Đọc truyện Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi! – Chương 25
Giờ cơm siêu thị thưa thớt người, tôi đẩy xe mua đồ chậm rãi đi tới.
Mười phút trước, Hà Trừng hỏi tôi ăn cơm chưa, sau khi tôi trả lời em ấy lại hỏi, em ấy một mình ở nhà chuẩn bị làm cơm, hỏi tôi có muốn cùng nhau làm không, tôi liền đồng ý.
Tôi dĩ nhiên đồng ý rồi.
Lúc đó vẻ mặt em ấy kinh ngạc nhìn tôi, tôi vẫn còn nhớ rõ, rõ ràng là em ấy khách sáo nói thôi nhưng vì sao tôi không hiểu.
Tôi một lần nữa ở trong lòng khinh bỉ bản thân mình, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của em ấy.
Em ấy đứng ở phía trước tôi, ngón trỏ và ngón giữa móc trên thanh kim loại của xe đẩy, nhẹ nhàng dắt tôi đi, cúi đầu nhìn trên giá xem có thứ gì cần không.
Trong xe đã đặt rất nhiều đồ ăn, khiến tôi vô cùng hoài nghi hai người chúng tôi rốt cuộc có thể ăn hết hay không.
Em ấy dừng lại ở khu đồ chai chai lọ lọ gia vị, buông tay nắm xe, đầu tiên là hơi khom người nhìn chữ trên giá, sau đó hất tóc, đem tóc trước mặt hất ra phía sau sau đó nhìn tôi.
Vì sao lời tôi nói không có chút mỹ cảm, ngược lại chính là, là ngoái đầu lại mỉm cười.
Em ấy hỏi:
“Đói không?”
Đi dạo lâu như vậy rốt cuộc em ấy cũng nói chuyện với tôi, nếu như không phải lúc này trên mặt em ấy là nụ cười rất chân thật thì suýt chút nữa tôi đã nghi ngờ em ấy đang dỗi, đang yên lành tại sao tôi muốn đến nhà em ấy ăn cơm chùa chứ.
Tôi lắc đầu:
“Không đói bụng.”
Em ấy Ừm một tiếng, quay đầu lại, ngón trỏ ở trên giá quét một vòng, sau đó ngồi xổm xuống, bắt được chai xì dầu ở hàng thứ hai, đứng dậy bỏ vào trong xe, nói với tôi:
“Mua xong rồi.”
Tôi Ừm , hướng về phía em ấy cười ngây ngô.
Siêu thị này tôi không quá quen thuộc, trên đường đi tính tiền em ấy vẫn như cũ kéo xe, tôi ở phía sau đẩy, tôi đang nghĩ vì sao em không đi ngang với tôi, như vậy có thể tán gẫu, nhưng nghĩ lại em ấy không thích nói, vẫn nên đi trước tôi, tôi cũng không biết mình muốn nói gì với em ấy.
Chúng tôi đi theo đường thẳng, so với lúc vào thì đi nhanh hơn, đường phía trước vô cùng sáng, cho nên tôi nổi hứng, tôi đặt hai chân lên giá xe đẩy, bởi vì đột ngột nặng hơn, Hà Trừng đang kéo xe chợt dừng lại, quay đầu nhìn tôi sau đó nhìn chân tôi.
Em ấy bật cười, nghiêng người hai tay nắm một bên xe đẩy, cực kỳ phối hợp với tôi, kéo tôi về phía trước.
Tôi luôn miệng Oa oa oa vài tiếng sau đó bật cười.
Tâm tình vui vẻ luôn đến nhanh như vậy, kỳ diệu không hiểu được, trời ạ tôi bao nhiêu tuổi rồi còn có thể làm cái trò này.
Quỹ đạo xe không có quy luật, chỉ vài giây phương hướng liền thay đổi, mắt thấy sắp đụng vào giá quả đông lạnh, tôi lập tức buông chân, nhưng ngón chân vừa chạm xuống, một bàn tay chợt xuất hiện ôm lấy tôi.
