguyệt rồi. Mạt Tư đã đi săn thú, trên bàn gỗ bày biện đồ ăn sáng cho cô, là một khối thịt nướng và một chén canh rau nấm nóng hổi.
Tiến vào trong không gian thay đồ, đeo băng vệ sinh, lúc này cô mới ăn sáng.
Không biết có phải thân thể cường tráng lên hay không mà bây giờ mỗi khi tới kì kinh nguyệt cô cũng không còn đau bụng như trước nữa. Ăn sáng xong, cô lấy quần bẩn ra bờ hồ giặt rồi dẫn tiểu Bạch đi dạo trong rừng rậm kế bên bộ lạc.
Mặc dù trong bộ lạc dự trữ rất nhiều trái cây, nhưng cô vẫn nghĩ muốn cất giấu riêng. Quả dại trữ trong không gian có thể bảo quản được mấy tháng, như vậy thì mùa đông này cô có trái cây tươi mới để ăn rồi.
Đi xung quanh với tiểu Bạch một lúc lâu cô mới chỉ hái được mấy chục quả dại mà thôi. Quả dại xung quanh đây đều đã bị phụ nữ trong bộ lạc hái hết rồi, còn lại đều là chút quả bị sót lại. Nghĩ ngợi một tí, cô lại để tiểu Bạch cõng mình đi sâu vào rừng. Quả nhiên bên trong quả dại rất nhiều, chỉ một buổi chiều cô đã hái được hơn hai trăm quả dại.
Tiểu Bạch cũng ăn no, hơn nữa còn dư vài con mồi, cô ném tất cả con mồi còn dư vào trong không gian, tất cả thịt khô trong không gian đều là lương thực mùa đông của tiểu Bạch.
Chớp mắt lại qua một tháng nữa, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn, Giản Thanh Vân cũng mặc thêm một cái áo lông nữa.
Bởi vì thời tiết lạnh hơn nên bên trong rừng rậm không có quả dại tươi ngon mọng nước nữa, chỉ còn lại mấy quả khô quắt khô queo rơi xuống không thể ăn được. May là trong một tháng này, cô cũng góp được một đống lớn quả dại cất trong không gian, ăn đến đầu xuân là dư rồi. Thức ăn mùa đông của tiểu Bạch cũng trữ được không ít, trong không gian còn phơi rất nhiều cá muối. Mỗi ngày tiểu Bạch đều giúp cô bắt một con cá lớn và hơn mười con cá nhỏ, bởi vậy bây giờ trong không gian cá cũng muốn xếp thành núi rồi.
Chỉ riêng quả dại, rau dại, cà chua, nấm và cá muối trong không gian đã đủ cho cô và Mạt Tư ăn trong hai tháng rồi, lại thêm lương thực của bộ lạc, màu đông hẳn là không phải chịu đói rồi.
Trong không gian vẫn còn một chút muối khoáng thạch, có điều Giản Thanh Vân biết nấu thành muối ăn thì cũng không được nhiều.
Lấy một chút muối ăn từ trong không gian ra, Giản Thanh Vân đi tới lều cỏ của tiểu Bạch. Tiểu Bạch đang lười biếng nằm phơi nắng, nhìn thấy Giản Thanh Vân đi qua liền làm nũng gừ gừ hai tiếng.
” Tiểu Bạch, tới nếm thử cái này đi, rồi tìm giúp tao xem chỗ nào có muối khoáng thạch.” Giản Thanh Vân vươn ngón tay đến bên miệng tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lè cái lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm, sau đó gầm gừ một tiếng rồi đứng lên.
Một tháng này tiểu Bạch lại lớn thêm không ít, đã cao đến ngực Giản Thanh Vân rồi.
Tiểu Bạch dùng răng nanh kéo kéo quần áo của Giản Thanh Vân, lại khom người xuống. Giản Thanh Vân hiểu ý nó là muốn cô leo lên, vì thế vội vàng xoay người leo lên lưng nó.
Tiểu Bạch cõng cô chạy thật nhanh vào trong rừng rậm.
Tiểu Bạch chạy liên tục hai giờ mới ngừng lại, phía trước hiện lên một mảnh đất lớn màu xám trắng.
Ở đây có muối ăn? Giản Thanh Vân ngồi xổm trước mảnh đất màu xám trắng, vươn ngón tay quẹt một đường trên mặt đất rồi đưa lên miệng liếm, quả nhiên có vị mặn, còn có một chút đắng. Lại nhìn kỹ một chút, cô mới phát hiện trên mặt đất bao trùm một lớp tinh thể nho nhỏ màu trắng, cái này mới đúng là muối ăn?
Đối với sự hình thành muối Giản Thanh Vân cũng không có nhiều nghiên cứu, cô chỉ biết trước mắt có thể là muối ăn mà mìnhkhông thể thiếu rồi.
