Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 35


Đọc truyện Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ – Chương 35

Giản Thanh Vân nhìn kỹ đám người phía xa kia, thầm nghĩ về sau phải nói mọi người dựng một chiến hào bao quanh bộ lạc, như vậy về sau nếu có xảy ra tình huống đột ngột gì cũng sẽ không sợ hãi, lại còn có thể ngăn cản dã thú xông vào.

Tiểu Bạch cũng đi tới cạnh cô, nhìn về đám người kia rống lên.

Giản Thanh Vân vỗ vỗ đầu tiểu Bạch, ý bảo nó yên lặng, lúc này tiểu Bạch mới ngừng rống.

Phía xa kia, Giản Thanh Vân nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giống như từng nghe qua ở đâu đó. “Chúng tôi là người của quần cư khác di chuyển tới, mong rằng có thể thu lưu chúng tôi.” Giọng có chút trầm thấp.

Giọng nói này thật sự rất quen thuộc, Giản Thanh Vân cau mày, tiếp tục lắng nghe.

“Các người từ đâu đến?” Đây là giông của Mạt Tư.

“Chúng tôi đến từ Thạch Sơn, trên núi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vì thế chúng tôi buộc phải di chuyển.” Vẫn là giọng nói trầm thấp vừa rồi.

Phụ nữ trong bộ lạc bắt đầu ríu rít thảo luận.

“Tôi nghe giọng nói này quen lắm, hình như là giọng của Vưu Bỉ thì phải.”

“Tôi cũng nghe thấy giống giọng hắn, hay là chúng ta qua nhìn một cái đi.”

Giản Thanh Vân cau mày, thì ra là Vưu Bỉ, chả trách cô thấy giọng quen quen, thế mà không nhớ ra là ai. Nhưng mà sao quần cư của bọn họ lại có thể di chuyển tới đây? Bây giờ bọn họ chỉ còn lại hơn trăm người, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Mạt Tư và đàn ông trong bộ lạc đã đồng ý cho bọn Vưu Bỉ đi vào trong bộ lạc.

Đoàn người Vưu Bỉ nhìn hàng loạt nhà gỗ mới lạ trong bộ lạc, ánh mặt lộ ra vẻ thán phục, ngay cả Vưu Bỉ cũng là bộ dáng kinh ngạc sửng sốt.

Mạt Tư dẫn Vưu Bỉ đến cạnh đống lửa, Giản Thanh Vân đang ngồi xổm bên cạnh đống lửa nướng thịt. Nhìn thấy Vưu Bỉ, cô cũng chỉ nhấp môi dưới mà không nói gì thêm.

So với mấy tháng trước thì Vưu Bỉ gầy yếu đi không ít, trên người cũng có chút chật vật, ít nhất lần trước tại quần cư của hắn, Giản Thanh Vân thấy hắn rất sạch sẽ.

Vưu Bỉ nhìn thấy Giản Thanh Vân liền ngây ra một lúc, mãi đến khi Mạt Tư vỗ vỗ bờ vai hắn, hắn mới ngồi xuống.


Thịt đã nướng chín, bên ngoài là màu vàng óng ả bóng loáng mỡ, thơm ngào ngạt, dụ dỗ khứu giác và vị giác của người khác.

Ùng ục… ùng ục, bao tử trống rỗng của Vưu Bỉ truyền ra tiếng sôi sùng sục.

Vưu Bỉ có chút xấu hổ nhìn Giản Thanh Vân.

Không biết có phải vì ánh lửa chiếu rọi hay không mà Giản Thanh Vân nhìn thấy lỗ tai của Vưu Bỉ nổi lên một màu hồng nhàn nhạt. Thẹn thùng sao?

Nghĩ nghĩ, rốt cục cô vẫn không ngoan độc được, vì vậy liền đưa con nhím trọc cho Mạt Tư, rồi đưa con gà rừng cho Vưu Bỉ. Vưu Bỉ chớp mắt, sau đó cực kỳ tự nhiên mà cầm lấy.

Cô lại đi đến đống con mồi cầm về một con thỏ hoang, nhanh nhẹn xử lý sạch sẽ rồi đặt trên lửa nướng.

Mạt Tư sợ cô bị đói, vì vậy nhét con nhím trọc vào tay cô rồi cầm lấy con thỏ tiếp tục nướng.

Giản Thanh Vân nhìn nở nụ cười, nói cảm ơn. Cô biết nếu trả lại con nhím cho Mạt Tư, chắc chắn hắn sẽ không cầm lấy, hơn nữa còn cường ngạnh tự tay đút cô ăn.

Vưu Bỉ chăm chú ăn gà nướng ngoài khét trong sống của mình, không để ý tới hai người trước mặt.

