Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 33


Đọc truyện Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ – Chương 33

Bởi vì trời mưa nên mấy ngày nay con mồi ít hơn trước rất nhiều. Tiểu Bạch vẫn cứ ru rú trong lều cỏ, nâng cái đầu to đùng mà nhìn về phía núi đá bên kia. Mấy ngày nay tiểu Bạch cũng không ăn nhiều lắm, ít đi một nửa so với trước kia.

Lều cỏ nằm sát bên cạnh nhà gỗ của Giản Thanh Vân. Mấy ngày nay mưa to, phụ nữ trong bộ lạc cũng không ra ngoài hái quả dại nữa mà bắt đầu đem da thú dự trữ ra may. Vì trời mưa nên nhiệt độ không khí bắt đầu hạ thấp, Giản Thanh Vân đã lấy áo lông ra mặc, nhưng những người phụ nữ trong bộ lạc cũng vẫn để trần nửa người trên như cũ. Cô biết trước khi bước vào mùa đông thì họ vẫn chưa mặc váy da thú chống lạnh.

Phụ nữ trong bộ lạc chia làm mấy tổ, ngồi vây quanh bên trong nhà gỗ, vừa may da thú vừa cười nói với nhau.

Giản Thanh Vân chăm chỉ may váy da thú. Cô chọn đều là mấy bộ da lông rất dày. Mạt Tư cũng chỉ có một bộ y phục mùa động, mà lại còn không quá dày. Có bộ đồ mùa đông này thì năm nay Mạt Tư không cần chịu lạnh nữa. Cô cũng may thêm mấy cái chăn da thú, da lông của bộ lạc cũng không nhiều lắm, mỗi người tối đa được có một cái. May mà trong không gian của cô còn rất nhiều da thú, đều là da của mấy con mồi tiểu Bạch bắt về, dùng để may chăn đắp qua mùa đông.

“Giản Thanh Vân, điều Bối Nhĩ nói là thật sao?”

Khi Giản Thanh Vân đang chuyên tâm may áo a thú, chợt nghe thấy đối diện có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có chút khó hiểu: “Cái gì?”

Người nói chuyện chính là vợ của Đại Phỉ, cô biết, cũng nhớ rõ người này tên Giai.

Giai lặp lại câu hỏi vừa nãy một lần nữa: “Giản Thanh Vân, điều Bối Nhĩ nói có đúng không?”

“Cô ấy nói cái gì?” Giản Thanh Vân nhìn thoáng qua Bối Nhĩ bên cạnh Giai, không rõ vừa rồi cô ta nói cái gì.

Giai cười cười, tay vuốt ve cái bụng nhô lên: “Bối Nhĩ nói, trước kia Đại Phỉ cầu ái với cô rồi.”

Giản Thanh Vân cười cười, kim xương trong tay cũng không dừng lại: “Ừ, khi đó trong bộ lạc chỉ có vài người phụ nữ, tôi cũng vừa mới đến bộ lạc. Tôi nghĩ trong trường hợp phụ nữ vô cùng thưa thớt thì hắn cầu ái là chuyện cực kỳ bình thường. Hơn nữa, tôi không đáp ứng sự cầu ái của hắn.”

Giai cười cười, quay đầu nhìn Bối Nhĩ ngồi bên cạnh, trong mắt có ý tứ trách cứ.

Giản Thanh Vân cầm áo khoác da thú để ở phía sau, mở miệng nói: “Tôi ra ngoài nhìn tiểu Bạch một chút.” Nói xong đứng dậy đi ra cửa.

Bên ngoài trời vẫn mưa to, cô bước vào trong lều cỏ, nhìn thấy tiểu Bạch vẫn đang nằm ngủ ngon lành.


Nghe thấy tiếng động, tiểu Bạch giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Giản Thanh Vân, lúc này mới lại cúi thấp đầu tiếp tục ngủ.

Lều cỏ rất lớn, tiểu Bạch ngủ bên trong không hề bị mưa tạt, cô tùy ý ngồi xuống bên người tiểu Bạch, xoa xoa cái đầu to đùng của nó: “Tiểu Bạch, sao mấy ngày nay nhìn mày phờ phạc rũ rượi vậy?”