Chỉ có điều không có chỗ để cất, cô đành phải dùng lá cây hốt những tinh thể muối này cất vào trong không gian tùy thân. Những tinh thể màu trắng này vẫn còn rất nhiều tạp chất, khi nấu tan ra còn phải lọc nước muối rồi mới có thể nấu tiếp để lấy muối ăn.
CÔ hốt cả đống lớn vào trong không gian, ước chừng có thể tinh luyện được vài vỏ dừa muối ăn, lúc này cô mới trở về cùng tiểu Bạch.
Về đến bộ lạc cô liền chuẩn bị tinh lọc muối ăn. Chưa có đồ lọc, vì thế cô đành lấy một cái áo may ô trong không gian ra để cắt làm vải lọc.
Trước tiên bỏ tất cả tinh thể muối vào nước nấu sôi, quả nhiên nấu một lát tất cả đều tan ra. Sau đó cô dùng vải áo lọc lại để loại bỏ tạp chất, sau đó tiếp tục nấu sôi. Cô nếm thử nước muối ấy, ặc, mặn muốn chết.
Rất nhanh sau đó nồi nước muối liền cạnh, chỉ còn muối ăn màu trắng bám dưới đáy nồi.
Hao phí thời gian thật lâu cô mới tinh luyện ra được một vỏ dừa muối ăn, lại lấy tất cả tinh thể muối trong không gian ra nấu mới có thể đựng đầy mười vỏ dừa, đủ cho cô dùng trong một thời gian dài rồi.
Đợi đến tối khi Mạt Tư trở về, cô vẫn đang ngồi mải mê tinh luyện muối ăn. Mãi đến khi nhìn thấy đôi giày da thú của hắn dừng trước mặt mình cô mới kinh hô một tiếng: “Mạt Tư, anh về rồi, em quên nấu cơm mất rồi. Anh đợi một tí để em đi nấu, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Mạt Tư lại tươi cười đầy mặt ngăn cản cô: “Không cần đâu, em cứ tiếp tục nấu cái này đi, để anh nấu bữa tối cho.”
Lúc này Giản Thanh Vân mới không có miễn cưỡng, tiếp tục ngồi xổm xuống xử lý muối ăn của mình. Mạt Tư cũng đi tới đống con mồi mới bắt được hôm nay lấy một con nhím trọc và một con gà rừng về, nhanh nhẹn xử lý sạch sẽ, lại ướp một lớp muối mỏng rồi đem đi nướng.
Mùi thịt nướng rất nhanh liền lan tỏa trong không khí.
Giản Thanh Vân vội vàng thu hồi nồi muối ăn cuối cùng sau đó dập tắt bếp lửa.
Đem vỏ dừa đựng muối ăn để lên trên bàn đá, cô đi tới đống lửa ngồi xuống nhìn Mạt Tư nướng thịt.
Mạt Tư quay đầu lại nhìn cô tươi cười: “Đói lắm rồi phải không? Đừng nóng vội, tí nữa là ăn được rồi.”
Giản Thanh Vân cười tươi rói gật gật đầu, ừ một tiếng.
Đợi đến khi thịt được nướng chín, bỗng nhiên phía nam truyền đến tiếng ầm ầm. Trong bóng tối, Giản Thanh Vân nhìn thấy một đám người đi về phía bộ lạc.
“Làm sao vậy? Bọn họ là ai?” Trong lòng Giản Thanh Vân có chút khẩn trương, nhịn không được ôm lấy cánh tay của Mạt Tư.
Mạt Tư theo thói quen xoa xoa đầu cô: “Đừng lo lắng, anh đi nhìn một tí, em đợi ở đây đừng đi đâu.” Nói xong cầm chuỗi thịt nướng trong tay đưa cho Giản Thanh Vân.
Giản Thanh Vân ừ một tiếp, cầm lấy xâu thịt nướng trong tay Mạt Tư, nhìn Mạt Tư cầm cung tên rồi chạy về phía đám người đang tới đây.
Khắp nơi trong bộ lạc đều có đống lửa cháy sáng, cô có thể nhìn thấy đoàn người kia còn cách bộ lạc chỉ trăm mét, một đám người rất đông, ước chừng hơn một trăm người.
Mấy người đàn ông trong bộ lạc cũng chạy ra, cũng đều cầm theo cung tên của chính mình.
Giản Thanh Vân thâp thoáng nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Mạt Tư: “Các ngươi là ai? Không được tới gần thêm nữa.”
Cô biết chuyện các cô bị bắt cóc lần trước khiến đàn ông trong bộ lạc đều treo cao cảnh giác, bây giờ nhìn thấy có người xa lạ đột nhiên tiếp cận tất nhiên phải đề phòng. Hơn nữa bọn họ là cả một nhóm người, tất nhiên phải càng cảnh giác hơn rồi.