Đọc truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi! – Chương 23
Thời gian ở nhà so với ở trường càng tê liệt hơn chút, nếu như không hẹn ai ra ngoài, chắc chắn lịch trình một ngày đại khái chính là giường, sofa, bàn ăn.
Đại khái ba tôi không nhìn nổi nữa, rõ ràng mấy ngày cuối kỳ, mỗi ngày đều gọi điện cho tôi, hỏi tôi khi nào về nhà nhưng ở nhà chỉ có mấy ngày, ba đã nhìn tôi bằng ánh mắt ghét bỏ.
Rốt cuộc sau khi tôi đi vào bếp rửa trái cây trở lại, cản trở tầm mắt ba xem tivi, ba chậc lưỡi một tiếng, cầm điều khiển tivi chỉ vào tôi:
“Lắc lắc lắc, suốt ngày đều ở nhà lắc.”
Tôi quay đầu chống nạnh đứng giữa tivi, giậm chân hừ một tiếng:
“Con liền lắc nè!”
Nhưng mà lực chú ý của ba không ở trên người tôi, tỏ thái độ không sao cả cầm điều khiển tivi vẫy vẫy vài cái, ý bảo tôi đi ra.
Mẹ rửa chén xong đi ra, nhìn thấy chính là bộ dạng nghẹn khuất của tôi ngồi trên ghế sofa gặm táo, có lẽ đoạn đối thoại vừa rồi mẹ cũng nghe được, bà xoa tay nở nụ cười, tựa hồ vừa nghĩ đến cái gì đó, sau đó ngẩng đầu ánh mắt nhìn tôi có chút biến hóa.
Mẹ hỏi:
“Con và Đường Sóc sao rồi?”
Tôi ngất.
Ba mẹ tôi biết Đường Sóc, chủ yếu phải cảm ơn cậu em họ của tôi, bọn họ bởi vì trò chơi nên gắn bó, khoảng thời gian đó em họ suốt ngày đi sau Đường Sóc gọi anh rễ anh rễ, không phải bởi vì miệng hắn ngọt mà vì hắn thiếu đồ trang bị trò chơi, cái kia cũng chỉ là tùy ý gọi, Đường Sóc tâm tình tốt sẽ tặng cho hắn.
Em họ từ trước tới nay ý tứ không kín, vào một đêm trời tối trăng mờ, không biết hắn bị giật cái gân nào, đem chuyện Đường Sóc tồn tại nói cho mẹ hắn, kết quả là ba mẹ tôi đều biết tôi kết giao bạn trai.
Lúc mới đầu ba mẹ còn có chút bài xích, điện thoại cho tôi hỏi tình hình giọng hết sức cẩn thận, cũng hỏi han qua người tình tên Đường Sóc kia, dù sao đây cũng là bạn trai đầu tiên trong đời tôi, ba mẹ đặc biệt quan tâm.
Khi đó Đường Sóc vừa mới mời tôi đi ăn xong một bữa tiệc hải sản lớn, cho nên sao tôi có thể nhẫn tâm đánh giá thấp hắn chứ, thậm chí còn ba hoa chích chòe khen hắn.
Hơn nữa em họ giống như tự thuật về thần tượng, hình tượng Đường Sóc trong lòng ba mẹ dần dần tăng lên.
Tôi không biết ba mẹ biết chuyện chúng tôi đã chia tay thì sẽ là thái độ gì, trong mắt tôi, nội tâm của ba mẹ đều là người bảo thủ, chỉ mới bên nhau một năm rưỡi đã chia tay, để họ biết họ sẽ cảm thấy con gái mình lỗ mãng.
“Cũng vậy thôi.” Tôi thuận miệng trả lời.
Ba nghe xong quay sang nhìn tôi, đặt điều khiển lên bàn:
“Thích, vài năm nữa đem hắn về ra mắt.”
Qua vài năm…
Người thích chạy bền sẽ không hiểu được nổi khổ của người thích chạy nhanh.
Để đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đã bị mẹ cưỡng ép tống ra ngoài, nhìn bà múa Quảng trường nửa tiếng, cảm thấy vừa ồn ào vừa tẻ nhạt, cho nên tôi từ chối lời mời ra nhảy của mẹ, tự mình đi một chút.
