Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 281: Gia tộc Fujiwara
Editor: Nguyetmai
Sân bay quốc tế Haneda, Tokyo.
Lâm Châu lấy hành lý rồi xuống máy bay.
Cậu đến Nhật Bản lần này vì phải hoàn thành nhiệm vụ thực hành mà Giáo sư Trọc đã giao cho cậu.
Ngay khi vừa ra khỏi sân bay, Lâm Châu đã phải đứng sững lại.
Một đội xe Maxima màu đen, đỗ ngay ngoài sân bay, nhiều người đàn ông mặc comple đen, có khuôn mặt hung dữ đứng bên cạnh chiếc xe, trông vô cùng khoa trương.
Cảnh tượng ấy khiến cho những người xung quanh thi nhau nhìn ngó. Dàn trận khoa trương thế này chắc là đi đón ông lớn nào của tập đoàn đây.
Lâm Châu nhệch mồm, cậu quay người kéo hành đi sang hướng bên cạnh để tránh đội quân đón tiếp đó.
Tại sao lại phải trốn?
Bởi vì cậu vừa nhìn cái là biết ngay đây là trò của ai, cậu thấy xấu hổ, thấy hơi mất mặt.
Nhưng hai người mặc comple đen không biết từ đâu bước tới chắn trước mặt không cho cậu đi, họ giơ tay mời cậu đi qua bên kia.
Thôi vậy, giờ mọi người đều nhìn mình rồi, còn làm gì được nữa chứ!
Lâm Châu cũng không nói gì thêm nữa, cậu bước tới hướng mà họ chỉ.
Khi cậu đi đến bên cạnh một chiếc Toyota, cửa xe phía sau được mở ra.
Có một cô gái ngồi trong xe. Cô ta mặc một bộ kimono hoa văn nhỏ màu đen, tóc cuộn tròn phía sau. Xem ra rất để tâm đến cách ăn vận ngày hôm nay.
Cô gái này chẳng ai khác, chính là Fujiwara Sakura.
Fujiwara Sakura rất xinh đẹp, khi cô ta đổi sang một bộ trang phục nghiêm trang khiến cả người cũng trở lên nho nhã, điềm đạm hơn rất nhiều, mang lại cho người ta cảm giác về “một người phụ nữ Nhật Bản lý tưởng”.
Chẳng nhìn ra chút nào bộ dạng của một con người hung ác nữa.
Fujiwara Sakura vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình ý bảo Lâm Châu hãy ngồi xuống đó. Cậu làm theo lời cô ta ngồi vào trong xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Lâm Châu gãi đầu nhìn đội hộ tống trước, sau xe.
“Đâu cần “khua chiêng múa trống” như vậy chứ…”
“Đây là nghi lễ đón tiếp khách quý của gia tộc Fujiwara, cậu là chủ một phòng gym, về tiếp đãi theo cấp bậc sẽ tương đương với một phó ban trong chín ban của Liên minh, cậu biết như vậy là được rồi, OK?”
Fujiwara Sakura giải thích như vậy, còn có đúng người của chín ban đến đây có được tiếp đón giống như vậy không thì cậu không biết chắc.
Lâm Châu đảo mắt, tự nhủ trong lòng sao cậu không cảm thấy Liên minh coi trọng một chủ phòng gym như cậu chút nào, ngày nào họ cũng chỉ lừa gạt cậu, bắt cậu làm mấy việc nguy hiểm.
Fujiwara Sakura đưa tay chỉnh trang lại vạt áo, người hơi ngồi thẳng lên như đang ám thị điều gì, chỉ có điều hình như không ai nhận ra thôi.
Lâm Châu ngồi bên cạnh tiếp tục hỏi:
“Việc khai hoang mê cung trong nhà máy điện bỏ hoang xong rồi à?”
“Đã bước vào giai đoạn cuối cùng rồi, sau khi loại bỏ căn cứ của người ngoài hành tinh xong thì nhìn chung cũng chẳng có thêm phát hiện gì mới. Ước chừng chắc khoảng trước khi sang năm mới sẽ hoàn thành việc xây dựng toàn bộ cơ sở vật chất để mở cửa với bên ngoài.”
Fujiwara Sakura đáp.
“Ngoài ra, để ghi nhận màn trình diễn anh hùng của cậu trong mê cung, Liên minh đã quyết định bàn giao quyền vận hành mê cung này cho phòng gym Mầm Non của các cậu.”
