Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 24


Đọc truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi! – Chương 24


Hôm qua cùng Phùng Giang lên kế hoạch như vậy cho nên ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, sau đó ra ngoài, mua quà tặng, đến trường, cùng nhau ăn tối và về nhà.
Không nghĩ tới, tự nhiên tỉnh có hơi quá, sáng sớm liên tục tìm cảm giác ngủ nên tới 12 giờ trưa.
Tôi chột dạ gởi tin nhắn cho Phùng Giang, bảo mình ngủ muộn có thể sau khi ăn trưa xong mới ra ngoài, mấy phút sau cậu ấy trả lời tôi, nội dung là: Ha ha ha, mình cũng mới dậy, còn nghĩ giải thích với cậu thế nào đây.”
Sai lầm, mọi người cùng phạm, sẽ bình an vô sự thôi.
Đáng tiếc sau bữa trưa, kế hoạch của chúng tôi lại bị trì hoãn.
Mẹ tôi sau khi nghe nói hôm qua tôi đụng phải Vương Khải Kiệt, nhất định lôi kéo tôi đến miếu vái lạy, còn kêu cả Phùng Giang cũng cùng đi, bà nói dù sao hai đứa tôi đều cùng nhau nhìn thấy tên kia.
Tôi đem chuyện này nói cho Phùng Giang, vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ cự tuyệt, dù sao chúng tôi đều là thanh niên chế độ xã hội chủ nghĩa, hơn nữa những điều không may chỉ xảy ra sau khi tôi và Vương Khải Kiệt chạm mặt, nếu có thuyết pháp về quỷ thần, đó cũng là hai người chúng tôi ai khắc ai, chuyện này với Phùng Giang một chút quan hệ cũng không có.
Nhưng không nghĩ tới, cậu ấy dĩ nhiên đồng ý, còn nói hôm qua khi cậu ấy về nhà, một trứng gà từ trên lầurơi xuống, suýt chút nữa rớt trúng đầu cậu ấy, cậu ấy nói nhất định là bởi vì Vương Khải Kiệt!
Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi nói làm cho tôi dở khóc dở cười.
Quá trình thắp hương vô cùng đơn giản, mẹ tôi về phương diện này tương đối quen thuộc, tôi và Phùng Giang bị mẹ dẫn một vòng quanh miếu, dừng dừng bái bái, Phùng Giang thoạt nhìn thành kính hơn tôi nhiều, điều này không khỏi lật đổ hình tượng của cậu ấy trong lòng tôi.
Trên đường, mẹ vẫn luôn miệng nói nhớ kỹ mấy thứ linh tinh, thoạt nhìn cực kỳ lợi hại.
Sau khi kết thúc, chúng tôi mang theo lòng hiếu kỳ, nhân tiện ra cửa rút xăm.
Hôm nay trong miếu rất ít người, hơn nữa bây giờ là thời gian tụng kinh, trong nội đường không có tăng nhân.
Tôi cầm ống trúc lên, sau đó lắc vài cái, một cây xăm rơi ra, Phùng Giang là người cầm lên, nhíu mày đọc từng chữ đem nội dung trên quẻ xâm nói ra, sau đó Ừm một tiếng thật dài.
Tôi ngạc:
“Cậu xem hiểu?”
Cậu ấy lắc đầu:
“Xem không hiểu.”
Tôi:…

Tôi:
“Vậy cậu Ừm cái gì?”
Cậu ấy cười, đem quẻ đặt lên tay tôi:
“Có vẻ là quẻ thượng thượng.”
Tôi:
“Ah.”
Nói rất hay. Bất quá, đầu năm nay, vẫn có người có thể lắc ra quẻ hạ? Nhưng không có nghe.
Lúc Phùng Giang xin xăm, tôi cầm xăm của mình đi tới trước mặt mẹ tôi, bà đem tiền bỏ vào thùng công đức sau đó đứng lên, nhận lấy xăm của tôi, vẻ mặt nghiêm túc đọc qua một lần.
Đọc xong vẫn như cũ nhìn chằm chằm chữ trên đó, không nói lời nào.
Tôi nhỏ giọng hỏi:
“Sao mẹ?”
Mẹ tôi:
“Xem không hiểu.”
Tôi:…
Mẹ tôi:
“Bất quá chắc là xăm thượng thượng.”
Ha ha ha, tốt.
Du khách đến trong miếu tham gia rút xăm, nói vậy đều là vui đùa thôi, bên trong này đạo lý sâu sắc, tôi nghĩ tăng nhân nơi này chắc cũng không biết, nếu như biết, có lẽ chuyển qua xem bói luôn rồi.
Bất quá nghĩ lại, vẫn là hòa thượng kiếm tiền tốt hơn.
Từ trong miếu đi ra đã hai giờ chiều, mẹ tôi nói bà hẹn người đánh bài liền bỏ rơi chúng tôi, có lẽ bởi vì trong lòng có thần linh bảo hộ, tâm tình của tôi và Phùng Giang lập tức tốt hơn nhiều, muốn làm gì thì làm, thậm chí muốn vọt ra giữa đường, muốn hỏi xem ngươi có dám hay không, có dám đụng ta không, trên mặt ta có thần.
Mặc dù nói kế hoạch chậm trễ hơn một chút nhưng không ảnh hưởng bao nhiêu, dù sao sinh viên nghỉ đông và nghỉ hè thực sự rất buồn chán, chúng tôi nhanh chóng đi đến tiệm đồ nam mua cà vạt, sau đó nhanh chóng đến trường, vừa hay vừa kịp tiết cuối cùng lũ trẻ.
Kỳ nghỉ tôi và Phùng Giang buồn chán không có chỗ nào đi, tới trường đi dạo một vòng, chủ nhiệm trước đây đối với chúng tôi rất tốt, luôn chiếu cố mỗi đứa học trò chúng tôi, chủ nhiệm lớp là lão sư Anh văn, cao trung năm hai trình độ tiếng Anh còn ở mức rác rưởi, thẳng cho đến ngày gặp chủ nhiệm lớp, ông tận tình nói với tôi: Tiểu Dĩ, tư chất của em tốt, chăm chỉ học, tiếng Anh có thể học rất tốt.

