Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 282: Không chút nhân tính


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 282: Không chút nhân tính

Editor: Nguyetmai

Phù…

Lâm Châu thở dài một hơi.

Khen bừa quả nhiên lại đúng.

Từ lúc nãy cậu cứ thấy trong xe có một luồng sát khí, cậu còn tưởng mình đã chọc giận gì Fujiwara Sakura rồi.

Nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra tại sao.

Mãi đến khi xe đi qua đền Takeda, cậu nhìn thấy một cô gái mặc bộ kimono hoa văn nhỏ, đang chụp ảnh với khách du lịch để khoe bộ đồ đẹp của mình thì Lâm Châu mới chợt nghĩ ra ý tưởng thử khen bộ đồ của cô nàng xem sao. Ai ngờ lại có hiệu quả tốt vậy, giờ cảm thấy không khí đã dễ chịu hơn rồi.

Mặc dù không biết tại sao con người ác ôn này tự dưng lại tức giận, nhưng dù sao nói những lời hay luôn luôn là chuyện đúng đắn. Đây là địa bàn của cô ta, đừng có chọc giận cô ta là được…

Đoàn xe dừng trước cửa một căn nhà vườn.

Có một người đàn ông mặc comple đen bước đến mở cửa xe đón khách, Lâm Châu bước xuống xe, trước mắt cậu là một ngôi nhà vườn rất hoành tráng.

Cổng cao sân rộng, tường trắng ngói đen, cửa gỗ cột tre, đúng chuẩn nhà theo phong cách truyền thống của Nhật Bản.

Lâm Châu ngắm nghía xung quanh.

Ừm, tường bao hai bên sâu hút mắt không thấy điểm cuối.

Đây có lẽ là một gia đình danh gia vọng tộc.

Nếu một ngôi nhà tư nhân rộng lớn như này mà ở trong nước cậu chắc bị dỡ bỏ từ lâu rồi.


Mặc dù dinh thự này nằm ở rìa ngoài nhưng nó vẫn thuộc phạm vi của thành phố Kofu, nên nếu như không có “máu mặt” thì không xây nổi ngôi nhà này đâu.

Fujiwara Sakura dẫn Lâm Châu bước vào sân.

Đường mòn dẫn vào đầy ắp những hòn non bộ, cây tùng thấp sum suê xanh tốt, nước chảy róc rách dưới cây cầu gỗ nhỏ có thết sơn, ống dẫn nước bằng trúc, Lâm Châu men theo con đường đá giăng đèn lồng bằng đá hai bên đi vào bên trong.

Thỉnh thoảng lại có một con Pokemon ló đầu ra khỏi những cây tùng thấp, giương đôi mắt hiếu kỳ lên nhìn khách đến.

Lâm Châu thấy có một con Houndour và Houndoom đang đuổi theo nhau, chúng chạy cả qua trước mặt cậu. Một con Nuzleaf ngả mình, đánh một giấc trên chiếc đèn lồng đá.

Fujiwara Sakura thấy Lâm Châu đang nhìn các Pokemon bèn lên tiếng:

“Những Pokemon này đều mồ côi không có ai nuôi dưỡng, nên được mang về làm bạn chơi cùng với lũ trẻ trong nhà, nhằm dạy cho bọn trẻ cách thân thiết với Pokemon ngay từ nhỏ.”

“Khi bọn trẻ lớn rồi có thể chọn một Pokemon khởi đầu trong số này, tuy chúng không có tư chất bẩm sinh cao nhưng tình cảm dành cho nhau lại rất sâu đậm.”

“Môi trường như vậy thật sự rất tốt.”

Lâm Châu gật đầu.

Những gia tộc lớn trong Liên minh Pokemon thực sự khác với xã hội của dân thường, hoàn toàn giống như những người sống ở hai thế giới khác biệt.

Điều này không phải cứ có tiền là bắt chước được, từ cách giáo dục cho đến những thói quen hằng ngày, đó là sự tích lũy tỉ mỉ và cẩn thận của từng thế hệ trong gia tộc.

Tất nhiên, Fujiwara một gia tộc còn khá trẻ trong Liên minh, trước đây cũng không có danh tiếng gì. Chỉ đến đời ông nội của Fujiwara Sakura mới bắt đầu kéo danh tiếng của gia tộc lên, lập lên cái danh hiệu “xấu xa” của gia tộc Fujiwara.

Lâm Châu đi theo Fujiwara Sakura đi qua khoảng sân rồi bước vào gian nhà chính.


Bọn họ đi trên hành lang bằng gỗ dài rồi dừng lại bên ngoài một căn phòng.

Fujiwara Sakura gõ nhẹ cánh cửa gỗ kéo, sau đó kéo cửa, dẫn Lâm Châu vào trong.

Trên lớp chiếu tatami, đặt một chiếc bàn thấp và mấy tấm bồ đoàn. Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên một trong các tấm bồ đoàn, khuôn mặt ông rất nghiêm túc, tóc điểm hoa râm, mình mặc bộ kimono màu đen dành cho nam.

Người đàn ông cầm cọ lông, miết mực rồi viết thư pháp trên giấy chuyên dụng.

Fujiwara Sakura bước lên cùng Lâm Châu và ngồi xuống tấm bồ đoàn. Giọng điệu có phần lạnh lùng:

“Thưa cha, đây là người được Liên minh Pokemon gửi đến để hỗ trợ, chủ phòng gym Mầm Non, Lâm Châu.”