Đi bộ mấy phút trong công viên, cảm thấy cảnh sắc hết sức quen thuộc, tôi lấy điện ra tìm mấy tấm hình trước đây của Hà Trừng, quả nhiên bên trong bối cảnh xây dựng đều giống nhau.
Điều này làm cho tôi vui vẻ dị thường, có việc làm rồi.
Không bao lâu thật sự để cho tôi tìm được chỗ chụp ảnh, mặc dù bây giờ đã là buổi tối mà lúc trước mặt cỏ thấp bây giờ đã cao nhưng vẫn có thể nhận ra.
Thảo nào những người đó thích đến cảnh khu nhân dân tệ, loại tâm tình này chỉ những người từng trải mới hiểu, loại chuyện này thực sự đặc biệt vi diệu, bạn cũng đi ngang qua chỗ mà người kia từng đi qua, bước lên địa chỗ người kia đã bước qua, bỏ lỡ dù chỉ một phút một giây thôi, dường như trải qua những lắng đọng sau bao khổ cực.
Tôi đem ảnh chụp so sánh với phong cảnh một phen, ngoại trừ thiếu người, cái khác gần như giống nhau, nhìn một hồi, tôi mở camera trong điện thoại, hướng về phong cảnh đó tự sướng một tấm, nhưng thật bất hạnh, ánh sáng quá yếu, trong hình tôi cực kỳ đen.
Lại chụp mấy tấm hiệu quả vẫn như cũ, tôi bỏ qua, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Điện thoại của bạn thân cao trung Phùng Giang, cậu ấy nói ngày mai sinh nhật mẹ cậu ấy, hỏi tôi có thời gian không, theo cậu ấy đi mua quà.
Nghĩ tới không có chuyện gì liền đồng ý, sau khi gặp mặt trước tiên cậu ấy dành cho tôi một cái ôm thật lớn, sau đó xoa nhẹ tóc tôi, cười hì hì nói:
“Chu Tiểu Dĩ, đã lâu không gặp.”
Cậu ấy nhìn tôi.
Khu vực phía nam thành phố mới mở tiệm Trang sức, Phùng Giang nắm được tin tức này từ trên Web, vừa hay ngay dịp sinh nhật mẹ cậu ấy nên đi xem thử.
Đầu năm mới mở nhất định phải sớm đi xem, phải sớm đi ăn, bằng không bạn không biết khi nào nó đóng cửa đâu.
Tôi và cậu ấy vừa cười vừa đi vào chọn quà tặng, cậu ấy mua cho mẹ mình sợi dây chuyền, tôi nghĩ sẵn tiện mua cho mẹ mình luôn, chúng tôi đều không phải là người kì kèo, tuy cũng có chứng khó khăn lựa chọn nhưng khó khăn này cũng không kéo dài lâu, thời gian là liều thuốc tốt lời này vẫn rất đúng, bạn không có khả năng gặp khó khăn (trắc trở) cả đời.
Nhìn nhân viên gói hàng, nghe bên cạnh người máy nói Hoan nghênh quý khách đến, tôi và Phùng Giang song song quay đầu, nhìn thấy một đôi tình nhân bước vào.
Bởi vậy phải cảm thán, thế giới thực nhỏ.
Nam nhân trong cặp tình nhân đó, sau khi nhìn thấy tôi hiển nhiên rất kinh hãi, mà tôi cũng đồng dạng, sợ hãi bắt lấy tay Phùng Giang.
Mặc dù đã lâu không gặp nhưng tôi vẫn như cũ nhớ rõ tên của hắn Vương Khải Kiệt, bạn học Sơ trung.
Chúng tôi bắt ràng buộc nhau hồi nghỉ hè đầu tháng ba tốt nhiệp, lớp tổ chức hoạt động, lần xui xẻo kia, chỉ có hai chúng tôi mất vé xe, hơn nữa trong quá trình bổ sung, gặp trắc trở trùng điệp.
Lúc đó chẳng qua là cảm thấy đồng bệnh tương liên, ánh mắt của đối phương cũng có thêm chút thương cảm và đồng tình, càng về sau, tôi mới phát hiện, chuyện không phải như vậy.