Giản Thanh Vân ăn chỗ ít mỡ nhất của nhím trọc, tất cả thịt béo cô đều nhét vào miệng Mạt Tư. Mạt Tư cười tít mắt trực tiếp nuốt xuống, lại tiện thể liếm liếm ngón tay cô khiến cô xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng.

Giản Thanh Vân ăn nhím trọc, ngẩng đầu nhìn Vưu Bỉ: “Vưu Bỉ, sao các anh lại di chuyển tới đây? Quần cư xảy ra chuyện gì à?”

Nghiêm túc mà nói thì cô và Vưu Bỉ không có bất cứ cừu hận gì, ngược lại trong quãng thời gian mấy ngày cô bị bệnh đó, Vưu Bỉ đối xử với các cô rất tốt.

Vưu Bỉ ngốn sạch thịt nướng trong miệng rồi nói: “Khoảng thời gian trước trời đổ mưa to, trên núi không biết vì sao chảy xuống rất nhiều bùn đất và tảng đá. CẢ quần cư chỉ còn lại gần trăm người bọn tôi, lúc này mới phải di chuyển tới rừng rậm Khải Tát, không nghĩ tới là gặp được các người.”

Vưu Bỉ nói xong liền nhìn Giản Thanh Vân thật sâu, nhìn đến cô chả hiểu ra sao cả.

Giản Thanh Vân biết Vưu Bỉ nói là cài gì. Thạch Sơn có rất nhiều đá, bây giờ bị mưa to xối xuống nên xảy ra hiện tượng đá lở. Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao ngày trước mưa to tiểu Bạch lại vô duyên vô cớ nhìn về phía Thạch Sơn tru lên. Hẳn là ngày đó tiểu Bạch cảm giác được Thạch Sơn đã xảy ra thiên tai mới nhịn không được mà tru lên.

Mặc dù tiểu Bạch là thượng cổ mãnh thú, bất luận dã thú hay con người đều phải sợ hãi nó, nhưng cũng có thứ khiến nó sợ, đó là thiên tai. Chúng nó có thể nhạy cảm cảm nhận được thiên tai. Giản Thanh Vân nghĩ như vậy.


“Vậy về sao các anh tính thế nào?” Giản Thanh Vân nói xong tiện tay cầm miếng thịt nướng cuối cùng nhét vào miệng Mạt Tư.

Vưu Bỉ chớp mắt, khó hiểu nhìn Giản Thanh Vân: “Bây giờ chúng tôi gặp được quần cư của các người, tất nhiên là ở lại, về sau cùng sinh sống với mọi người.”

Là thế hả? Giản Thanh Vân chớp mắt khó hiểu nhìn Mạt Tư. Mạt Tư nhìn cô cười gật đầu.

Giản Thanh Vân nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng nói: “Vậy đoàn người của các anh có tổng cộng bao nhiêu người? Còn lại bao nhiêu đàn ông? Bao nhiêu phụ nữ?” Thật ra cô muốn hỏi, bọn họ còn lại bao nhiêu phụ nữ. Dù sao thì phụ nữ mới là mấu chốt khiến bộ lạc lớn mạnh.

Vưu Bỉ trả lời: “Tổng cộng có một trăm hai mươi người, năm mươi phụ nữ, sáu mươi chín đàn ông. Cô yên tâm, bọn họ nếu có thể sống sót thì đều là những chiến sĩ của rừng, nhất định có thể săn được rất nhiều con mồi.”

Giản Thanh Vân gật gật đầu, chỉ cần có nhiều phụ nữ thì không thành vấn đề rồi.

Đến đêm liền an bài chỗ ở cho bọn Vưu Bỉ, sau đó Giản Thanh Vân và Mạt Tư cùng trở về nhà nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Giản Thanh Vân dậy thật sớm, giúp Mạt Tư nấu xong canh thịt rồi lại chạy tới chỗ nuôi nhốt con mồi cho tụi nó ăn. Mấy con mồi nuôi nhốt đều là những con rất bình thường: heo rừng, thỏ hoang, gà rừng, vịt hoang, còn có loại con giống con trâu, khác một chỗ là trên đầu nó không có sừng và da lông mềm mại hơn da trâu.

Những con mồi này rất dễ dàng sống sót, trừ bỏ mấy con có thương tích oặc trong quá trình vây bắt bị kinh hách thì mấy con khác đều cực kỳ dễ dàng nuôi sống.

Đến khi trở lại nhà gỗ thì Mạt Tư đã ăn xong bữa sáng, cầm cung tên chuẩn bị đi săn rồi.

“Mạt Tư.” Giản Thanh Vân gọi Mạt Tư đang chuẩn bị đi, vươn tay ôm hắn.

Mạt Tư nhếch toét miệng cười, một bộ dáng cực kỳ vui vẻ, cũng học theo ôm chặt Giản Thanh Vân một phen, nhân tiện cúi xuống hôn môi cô một cái.