Tôi đứng yên, không dám thở mạnh.
Chỗ em ấy ôm là trên hông một chút, tôi nghĩ xảy ra gì đó ngoài ý muốn một chút, cánh tay của em ấy sẽ đụng trúng ngực của tôi, thật sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi chạm nhau với khoảng cách gần như vậy, lúc trước tôi xem tiểu thuyết, luôn cảm thấy trong đó miêu tả cái từ khí tức quanh người này đặc biệt khoa trương, quanh người còn có thể có khí tức. Bây giờ tôi xem như đã hiểu, rõ ràng em ấy dùng cái ôm đơn giản làm phương thức che chở tôi, tôi có thể cảm thấy chung quanh người em có luồng khí thật nhỏ, đều là nó sai khiến tôi sát đến em ấy, gần hơn một chút, gần hơn một chút.
Cám giác đó thật khiến người ta khó nhịn, hai tiểu nhân đối lập trong người tôi đang giao chiến.
Tê trong tê, dại trong dại (tê dại).
Em ấy lên tiếng:
“Cẩn thận một chút.”
Bởi vì khoảng cách gần, lời em ấy phảng phất bên tai tôi, dường như còn mang theo hơi ấm, phả lên vành tai tôi, làm cho lông tơ mỏng manh lắc lư, kích thích thần kinh tôi.
Rất nhanh em ấy liền buông tôi ra sau đó cũng nhận lấy xe đẩy trong tay tôi dùng ánh mắt ý bảo tôi đi theo em ấy, đi về phía trước.
Nhà Hà Trừng ở trong tiểu khu gần siêu thị, từ trong siêu thị đi ra trời đã tối.
Mùa đông mặt trời xuống núi rất sớm, tôi còn nhớ rõ hồi tiểu học, lão sư hỏi chúng tôi có biết vì sao mùa đông mặt trời xuống núi sớm vậy không, tôi ngu ngốc giơ tay, bởi vì mùa đông lạnh quá mặt trời phải xuống núi sớm một chút để một mặt trời khác, mặt trời mùa hè chiếu sáng.
Nhà Hà Trừng quả nhiên không một bóng người, chúng tôi thay giày sau đó đi vào, tôi phụ em ấy mang đồ vào bếp, cũng trợ giúp sắp xếp.
Lúc rửa củ cải, tôi quay đầu nhìn em ấy xắt đồ ăn, trong lòng cảm thán.
“Em vậy mà biết nấu cơm, chà.”
Em ấy cúi đầu cười, không trả lời.
Tôi đem củ cải rửa sạch đưa cho em ấy, đi tới, hỏi:
“Có điều, sao em không hỏi chị thích ăn món gì?”
Hà Trừng nghe xong lấy máy hút khói dầu mở ra, trả lời tôi: “Vạn nhất món chị thích em không biết làm thì sao.” mặt em ấy tỏa sáng đi vòng ra sau tôi, đẩy tôi ra khỏi bếp: “Lần đầu tiên làm đương nhiên làm món sở trường rồi.”
Nói xong nghe soạt một tiếng, kéo cửa bếp lại.
Tôi nhún nhún vai, đi tới phòng khách mở tivi.
Nghỉ đông tivi đều là phim thần tượng của các minh tinh nổi tiếng, tôi bấm bấm mấy đài đều là quảng cáo, không thể làm gì khác hơn là quay lại xem.
Chỉ có mấy phút tivi lại tới quảng cáo, tôi bẹp miệng, đứng dậy đi vào bếp, kéo cửa ra thì thấy Hà Trừng đang nấu canh.
Tôi đổi dép đi vào, mùi canh đã bao trùm toàn bộ bếp, ngửi đã khiến người ta cảm thấy đói vô cùng, tôi tiến lên phía trước, xuyên qua hơi nước nhìn nồi canh, quay đầu hỏi em ấy:
“Canh gì?”