Mấy ngày sau khi điền nguyện vọng, chúng tôi may mắn ở trước cửa lớp chạm mặt nhau, nghĩ đến chuyện liên tiếp phát sinh, tôi suýt chút nữa bởi vì chút việc nhỏ, không kịp điền nguyện vọng, thiếu chút nữa bởi vì chút việc nhỉ không kịp đem hồ sơ đến, thiếu chút nữa bởi vì chút việc nhỏ không nhận được thư thông báo chuyển phát nhanh của trường, ra ngoài suýt chút nữa bị xe đụng, mua kem thì rơi đầy người, tiêu tốn vì bộ quần áo mới mua đắc tiền. Mà những điều này, sau này nhớ lại đều là trong khoảng thời gian gặp phải hắn.
Hắn nói cho tôi biết, hắn cũng như vậy, mỗi lần gặp phải tôi chưa từng có chuyện tốt.
Vì thế chúng tôi giao hẹn, lần sau thấy đối phương nhất định phải đi đường vòng, cũng thẳng thắn đóng băng tất cả phương thức liên lạc.
Chưa bao giờ tin mình là tà (vận xui), trước khi vào lớp 10, cũng theo mẹ đi miếu đốt hương, cầu khẩn đời này không muốn gặp Vương Khải Kiệt.
Hôm nay gặp nhau, chắc hẳn chúng tôi đều hết sức sợ, mọi người xem, tay hắn cầm nắm cửa hình như còn run.
Chúng tôi bốn người cương cứng tại chỗ, không đợi nhân viên cửa hàng mở miệng hỏi, Vương Khải Kiệt dẫn theo bạn gái hắn, sợ hãi chạy như làn khói, làm như tôi là bạn gái trước của hắn vậy.
Phùng Giang biết Vương Khải Kiệt, lúc đó tôi cùng cậu ấy nói qua chuyện của chúng tôi, cậu ấy còn không có đầu óc nói chúng tôi tương sát tương ái.
Tương sát tương ái từ này thực sự không chịu nỗi, nhưng tôi cảm thấy được, chuyện giữa chúng tôi nếu như có thể dùng một ca khúc để hình dung, có lẽ chính là, gặp phải ngươi… tất cả phân chim đều rơi trên đầu ta.
Bất quá xem ra thời điểm Phùng Giang chưa gặp tôi cũng đã rất xui xẻo rồi, nữ nhân mới vừa rồi kia tôi nhận ra là Trần Tuệ.
Sau khi giải quyết tất cả, chúng tôi tìm tiệm cafe nói chuyện phiếm, đi đến tiệm cafe trên đường, chúng tôi rất cẩn thận sợ xảy ra chuyện bất trắc.
Cũng may quá trình bình an, sau khi đồ uống được mang lên, Phùng Giang nhìn tôi cười, tôi ngầm hiểu lẫn nhau nên cũng bật cười.
Rất khôi hài.
Cậu ấy uống một ngụm, hỏi:
“Cậu và người kia sau khi chia tay, bây giờ sao rồi, có quen người mới chưa?”
Tôi cắn ống hút.
Tiệm đêm nay ít người, phong cảnh kèm theo bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, tuy tôi biết giọng tôi không đủ để người thứ 3 nghe được nhưng tôi rất nhỏ giọng hỏi:
“Cậu thấy đồng tính luyến ái thế nào?”
Phùng Giang nghe xong, nhún vai:
“Cũng bình thường thôi, có ý kiến gì chứ.”
Tôi Ồ một tiếng.
Cậu ấy nói:
“Sao? Cậu thành hủ nữ rồi à?”
A, không phải.
Cậu ấy cười: “Cái này có gì đâu, tình yêu chẳng phân biệt giới tính, mình cũng là một hủ (nữ) nhỏ bé, đặc biệt là truyện tranh *, oa, có chút… thật sự là siêu đáng yêu.”
A, không phải.
Cậu ấy nói càng hưng phấn:
“Gần đây cậu xem cái gì, chúng ta cùng chia sẽ.”
Không phải…
Cậu ấy nói xong liền móc điện thoại ra, ánh mắt nhìn tôi đã thay đổi, giống như tìm được tri kỷ, đem hai ly nước trên bàn đẩy qua một bên, kích động giới thiệu hoạt hình gần đây cậu ấy đang xem.
Tôi…
Tôi khụ khụ, cắt đứt giọng điệu mê gái của cậu ấy đang giới thiệu tiểu thụ: “Nếu như cả hai người là nữ thì sao?” tôi nuốt nước bọt, “Kiểu hai người là nữ, cậu thấy thế nào?”