Giản Thanh Vân cười tít mắt nhìn Mạt Tư và mọi người đi săn. Bây giờ bộ lạc đã lớn mạnh hơn xưa một chút, qua mùa đông cần rất nhiều con mồi. Chỉ có điều bây giờ trong rừng cũng không còn trái cây dại để mà hái, chỉ có thể trông chờ vào nhóm đàn ông đi săn thú về để trữ lương thực mùa đông. Vì thế chỉ chỉ chừa lại năm mươi người đàn ông kiến tạo nhà gỗ, còn lại đều ra ngoài săn thú hết. Cả tiểu Bạch cũng bị Mạt Tư gọi đi rồi.

Mãi đến khi bóng dáng Mạt Tư biến mất sau cánh rừng rậm cô mới xoay người trở về thu thập bát đũa trên bàn.

Dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, cô còn đem nệm cỏ và thảm da thú dày bịch ra ngoài phơi nắng.


Bây giờ trong bộ lạc cũng không còn chuyện gì cho các cô làm. Trong rừng rậm đã không còn quả dại để hái, cỏ lông để lợp nhà cũng đã cắt đủ, chất từng đống từng đống lớn trên mặt đất. Bây giờ mấy người phụ nữ trong bộ lạc đều đang may áo khoác da thú và thảm lông để dùng cho mùa đông. Cô đã có vài tấm thảm da thú rất dày, áo khoác da thú cũng có ba cái, đủ cho Mạt Tư mặc rồi.

Sau khi đem tất cả thảm da thú trong nhà ra ngoài phơi nắng, Giản Thanh Vân lại bắt đầu tinh luyện muối ăn của mình.

Lại ngồi xuống cạnh mấy cái bếp lò đơn giản, bận rộn cả một ngày trời, rốt cuộc Giản Thanh Vân cũng đã tinh luyện xong tất cả muối ăn trong không gian, nhiều chừng mười cái vỏ dừa, đủ để cô sử dụng trong một thời gian dài.

Còn đối với những người mới tới, những người chỉ chỉ trỏ trỏ quần áo của cô, cô đều không phát hiện.

Bận bịu cả ngày trời, Giản Thanh Vân có chút thèm ăn. Cô tiến vào trong không gian nhanh nhẹn bắt vài con cá lên. Bây giờ hồ nước trong không gian có rất nhiều cá, có cả những con cá con bơi qua bơi lại, đến khi mùa đông lạnh lẽo tới cô cũng có thể có cá tươi để ăn.

Làm cá sạch sẽ, mấy con cá con này mỗi con nặng chừng một cân, hai con để nấu canh, hai con đem đi nướng.

Đến khi Mạt Tư trở về thì canh cá màu trắng sữa đang sôi ùng ục, cá nướng và thịt nướng cũng gần xong rồi.

Vừa mới đưa canh cá cho Mạt Tư thì tên Vưu Bỉ đã chạy tới xin cơm rồi. (#mèo: Vưu Bỉ, cố lên, đẹp trai không bằng chai mặt =))))

Lúc này Giản Thanh Vân mới đưa một bát canh cá cho hắn. Cá nướng chỉ có hai con, cô và Mạt Tư mỗi người một con rồi, không thể cho Vưu Bỉ được, cả thịt nướng cũng chỉ đủ cho cô và Mạt Tư ăn thôi. Vưu Bỉ bất đắc dĩ đành phải cầm con mồi tự mình xử lý, đặt trên đống lửa bắt đầu nướng.

Đại khái là vì lần đầu tiên nướng thịt cho nên Vưu Bỉ nướng khét lẹt, mùi khét bay rất xa rất xa.

Giản Thanh Vân vụng trộm nhếch miệng cười, một bộ vui sướng khi người gặp họa.

Cuối cùng Vưu Bỉ vẫn phải ăn hết thịt nướng khét của mình, mùi vị không hề ngon, đúng là cách một trời một vực so với thức ăn Giản Thanh Vân nướng.

“Giản Thanh Vân, về sau cô giúp tôi nướng chúng nó đi.” Vưu Bỉ nhìn Giản Thanh Vân cười cười: “Cô nướng mùi vị ngon vô cùng, tôi nướng quá khó ăn.” Mùi vị đồ hắn nướng so với ăn sống còn dở hơn.

“Không được.” Giản Thanh Vân trực tiếp lắc đầu cự tuyệt. “Nếu không anh qua bên kia ăn tập thể là được rồi.” Từ “cơm tập thể” cô nói bằng tiếng Hán, Vưu Bỉ rõ ràng nghe không hiểu.

“Cơm – tập – thể? Nghĩa là sao?” Vưu Bỉ lặp lại một lần, có chút khó hiểu nhìn cô.