Con người cần khích lệ, cho đến khi được khích lệ, tôi nỗ lực học tiếng Anh trong một khoảng thời gian, phát hiện thật sự tiến bộ không ít, sau này ngẫm lại, đánh đổ cố gắng thật đáng tiếc, huống chi tôi tư chất không tệ, cho nên trên con đường học tập càng nghiêm túc càng chạy càng xa, đã xảy ra không thể ngăn cản.
Sau này tốt nghiệp, tiểu học tụ họp, trong lớp một bạn học nữ trong lúc ăn cơm nói, cậu ấy rất hối hận, chủ nhiệm lớp lúc đó nói cậu ấy tư chất không tệ, có thiên phú học tiếng Anh, chỉ tiếc cậu ấy không nghe, không học tập cho tốt.
Lời cậu ấy nói ra, hơn nửa bạn học cùng bàn nhao nhao buông đũa, bày tỏ, chủ nhiệm cũng từng nói với họ như vậy.
Chủ nhiệm thực sự thực sự tốt lắm…
Lời tuy nói vậy nhưng tôi vẫn như cũ cảm tạ ông ấy.
Tôi và Phùng Giang mua chút hoa quả. Phòng làm việc của chủ nhiệm vẫn ở nơi cũ, thời điểm chúng tôi đến, ông đang mang kính ngồi sửa bài thi, nghe chúng tôi gọi, ngẩng đầu nhìn sau đó nở nụ cười từ đáy lòng.
Các lão sư vẫn rất thích học sinh của mình sau khi tốt nghiệp về thăm mình, có vài học sinh ngay cả tên ông cũng quên nhưng vẫn cảm thấy rất vui, dù sao học sinh đều làm một tay của mình đào tạo ra, có lòng trở về như vậy đương nhiên rất mừng.
Nhưng cũng còn một loại cảm giác thỏa mãn, tôi có người gặp các người thì không.
“Ái chà, mỗi năm đều đến còn mang hoa quả, các em thật là, ha ha ha.”
Chủ nhiệm lúc nói những lời này đặc biệt lớn tiếng, hơn nữa lúc đầu thì trầm thấp nghe như đang mắng người.
Các lão sư khác vì vậy nhao nhao quay đầu nhìn.
Lần này đúng là lần đầu tiên chúng tôi mua hoa quả đến, lúc trước đều tay không, đi dạo một vòng quanh trường, nếu như lão sư có giờ học thì tiện đường vào nghe một chút, trò chuyện vài câu liền rời đi.
Hôm nay mua hoa quả là bởi vì mẹ tôi biết chuyện nhất định bắt chúng tôi mua ít đồ, còn nói chúng tôi không hiểu chuyện.
Chủ nhiệm lớp kéo hai cái cho chúng tôi, thuận tiện rót hai tách trà. Ban đầu ông hỏi vài câu về tình hình gần đây của tôi, sau đó đến Phùng Giang, ba người chúng tôi tán gẫu về tương và viễn cảnh tương lai mấy phút, sau đó cảm thấy không khí có chút nặng nề, vì vậy thay đổi trọng tâm câu truyện.
Chủ nhiệm nhìn tôi, A một tiếng nói:
“Tiểu Dĩ, Hà Trừng nhỏ hơn em hai khóa cũng thi vào trường em, các em quen nhau không?”
Tôi kinh ngạc: “Hà Trừng? Trừng trong …?”
Chủ nhiệm lớp:
“Đúng đúng, chính là em ấy.”
Tôi lần nữa kinh ngạc:
“Hà Trừng dĩ nhiên là học sinh của trường chúng ta?”