Bộ dạng cậu ấy không sao cả: “Bách hợp à.” cậu ấy gãi đầu, “Bách hợp thì ngược lại mình không xem, nhưng mình thấy bạn mình bách hợp, chốc nữa mình…”
“Không cần không cần không cần.” Tôi một lần nữa cắt lời cậu ấy, cảm thấy hết cách.
Nhưng cậu ấy lại chưa thỏa mãn, xoay người lại dời đề tài kéo tới trên người cậu ấy thích, cũng không dừng lại mà khen ngợi rất lâu.
Tôi nhìn bộ dạng kia của cậu ấy, tôi bỗng nhiên có chút nhớ Hà Trừng, nghĩ như vậy, tôi đưa tay sờ trong túi.
Bao tay Hà Trừng đưa cho tôi còn nằm ngay ngắn bên trong, mặc dù không có kế hoạch ra ngoài tìm em ấy nhưng tôi cất trong túi, nếu như ngộ nhỡ trên đường tình cờ gặp nhau…
Nhưng mà tôi quá ngây thơ, thành phố lớn như vậy.
Sau khi trở về, tôi đem dây chuyền mua cho mẹ, bà vui vẻ vừa đeo vừa nói tôi sài tiền phung phí, tôi cười nói thích là được rồi, nhưng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt ưu thương của ba, lúc này mới phát hiện tôi bỏ quên điều gì đó.
Lúc ở ngoài, bao giờ tôi cũng nhìn thấy chút gì liền muốn mua cho mẹ, ngược lại không phải bởi vì thiên vị mà do quà tặng cho phái nam thực sự rất ít.
Trước khi ngủ, tôi gởi tin nhắn cho Phùng Giang, rủ cậu ấy ngày mai theo tôi đi dạo phố, tôi định mua cà vạt cho ba.
Cậu ấy sảng khoái đồng ý tôi liền rút lui, trong giao diện Wechat kéo xuống chút nhìn thấy avatar Hà Trừng.
Nếu như bạn không nghĩ cùng ai đó nói chuyện phiếm, tôi đề nghị bạn hãy xóa em ấy trong cuộc trò chuyện của bạn, nếu không… một ngày nào đó, một lúc nào đó bạn sẽ nổi dậy liền nhịn không được mà từ từ tiến vào, đùng đùng đùng đùng.
Tôi lật lại ghi nhớ trò chuyện cùng em ấy, lui ra rồi lại tiến vào, nhấp vào khung trò chuyện lại lui ra ngoài.
Thực ra rất muốn cùng em ấy nói chút gì đó thế nhưng nói gì đây?
Hai người lâu lắm không có đối thoại thường ngày với nhau, sau này muốn nói mọi thứ đều trở nên dư thừa.
Tôi bất chợt nhớ một đống lớn rắm xảy ra trong cuộc sống, tất cả đều muốn nói cho em ấy nghe, nhưng không có cách nào, tất cả đều là tôi tạo ra.
Xoắn xuýt thật, tôi gởi cho em ấy một tin nhắn.
Tôi: Em có lạnh không?
Tôi: Bao tay khi nào trả cho em?
Bây giờ đã là hừng đông sắp một giờ sáng, khi tôi cho là em ấy đã ngủ, em ấy lại rất nhanh trả lời tôi.
Hà Trừng: Mai có rãnh không?
Tôi: Ngày mai cùng bạn hẹn nhau đi dạo phố.
Tôi: Còn định trở về trường Cao trung chơi chút.
Tôi: Không biết kết thúc khi nào.
Tôi: Nhà em ở đâu? Chị gởi qua cho em?
Hà Trừng: Ngày mai lúc nào rời khỏi trường thì nói cho em biết.
Tôi: Được.
Sau khi gởi xong, tôi ở trên giường lăn lộn 2 vòng, dường như đã đem tâm sự buông xuống, tâm tình thoải mái hơn, cũng cảm thấy hết sức buồn ngủ.
Hà Trừng à Hà Trừng ơi, chúng ta lại gặp mặt.
——————
Ps. Học tỷ xoắn xuýt về mối quan hệ với học muội :v Cũng sắp đến ngày tu thành chính quả rồi 🙂
Hai chương liên tiếp xem như đền bù, cả bên bộ Hiểu Bạo. Dạo này bận quá :v Cuối tuần sẽ cố gắng thêm :v
Buổi tối tốt lành!^^