Hà Trừng:
“Canh cá.”
Tôi lại ngửi ngửi, rất thơm.
Em ấy phải thêm gia vị, không ngăn cản, tôi đứng ở phía sau em ấy, nhìn em ấy cho muối vào, chuẩn bị cho bột ngọt vào, vén một chút tóc ra sau.
Cho nên tôi có lòng tốt, đem tất cả tóc của em ấy túm vào tay, giữ tóc, đầu ngón tay đụng vào da thịt trên cổ em ấy, lướt qua. Em ấy phối hợp đưa tay lên, tôi nhìn thấy dây buộc tóc trên cổ tay của em ấy, buộc tóc em ấy lại, một vòng rồi một vòng.
Sau khi buộc xong, tôi quấn một vòng quanh tay, vòng vòng vài vòng, em ấy chợt quay đầu, cầm chiếc muỗng đưa đến trước mặt tôi, trong muỗng là canh màu trắng.
“Thử xem.” Em ấy nói.
Tôi quẹt miệng nghĩ uống liền, em ấy nở nụ cười lùi ra sau một chút:
“Nóng.”
Nói xong em ấy thổi thổi vài cái, lại đưa tới.
Tôi cúi đầu uống, nhấp một miếng sau đó ngẩng đầu nhìn em .
Em ấy nhướng mày:
“Hữm?”
Tôi liếm liếm môi, đối với em ấy gật đầu:
“Uống ngon.”
Em ấy cười đem phần còn dư trong muỗng đổ xuống, quay đầu lấy tô trong ngăn kéo đựng canh.
Tôi nhìn một loạt động tác trôi chảy của em ấy, dừng lại rồi từ trong bếp đi ra.
Chỉ là đơn giản bốn món một canh nhưng em ấy làm vô cùng hợp khẩu vị của tôi, nếu không phải lần đầu đến nhà em ấy ăn, tôi sẽ muốn thêm một chén cơm.
Sau khi ăn xong vì báo đáp em ấy, tôi xin tự mình cầm chén đi rửa, rửa xong đi ra thấy em ấy đang nói chuyện điện thoại.
“Không cần, con có thể… dạ… mọi người chơi vui vẻ, không cần về sớm.”
Nói tới đây, em ấy đang đưa lưng về phía tôi chợt quay đầu, tôi giống như nghe trộm điện thoại bị bắt tại trận, xoa tay không biết làm sao.
Em ấy lại nói vài câu sau đó cúp máy.
Tôi cười ha ha đem giấy ném vào thùng rác, chỉ về phía khác của hành lang, hỏi:
“Phòng em ở đâu?”
Em ấy từ ghế sofa đứng lên, dẫn tôi đi tới một cửa một căn phòng, ngừng lại, mở cửa.
Tôi mang theo tâm tình tham quan đi vào, em ấy đi theo phía sau tôi, liền bật đèn, tôi nhìn chung quanh vài lần, cảm thấy phong cách lắp đặt trong phòng đặc biệt thích hợp với em ấy, đồ dùng trong phòng đầy đủ sạch sẽ nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn là người sinh hoạt rất có quy luật, phòng rất sạch sẽ ngăn nắp, con người em ấy cũng vậy, bạn bè có đột kích đến nhà cũng không sợ, không giống phòng của tôi, mỗi ngày đều rối loạn, nếu có người muốn tới, nhất định phải báo trước, để tôi kịp thu dọn.
Thực ra cũng không có gì đẹp, tôi bước mấy bước tới trước bàn sách rồi ngừng lại, đang muốn nói thì em ấy chợt bước bước dài tới cạnh tôi sau đó đưa tay về phía bàn, tôi theo hướng tay em ấy nhìn, chỉ thấy em ấy bụp một tiếng, đem khung ảnh úp xuống.