Trên đầu tiểu Bạch gồ lên hai khối u, cũng không quá lớn, mỗi lần cô xoa đầu nó thích nhất là sờ soạng hai khối u này. Bây giờ cô đã biết tiểu Bạch cũng không phải chó mà là một con thượng cổ mãnh thú, đây đều là Mạt Tư nói cho cô biết. Nhưng cũng không liên quan gì, cô tin tưởng tiểu Bạch sẽ không tổn thương mình.

Hình như tiểu Bạch được xoa đầu cực kỳ thoải mái, nó cúi đầu khẽ gầm gừ hai tiếng.

Giản Thanh Vân cười tít mắt, nhưng trong lúc đang tiếp tục đùa cùng tiểu Bạch thì đột nhiên tiểu Bạch đứng lên, lông lá toàn thân đều dựng đứng hết lên, hướng về nơi xa bắt đầu rống lên.

Âm thanh không còn dịu ngoan như dĩ vãng, giống như là gặp phải kẻ thù, tiếng rống tràn ngập khẩn trương và bất an.

Giản Thanh Vân vội vàng đứng lên, không hề nghĩ ngợi mà nâng tay vuốt ve đầu tiểu Bạch, vừa thấp giọng an ủi: “Tiểu Bạch mày làm sao vậy? Tiểu Bạch ngoan nha…”

Mấy người phụ nữ trong nhà gỗ nghe tiếng rống thì nhảy dựng, vội vàng mở cửa nhà gỗ nhìn qua phía lều cỏ, đến khi thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của tiểu Bạch thì bị dọa không nhẹ.

Ni cũng bắt đầu lo lắng cho Giản Thanh Vân: “Giản Thanh Vân, cô mau trở về đi! bây giờ tiểu Bạch rất nguy hiểm.” Các cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy tiểu Bạch như vậy, họ rất sợ lỡ như tiểu Bạch phát dại lên liền há mồm táp Giản Thanh Vân một phát.

Giản Thanh Vân lại chắc chắn tiểu Bạch sẽ không thương tổn cô, cũng khẳng định tiểu Bạch có nguyên nhân của nó. Giản Thanh Vân nhìn Ni lắc lắc lắc đầu, yên lặng đứng bên người tiểu Bạch đang rống vang.

Ước chừng một phút sau tiểu Bạch mới ngừng rống.Mấy người phụ nữ trong nhà gỗ thấy tiểu Bạch hết dựng lông không tức giận nữa mới thở phào nhẹ nhõm, đều xoay người tiếp tục làm công việc mình còn dang dở.

Giản Thanh Vân cũng nhẹ nhàng thở ra, đi qua xoa xoa đầu tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, rốt cục thì mày bị sao vậy?”

Tiểu Bạch gầm một tiếng trầm thấp, lười biếng nhắm mắt lại.


Cô ngồi một bên đợi đến khi tiểu Bạch truyền đến tiếng hít thở đều đặn mới đứng dậy quay về căn nhà nhỏ.

Nhóm người bắt đầu hỏi cô có chuyện gì xảy ra với tiểu Bạch, cô lắc lắc đầu bày tỏ bản thân cũng không biết, lần này tiểu Bạch quá bất thường rồi.

Họ nhìn thấy tiểu Bạch lại ngủ, lúc này mới tiếp tục làm việc. Trái lại Bối Nhĩ ngẩng đầu nhìn Giản Thanh Vân, cười nói: “Giản Thanh Vân, trước kia cô sống ở đâu? Sao chúng tôi chưa từng thấy qua mấy thứ che đậy trên người cô vậy?”

Giản Thanh Vân cười cười: “Quần cư trước kia của tôi cũng không khác với của mọi người.” Cô không trả lời vì sao quần áo mặc trên người bất đồng với người khác.

Hứng thú của mọi người đều bị Bối Nhĩ khơi dậy, bắt đầu nói ríu rít.

“Đúng á, trên người cô là cái gì vậy Giản Thanh Vân? Sờ sờ thật thoải mái nha.”

Có vài người đã bắt đầu sờ lên quần áo của cô rồi.