Lâm Châu ngơ người, giao quyền vận hành mê cung cho phòng gym Mầm Non?
“Quyền vận hành là sao? Nó bao gồm những gì?”
“Chính là giao toàn bộ mê cung đó lại cho phòng gym Mầm Non của các cậu kinh doanh. Cậu có thể quyết định mức thu phí ra vào, phạm vi khai thác của người bên ngoài, cũng có thể tự mình tiến hành khai thác tài nguyên trong mê cung ở một mức độ nhất định.”
“Tất cả lợi nhuận sẽ thuộc về Liên minh Pokemon và phía Liên minh sẽ chi trả phí vận hành cho phòng gym Mầm Non cũng như một tỷ lệ lợi nhuận nhất định xem như trả phí quản lý cho phòng gym Mầm Non.”
Lâm Châu đã nghe “thủng”, chuyện này cũng giống như việc Liên minh để cho phòng gym của mình “thầu” lại toàn bộ cái mê cung vậy.
Đảo nhân tạo của Liên minh cách Tân Chử quá xa, nếu Liên minh tự mình quản lý thì chi phí sẽ rất cao nên họ đá luôn sang cho chủ phòng gym như cậu quản lý.
Mặc dù mình cũng có lãi, nhưng sao cứ thấy mình vẫn là thằng làm công…
“Thu nhập kiếm từ mê cung rất khá, cứ hễ có cửa nào định chặn việc kinh doanh mê cung là đều được “bôi trơn” hết. Nếu phòng gym Mầm Non có thể nhận được quyền vận hành mê cung thì nhất định không bị thiệt đâu, tôi khuyên cậu nên nhận vụ này.”
Fujiwara Sakura biết rõ tình hình nội bộ Liên minh hơn Lâm Châu nên mới bày mưu hiến kế cho cậu.
Lâm Châu gật đầu. Việc vận hành mê cung chắc không quá khó đối với cậu. Dù sao cậu cũng có người quen làm quan chức, muốn lập một đội ngũ kinh doanh chắc cũng không khó. Lần này quay về sẽ bàn bạc với Vương Hoa Thần xem sao.
“Không nói chuyện này nữa, hãy nói về nhiệm vụ lần này đi. Phía giáo sư không nói với tôi quá nhiều tin tức hữu ích. Chỉ bảo tôi hãy đến gia tộc Fujiwara ở Nhật Bản, lắng nghe yêu cầu của các cô và hỗ trợ mà thôi.”
Đúng vậy, nhiệm vụ mà Giáo sư Trọc sắp xếp cho Lâm Châu nhìn chung đều không cung cấp quá nhiều thông tin, giống như lần trước đến Bangkok, ông cũng chỉ bảo cậu đến tìm người hỗ trợ ở nơi đó, và người này sẽ trình bày tình hình cụ thể với cậu.
Nhưng điều này cũng bình thường.
Giáo sư tại Đại học Pokemon có trong tay nguồn tài nguyên sinh viên chính là nắm trong tay nguồn lao động xuất sắc nhất, nên ai cần ở đâu thì gửi người tới đó.
Tất nhiên, đây cũng là một cơ hội rất hiếm có đối với một huấn luyện viên bình thường.
Ví dụ, khi được gửi đến gia tộc Fujiwara để hỗ trợ thực hiện nhiệm vụ, nếu biểu hiện xuất sắc khéo khi lại có cơ hội được gia tộc Fujiwara tuyển vào làm việc luôn đấy chứ.
Cũng giống như một sinh viên đại học bình thường đi tìm việc làm, được giáo sư trong trường giới thiệu đến một vài doanh nghiệp lớn thực tập, biểu hiện tốt, làm được việc thì có khi lại được người ta xem trọng rồi giữ lại đó làm việc luôn.
Trong Đại học Pokemon, việc có một giáo viên hướng dẫn giỏi thật sự sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sinh viên.
Tất nhiên, điều này không có tác dụng quá lớn đối với Lâm Châu. Cậu là một chủ phòng gym nên cậu không cần những điều này. Nhưng có thêm nhiều cơ hội giao lưu, có thêm nhiều mối quan hệ vẫn luôn là chuyện tốt.
Fujiwara Sakura lắng nghe rồi lắc đầu.