Tôi Ô một tiếng, cười trách nhìn em ấy: “Ai trong đó?” nói xong hai hàng chân mày nhíu lại.
Em ấy lắc đầu cười:
“Bí mật.”
Ô ô ô ô ô.
Tôi đưa tay dò xét, tay cầm khung ảnh, em ấy cũng không có ý buông ra, ánh mắt hai chúng tôi ở trong không khí chạm nhau, dường như giao chiến không có tiếng động, thái độ em ấy rõ ràng rất cứng, ánh mắt lại vô cùng ôn nhu.
Sau mấy giây tôi nhún vai, lấy tay ra.
Cái này, tôi mới nhớ, Hà Trừng đã từng nói cho tôi biết em ấy có người thích.
Nói vậy chính là người kia. Tôi cúi đầu nhìn mấy lần, trong lòng lòng hiếu kỳ đã chiếm đầy, nhưng cũng không dám hỏi.
Ở nhà em ấy xem mấy tập phim truyền hình, ngồi chém gió vài câu thời gian đã không còn sớm.
Em ấy tiễn tôi đến cửa tiểu khu, nói tạm biệt, nhìn theo tôi lên xe rời đi, xe chạy rất xa rồi, tôi quay đầu dường như còn có thể thấy em ấy đứng dưới ánh đèn đường, nhìn theo hướng của tôi.
Sau khi về đến nhà, tắm rửa xong, mẹ tôi mới vừa về, vừa tiếc nuối tối nay làm sao lại đánh lộn bài, vừa hỏi tôi hôm nay có đụng phải chuyện xui xẻo gì không.
Mẹ hỏi làm tôi bất chợt nghĩ tới khung ảnh kia, tôi nghĩ không thấy được người bên trong ảnh chụp có tính là không may không? Rõ ràng lúc đi vào phòng, tùy tiện đảo qua, tùy tiện cúi đầu có thể nhìn thấy…
A, thật hại não.
Cái tâm tình chán nản này vẫn bám lấy tôi, ở phòng khách ba đang uống trà xem tivi ủi xìu không có sinh khí, lúc tặng ông cà vạt, ông nặn ra ý cười thật khó coi, sợ sau khi nhận được ông liền lập tức cắt tiền tiêu vặt của tôi, tôi dở khóc dở cười.
Trở về phòng, trong đầu toàn là chuyện ảnh chụp.
Cho nên tôi đem phòng mình trở thành phòng của Hà Trừng, trong đầu bắt đầu tái hiện hiện trường, cái bàn ở chỗ này, giường ở chỗ này, khung ảnh thì đặt ở chỗ này.
Điện thoại chợt vang lên, cắt dứt mạch suy nghĩ của tôi, tôi lắc đầu cười nhạo chính mình với ý tưởng não tàn vừa rồi, móc điện thoại từ trong túi ra, thì ra là tin nhắn của Hà Trừng gởi cho tôi, một tiếng trước hỏi tôi đã tới chưa, vừa rồi mới gởi cho tôi dấu chấm hỏi.
Tôi vội vàng trả lời đến rồi, cũng giải thích là để điện thoại trong phòng không nghe thấy, em ấy nói Ừm, còn nói ngủ sớm.
Tôi nhìn ghi chép trò chuyện lại đờ ra.
Tóm lại!
Người trong hình!
Là ai!
Sau mười mấy phút xoắn xuýt, tôi cảm thấy tôi đặc biệt có bệnh, cầm cái túi sau khi trở về ném trên ghế lên, trong đầu vẫn là hình ảnh thứ trên tay Hà Trừng cầm, cảm giác mình bệnh tới đỉnh rồi.
Tôi A A A kêu lên vài tiếng, dúi đầu vào trong chăn.
Tôi rốt cuộc-đang-làm-cái-gì-vậy…
————————————
Tỷ đang ghen thôi mà :v
Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^