“Vì sao nửa người trên của cô cũng che vậy Giản Thanh Vân? Vì sao nhìn cô rất khác với bọn tôi vậy?”

“Vật cô mặc cũng là lột xuống từ người con vật hả Giản Thanh Vân? Sao bọn tôi chưa nhìn thấy con vật nào như vậy?”

“Giản Thanh Vân…. “

Giản Thanh Vân chỉ là ngẩng đầu nhìn bọn họ cười cười, không nói gì, cô thật sự không trả lời mấy vấn đề này được.

Mấy người bọn họ không hỏi được cái gì liền chuyển qua nói vấn đề khác, hình như là đang đàm luận về quần cư trước kia của Vưu Bỉ.


Giản Thanh Vân không tham gia vào, chỉ làm tiếp chuyện của mình.

Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, vang lên tiếng đồm độp, hôm nay đã là ngày thứ tám rồi mà mưa còn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Đợi đến khi trời tối, mấy người phụ nữ liền ai về nhà nấy, Giản Thanh Vân cũng bắt đầu làm cơm tối.

Trời hơi se lạnh, cô nấu một nồi sườn heo, đến khi chín thì rắc lên mặt một chút muối ăn. Bây giờ muối ăn cũng chỉ còn có ba cái vỏ dừa, những người khác cũng không cần muối ăn để nấu này nọ, đa phần họ đều uống máu tươi. Giản Thanh Vân không uống nổi thứ đó, mặc dù nó có vị mặn nhưng lại nồng nặc vị máu tươi.

Mạt Tư cũng thường xuyên uống canh máu, cách vài ngày cô sẽ chuẩn bị cho hắn một nồi.

Sức ăn của Mạt Tư rất lớn, cô lại nướng một con nhím trọc, loại nhím này nhiều thịt mỡ, Mạt Tư rất thích.

Đến khi sắc trời tối hẳn, mấy người đàn ông mới trở về.

Giản Thanh Vân nhìn cả người Mạt Tư ướt đẫm liền vội vàng kéo hắn vào trong nhà, kéo xuống một chiếc khăn treo trên dây thừng, xoa xoa mái tóc ướt đẫm của hắn.

“Ướt hết rồi này, mau thay da thú ra đi.” Cô đưa chiếc khăn cho hắn, lại lấy một chiếc váy da thú khác đưa cho hắn.

Mạt Tư trực tiếp cởi váy da thú trên người xuống, Giản Thanh Vân vừa xoay người lại liền thấy Mạt Tư ở truồng. Mặc dù đã thấy nhiều lần nhưng cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt. Từ lần trước cô cự tuyệt hắn, Mạt Tư đến tối vẫn muốn cùng cô triền miên một phen. Giản Thanh Vân sợ mang thai nên mỗi lần đều từ chối hắn.

Mỗi lần như vậy Mạt Tư đều thở phì phì xoay người đi không thèm để ý tới cô nữa, nhưng chỉ đến nửa đêm là hắn lại ôm cô vào lòng thật chặt.

Ngược lại là khi kì nguy hiểm qua đi, Giản Thanh Vân cho phép hắn đụng vào người mình thì hắn lại không đụng. Cô cảm thấy hình như hắn có chút mất mát.

Nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô, Mạt Tư không nhịn được mà nở nụ cười, kéo bả vai Giản Thanh Vân qua rồi đặt lên má cô một nụ hôn, lúc này mới nhận lấy váy da thú của cô mà quấn lại.

Giản Thanh Vân thừa dịp hắn quấn da thú vội vàng chạy ra ngoài, múc hai chén canh xương bưng vào.

Bếp nấu cơm được dựng bên trong lều cỏ của tiểu Bạch.

Giản Thanh Vân ăn hai chén canh xương, Mạt Tư ăn một chén canh và ăn hết một con nhím trọc, cuối cùng chỗ thịt nhiều mỡ nhất của nó thì hắn cường ngạnh đút cho Giản Thanh Vân ăn, cô cứ thế trực tiếp nuốt xuống,


Khi ăn cơm, cô thì dùng đũa, còn Mạt Tư uống xong nước canh thì trực tiếp dùng tay bốc cục xương gặm. Cũng không phải cô chưa từng dạy hắn dùng đũa, chỉ có điều cô dạy thế nào cũng không được, cho nên mỗi lần hắn đều tay không bốc thức ăn.