“Nghĩa là anh qua bên kia ăn chung với mọi người!” Giản Thanh Vân không muốn hắn chen vào cuộc sống của cô và Mạt Tư. Hơn nữa cô cảm thấy ánh mắt hắn nhìn cô tràn ngập tính xâm lược, khiến cô rất không thoải mái, ẩn ẩn có chút kháng cự hắn.

Vưu Bỉ không nói chuyện.

Giản Thanh Vân và Mạt Tư ngồi bên ngoài một chút rồi cùng trở về nhà gỗ. Bên trong nhà gỗ nhỏ là một bó hoa dại to Mạt Tư hái về từ rừng rậm, hồng hồng xanh xanh. Hồng chính là hoa, xanh chính là những lá cây để làm nổi bật màu hoa.


Mạt Tư cầm lấy bó hoa dại to kia đi đến trước mặt Giản Thanh Vân, toét miệng cười nói: “Tặng em.” Hắn thấy cô mềm mại giống những bông hoa nhỏ này, lúc đó không nhịn được mà ngắt về đưa cho cô.

“Cảm ơn anh.” Giản Thanh Vân tươi cười đầy mặt nhận lấy bó hoa to tổ chảng, ghé mũi vào hửi, không thơm lắm, nhưng mang theo một cỗ hương vị trong veo đến từ rừng rậm. Ánh mắt cô lướt qua một cái cây đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Cô trừng to mắt kinh hỉ nhìn gốc cây quen thuộc, đây… đây chính là cây gừng! Trong rừng rậm có gừng! Cô vì phát hiện này mà mừng như điên: “Mạt Tư, Mạt Tư, anh hái cái này ở đâu?” Cô chỉ chỉ cây gừng hỏi.

Mạt Tư thấy cô cười giống như ánh trăng rằm, cưng chiều vươn tay xoa xoa tóc cô, “LÀ giữa trưa anh tìm thấy trong rừng rậm, nhiều lắm, em thích không? Ngày mai anh lại ngắt về một ít.” Hắn còn tưởng cô thích những cái cây này.

Giản Thanh Vân vội vàng lắc đầu: “Em không thích nó, em thích cái phía dưới nó.” Cô chỉ chỉ cây gừng: “Anh phải nhổ tận gốc, phía dưới của nó rất có ích, ngày mai anh có thể lấy về cho em không, lấy nhiều một chút.”

Gừng có rất nhiều công dụng, không những dùng làm gia vị, còn có thể trị cảm mạo, rất hữu ích đó nha.

“Ừm.” Mạt Tư lên tiếng, ánh mắt nhìn Giản Thanh Vân bắt đầu trở nên nóng bỏng.

Còn chưa kịp chờ cô phản ứng hắn đã ôm cô ngã xuống giường mềm mại, tiếng kinh hô trong miệng cô cũng bị hắn trực tiếp nuốt xuống.

Chẳng bao lâu sau trong căn nhà gỗ nhỏ vang lên tiếng rên rỉ áp lực của Giản Thanh Vân.

Không biết qua bao lâu, tiếng rên rỉ mới từ từ ngừng lại.

Giản Thanh Vân gối đầu lên cánh tay của Mạt Tư, cánh tay khác của Mạt Tư lại khoát lên trên eo cô. Vì vừa rồi vận động quá nhiều mà trên thân thể cô thấm ra một tầng mồ hôi lấm tấm.

Mạt Tư hôn nhẹ gương mặt cô, lại ôm cô thật chặt.

Không biết qua bao lâu, Giản Thanh Vân nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hít thở đều đều của Mạt Tư.

Một tháng này Giản Thanh Vân vẫn kiên trì không cho Mạt Tư đụng vào cô trong kỳ nguy hiểm. Mỗi lần Mạt Tư đều rất bất mãn, nhưng cô cũng không có biện pháp. MÀ mỗi lần đến kỳ nguy hiểm Mạt Tư sẽ quấn lấy cô. Cô từng hoài nghi, không biết có phải Mạt Tư đoán được khi nào thì cô có thể thụ thai hay không.

Trong sự hoài nghi của chính mình, cô xoay người nhìn Mạt Tư đang ôm cô. Hắn ngủ rất say, trong bóng đêm, cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của hắn: thô cuồng mà kiên nghị.

Cô đùa dai nâng tay chọc chọc gương mặt hắn, trong miệng cũng nói thầm: “Mạt Tư, có phải anh biết khi nào em có thể mang thai phải không, nếu không thì sao mấy ngày nay cứ quấn lấy em vậy hả?”

Mạt Tư không trả lời vấn đề của cô, chỉ theo bản năng bắt được ngón tay đùa dai kia, trong miệng lầm rầm một câu, Giản Thanh Vân nghe hiểu chết liền.

Giản Thanh Vân thò đầu ra hôn trán hắn một cái, không bao lâu sau cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.