Khi khách đến thăm, trước hết phải chào hỏi với chủ nhà. Đây là nghi thức.

Người đứng trước mặt cậu là cha của Fujiwara Sakura, chủ nhân hiện tại, người chèo lái gia tộc Fujiwara, Fujiwara Kazuhiko.

Fujiwara Kazuhiko đặt cây bút xuống và ngước lên nhìn Lâm Châu. Biểu cảm vẫn không thay đổi.

Ông ta nói vài lời, Fujiwara Sakura ngồi bên cạnh dịch cho Lâm Châu nghe.

“Tiếng Trung của tôi không tốt lắm nên phải để Sakura phiên dịch, mong cậu thông cảm. Chào mừng Liên minh đến thăm, ở đây nếu có điều gì không thoải mái thì xin cậu cứ nói ra. Việc tiếp đãi khách giúp khách thấy thoải mái thì Fujiwara chúng tôi làm được.”

“Tôi cũng không biết rõ về nhiệm vụ của Liên minh lần này, chuyện này Sakura đang phụ trách nên hai người thảo luận với nhau là được rồi.”

Khuôn mặt Fujiwara Kazuhiko vẫn cứ cứng nhắc khiến người ta thấy ông ấy rất nghiêm túc, nói chuyện cũng kiểu như làm theo thông lệ vậy, cũng không tỏ ra quý mến gì với Lâm Châu. 

Điều này cũng đúng thôi. Đây là chủ nhân của gia tộc Fujiwara, một nhân vật lớn có máu mặt trong Liên minh Pokemon và đồng thời chắc cũng là một vị huấn luyện viên cấp Thiên Vương.


Còn với thân phận hiện tại của Lâm Châu, dù Fujiwara Sakura có nâng cậu lên giới thiệu là chủ phòng gym thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Bạn muốn lấy thân phận chủ phòng gym đến đây và mong gia tộc Fujiwara tiếp đón sao?

Đừng hòng.

Lâm Châu bây giờ chỉ là một sinh viên được Đại học Pokemon phái đến để làm nhiệm vụ hỗ trợ mà thôi.

Thân phận của cậu còn kém xa so với Fujiwara Kazuhiko, họ căn bản không cùng một đẳng cấp.

Nhìn là thấy đó chỉ là nghi thức, chủ nhà lúc nào cũng biết vị khách đến nhà mình là ai.

Fujiwara Kazuhiko nói hai ba câu coi như đã gặp mặt Lâm Châu, chuyện còn lại đều giao cho Fujiwara Sakura sắp xếp.

Lâm Châu không làm phiền ông ta thêm nữa mà cùng Fujiwara Sakura rời khỏi phòng. Fujiwara Sakura đưa Lâm Châu đến căn phòng đã được sắp xếp cho cậu.

Phòng rất rộng rãi và sạch sẽ.

Có người đã giúp Lâm Châu mang hành lý tới đây rồi.

“Cậu ở phòng này nhé, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi xem vị trí nhà tắm và nhà vệ sinh. Căn nhà này hơi rộng nên có thể sẽ bị lạc đường.”

Chậc chậc, nghe mà xem, một căn nhà có thể đi lạc được.

Khoe giàu nhẹ như không, đúng là không có tí nhân tính nào mà.

“Nếu cậu bị lạc, thì có thể tìm người làm để hỏi, ngoài ra còn có một vài thành viên trong băng đảng cũng sống ở đây. Nhìn bọn họ có vẻ hơi hung dữ nhưng đều là người tốt.”

“Ngoài ra, cái thư phòng vừa rồi, nếu cậu không có việc gì thì hạn chế đừng vào đó. Người đó không thích bị ai làm phiền.”

Fujiwara Sakura dặn dò Lâm Châu một số chuyện.


Lâm Châu gật đầu, nhìn cô, trong lòng có một việc thắc mắc không biết có nên hỏi hay không. 

“Có chuyện gì vậy?”

Fujiwara Sakura rất nhạy bén, nhìn cái biết ngay Lâm Châu hình như có chuyện muốn nói.

“Không có gì.”

Lâm Châu lắc đầu.

“Không có gì mới lạ đấy.”

Fujiwara Sakura tiến lên một bước ép sát Lâm Châu, nhìn cậu chằm chằm.

“Có chuyện gì thì nói ra đi, tôi không thích úp úp mở mở.”

Lâm Châu không còn cách nào khác ngoài dang tay ra và hỏi:

“Cô… có mâu thuẫn gì với cha mình à?”

Ban nãy Lâm Châu có để ý thấy thái độ của Fujiwara với cha mình hình như rất lạnh lùng.

“…”

Fujiwara Sakura bị á khẩu. Cô không ngờ Lâm Châu sẽ hỏi điều này, cô im lặng một lát.

“Thực ra chuyện này cũng không phải bí mật gì, nhưng để sau có thời gian tôi sẽ kể với cậu. Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi làm quen với các căn phòng khác trước đã.”

Lâm Châu gật đầu. Thực ra đi xoi mói chuyện nhà người khác như vậy cũng không hay ho gì, đợi lát nữa lái chuyện này đi là xong rồi.

Chuyện này kết thúc tại đây, Fujiwara Sakura tiếp tục dẫn Lâm Châu đi làm quen trong nhà.

Hai người đi dạo trong nhà mà không phát hiện ra có một đôi mắt ở góc phía sau hành lang đang lén nhìn bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.