Mưa to mấy ngày sau thì dừng lại, toàn bộ nhà gỗ cũng xây xong rồi, mấy người phụ nữ cũng bắt đầu ra ngoài hái quả dại và cắt cỏ lông.

Giản Thanh Vân nhìn căn nhà gỗ nhỏ hơi bừa bộn, suy nghĩ một tí, rồi nhờ mấy người đàn ông làm giùm cô một cái giường giản dị và một cái bàn nhỏ. Giường chỉ cao tới đầu gối của cô, chỉ tốn một chút thời gian đã làm xong giường và bàn nhỏ. Cô vui rạo rực cảm ơn bọn họ rồi kéo chiếc giường và bàn nhỏ của mình về.

Cô lại tiêu phí hồi lâu thời gian để đan một cái nệm lớn bằng rơm mềm, bên trong còn nhồi cỏ lông mềm mại.

Cửa lớn của nhà gỗ nằm ở phía nam, cửa sổ nhìn ra phía bắc. Chỉ cần thời tiết quang đãng thì cô sẽ mở cửa sổ ra. Giường gỗ kê sát trong góc nhà, bên trên trải nệm rơm thật dày, trên nệm rơm lại trải một tấm thảm da thú, rất sạch sẽ.

Cái bàn nhỏ đặt cạnh đầu giường, trên bàn bày biện vỏ dừa để uống nước và một chút quả dại.

Bàn ăn cơm là bàn đá để ở giữa nhà. Bên trong nhà gỗ mặc dù đồ đạc không nhiều lắm nhưng nhìn rất gọn gàng sạch sẽ. Chỉ có điều nền đất không được như ý, mấy ngày hôm trước trời mưa tầm tã nên bây giờ mặt đất vẫn còn ẩm ướt. May mà thế giới này cũng không nhiều mưa, từ khi cô tới đây cũng chỉ thấy qua vài trận mưa, mà cũng chỉ có lần này là mưa lâu như vậy, ước chừng kéo dài cả nửa tháng.

Giản Thanh Vân nhìn căn nhà gỗ đã ấm áp lên không ít, trong lòng bỗng tồn tại một cảm giác như ở nhà, căn nhà nhỏ của cô và Mạt Tư!

Sau khi Mạt Tư trở về, nhìn thấy căn nhà nhỏ rực rỡ hẳn lên, hai mắt hắn tỏa sáng, cười tít mắt mà nhìn Giản Thanh Vân.

Hai người ăn cơm tối xong liền nghỉ ngơi, Giản Thanh Vân cũng đã bận bịu một ngày trời, vì thế hai người ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau khi cô tỉnh lại thì bàn nhỏ cạnh giường đã để sẵn canh thịt nóng hôi hổi rồi, còn có cả một quả trứng to bằng nửa cái đầu cô, trên vỏ trứng nứt ra một khe hở, lộ ra lòng trắng trứng mềm mịn, có lẽ là luộc trong thời gian quá lâu nên bị nứt vỏ.

Sung sướng ăn hết bát canh thịt và cả quả trứng, cô lại lười biếng tiến vào không gian rửa bát vỏ dừa, thuận tiện ngắt một bó rau dại, chuẩn bị nấu canh rau nấm buổi tối. Trong không gian còn một đống lớn nấm khô, đều là trước đây hái ở Thạch Sơn.

Bây giờ tiểu Bạch quá lớn, cũng chưa thể vào không gian tùy thân của cô được, ít nhất là còn trong bộ lạc thì không thể cho nó tiến vào.

Ở trong không gian nhìn hồ nước trong suốt, cô nghĩ nên đến hồ nước phía sau bộ lạc bắt mấy con cá thả vào đây nuôi, như vậy đến mùa đông là có cá ăn rồi.

Người trong bộ lạc rất ít khi ăn cá, Giản Thanh Vân cũng không biết nguyên nhân vì sao, có lẽ là vì họ cảm thấy ăn cá phải nhả xương thật quá phiền toái rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.