Có thể âm lượng của tôi bỗng nhiên tăng lên, Phùng Giang tay cầm nước uống dừng lại một chút, quay đầu nhìn tôi.
Tôi ha ha, tỉnh táo lại, xua tay:
“Quen, nhưng em không biết em ấy và em cùng trường Cao trung.”
Thì ra là học muội, thì ra là học muội từ lâu rồi.
Vì không để chậm trễ sửa bài thi, tôi và Phùng Giang nói vài câu kết thúc liền rời khỏi phòng làm việc, xuống lầu, trên đường, Phùng Giang cầm điện thoại của tôi lướt lướt mấy cái, vừa cảm thán Hà Trừng thật khí chất, vừa cảm thán tôi vậy mà quen được người trong ảnh trên màn hình khóa.
Tôi cười trong bụng, chuyện cậu không biết còn rất nhiều.
Lúc đầu hẹn nhau ăn cơm tối nhưng nhà Phùng Giang bất ngờ có việc nên hủy, cậu ấy bộ dạng có lỗi nói xin lỗi với tôi vài câu, tôi rộng lượng tha thứ cậu ấy, đưa cậu ấy lên xe rồi đi.
Còn chưa tới giờ tan học, cổng trường trống vắng, mỹ thực hai bên, hơi nóng từ thức ăn bốc lên, chủ tiệm ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi.
Tôi cười cười với họ, cầm điện thoại chuyển tới góc.
Giữa gọi điện và gởi tin, tôi chọn gọi điện thoại, chỉ mới đẩy lên, màn hình chính giữa đã hiện lên tên Hà Trừng, trái tim tôi bỗng nhiên nhảy lên điên cuồng, nhảy đến tay tôi cũng run,
Vì vậy tôi khẩn trương đem điện thoại tắt.
Tắt xong tôi dở khóc dở cười, tôi đang làm cái gì…
Mấy giây sau, em ấy gọi lại, tôi thông giọng, nhận, em ấy không hỏi vì sao vừa rồi mới vang lên vài tiếng thì cúp, cũng không hỏi tôi bị sao, mà nói:
“Xong rồi?”
Dường như chúng tôi vẫn như thường ngày, không có chào hỏi không khách sáo.
Tôi Ừ một tiếng, nghe em ấy nói:
“Ở cổng trường chờ em, em tới.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi thở dài một hơi, vì giảm bớt áp lực cay tê trong bụng, tôi mua xúc xích nướng ở cửa.
Hà Trừng tới sớm hơn tôi nghĩ, tôi tùy tiện đem phần còn dư nhét vào miệng, xa xa nhìn thấy em ấy trả tiền cho tài xế, mở cửa xuống xe đi tới.
Tôi ba chân bốn cẳng đứng lên, trong lòng nghĩ, em ấy đặc biệt tới lấy bao tay có phải quá lãng phí không.
“Thì ra em cũng tốt nghiệp từ trường này.” Tôi chỉ về phía trường chúng tôi, nhìn em ấy: “Hôm nay chị mới biết.”
Hai tay em ấy cắm trong túi, nhìn tôi:
“Đúng vậy, học tỷ.”
Tôi le lưỡi, nhưng học tỷ này…
“Vì sao em chưa bao giờ gọi học tỷ, em xem, chị là học tỷ của em nhiều năm nữa nha.”

Em ấy cười:
“Thói quen.”
Tôi nghiêng đầu ghét bỏ nhìn em ấy, giơ ngón trỏ chọt vai em ấy, gằn từng chữ:
“Không-lễ-phép!”
Em ấy cười cười không trả lời.
Tôi đem balo từ phía sau đặt xuống, lục lục, thuận tiện hỏi:
“Mấy ngày nay làm gì?”
Em ấy cúi đầu nhìn tay của tôi. trả lời:
“Chờ chị trả bao tay cho em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy.
Em ấy với vẻ mặt đứng đắn nói:
“A thị lạnh quá, không dám ra ngoài.”
Tôi Ồ một tiếng, cười cười xin lỗi, tiếp tục tìm….
Tìm tìm…
“A!” Tôi ngẩng đầu nhìn em ấy, lúng túng nói: “Quên mang theo…” tôi nửa cười nửa mếu: “Hôm nay chị đổi túi nên chị quên, bỏ trong túi hôm qua rồi.”
Lúc này tôi hơi khom lưng, đặt túi dựa chân, tư thế cuộn mình nhìn em ấy, vô cùng ủy khuất: “Làm sao bây giờ?”
Em ấy nhìn tuyệt đối không hề có vẻ sốt ruột, tiếu ý càng sâu nhìn vào mắt tôi:
“Lần sau đi.”
Tôi càng ủy khuất.
Cho nên em ấy từ xa tới đây làm gì?
————————————-
Tới gặp vợ!- Học muội said :v
———–
Ps. Hôm qua đi off kỉ niệm 11 năm của Gái xong về mắc mưa, về nhà lạnh quá nên đi ngủ luôn quên đăng :v 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.