“Đừng vội, chúng ta sẽ từ từ nói về nhiệm vụ sau. Đây không phải là chuyện có thể nói rõ ràng bằng hai, ba câu. Một số điều phải để cậu nhìn tận mắt thì cậu mới hiểu được.”
Ok, Lâm Châu nghe xong cũng không hỏi thêm nữa.
Không có chủ đề để nói chuyện nữa, chiếc xe chìm trong một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Fujiwara Sakura khẽ siết hai bàn tay đang vắt chéo trên đùi, cô liếc nhìn Lâm Châu, sau lại giơ tay vuốt gọn tóc mai, rồi lại ngồi thẳng người.
Tuy nhiên, ừm, nên im lặng thì vẫn cứ im lặng.
Lúc này, Lâm Châu lại đang ngắm nhìn phong cảnh Nhật Bản bên ngoài cửa sổ, thầm cảm thán nhiệm vụ thực hành cũng thích ghê, được hỗ trợ phí công tác tha hồ đi khắp mọi nơi.
Fujiwara Sakura ngồi bên cạnh chẳng biết tại sao lại hơi nghiến răng nghiến lợi. Đấy là còn may cô không biết Lâm Châu đang nghĩ gì, chứ nếu không chắc cũng cắn cho cậu ta một phát rồi.
Đoàn xe nhà Fujiwara chậm rãi lăn bánh trên đường lớn.
Từ sân bay Haneda đến thành phố Kofu, tỉnh Yamanashi phải đi mất ba giờ.
Fujiwara Sakura mặc một chiếc váy kimono hoa văn nhỏ nên lúc nào cũng phải ngồi thẳng người. Nếu chẳng may ngồi gập một cái thì form của trang phục sẽ bị hỏng, sẽ rất xấu, rất luộm thuộm.
Ngồi thẳng người liền tù tì tận ba tiếng mà không được nghỉ thì bất kỳ ai cũng đều thấy mệt mỏi. Fujiwara Sakura thấy người mình bắt đầu có hơi đau nhức rồi.
Vốn dĩ cô mặc đồ bình thường đến sân bay cũng được, nhưng cô đã cố tình mặc đẹp hơn một chút, tuy hình như chẳng có tác dụng gì, gần như chẳng có ai để ý đến cả…
Đoàn xe vừa đi qua đền Takeda, còn mấy phút nữa là đến nhà Fujiwara rồi.
“Tòa lầu nằm ở sườn núi trên đường đi ban nãy là đền Takeda đúng không, một vị võ sĩ nổi tiếng thời chiến quốc đó.”
“Ừ, đó là đền thờ Takeda Shingen*.”
(*) Takeda Shingen: Lãnh chúa (daimyo) của vùng Kai và vùng Shinano trong thời Chiến Quốc Nhật Bản, khi ở tuổi 49 ông là lãnh chúa duy nhất có thể ngăn chặn cuộc tiến công của Oda Nobunaga đến thủ đô Nhật vào năm đó. Oda Nobunaga là vị lãnh chúa sau này đã thống nhất Nhật Bản.
“Hiếm khi có cơ hội này, tôi muốn đi thăm thú thành phố Kofu, không biết có hướng dẫn viên người địa phương không?”
“Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đi tham quan.”
“Không cần phiền đến cô đâu, nếu như cô bận…”
“Không phiền gì cả, dạo này tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo.”
Lâm Châu vẫn đang trò chuyện với Fujiwara Sakura về phong cảnh và con người xung quanh. Xem ra cậu rất có hứng thú với nơi này.
Fujiwara Sakura nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ, tự cảm thấy hình như hôm nay không được vui như cô tưởng.
Tuy nhiên, khi đoàn xe dừng lại trước cổng nhà Fujiwara, Lâm Châu bất ngờ nói một câu như rất tình cờ thốt ra mà thôi.
“Hôm nay cô mặc đẹp lắm.”
Fujiwara Sakura khẽ run lên, nhưng không ai có thể nhận ra điều đó, cô bình thản đáp bừa một câu:
“Ừm.”
Tỏ vẻ thờ ơ, cô quay mặt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên, khi Fujiwara Sakura quay mặt đi thì trên mặt cô lại là biểu cảm cố kìm nén nhưng không được, khóe miệng khẽ cong lên, răng cắn nhẹ lên môi, phải khó khăn lắm mới kìm nén được, cô sắp vui đến phát điên lên rồi.