Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 280: Đặc vụ kết nối
Editor: Nguyetmai
Không dạy được rồi! Không dạy được rồi!
Cái thứ con nít ranh này tạo phản rồi!
Lâm Châu tức giận đá một phát vào rìa núi, tay túm lấy cằm nhìn chằm chằm con Larvitar, tức đến nỗi cứ rung chân liên tục.
Cậu nhóc cảm nhận được từng luồng khí lạnh sau lưng nên bất giác run người, nó quay lại thì bắt gặp biểu cảm giận dữ của Lâm Châu.
Có lẽ nó sợ Lâm Châu tức giận thì sau này nó sẽ không được ăn những quặng đá ngon lành này nữa cho nên cậu nhóc đã vô cùng miễn cưỡng khi lấy ra một viên quặng, đôi chân ngắn nhỏ làm tư thế chuẩn bị rồi lon ton đi đến chỗ Lâm Châu và đưa viên quặng đá lên bên cạnh mồm cậu.
Cái dáng vẻ chủ động như đang nói với cậu: “chỉ cho cậu liếm một miếng thôi, không được ăn nhiều đâu.”
Lâm Châu chộp lại viên quặng.
Larvitar ngẩn ngơ nhìn hai cái tay ngắn tũn của mình trống không, nó ngồi phịch xuống đất, khoanh chân lại, làm bộ ấm ức, tự kỷ.
Lâm Châu tự nhủ, mày ấm ức cái gì, thế này chẳng xứng với cái danh “hậu duệ bạo chúa sa mạc” gì cả.
Nhưng con Larvitar tự kỷ một lúc thì thấy cách này không hiệu quả, nó lại bật dậy, dạng rộng hai cái chân ngắn tũn của mình, nhảy vọt lên rồi phi mạnh đến chỗ Lâm Châu.
Lâm Châu bị sốc, cậu không cảm nhận được uy nghiêm của “bạo chúa sa mạc” nhưng đã cảm thấy ngực mình đau tức, hóa ra là bị cái mông của nó ngồi lên nên cậu cảm nhận được sức nặng của “bạo chúa sa mạc” trước tiên.
“Khụ khụ, sao tên nhóc như mày lại nặng thế, xuống ngay, xuống ngay.”
Larvitar nào có thèm để ý đến cậu, nó hầm hè rồi vươn móng vuốt ra cướp lấy quặng đá.
Lâm Châu chịu thua nó rồi, cậu nhét quặng đá vào mồm nó rồi nhanh chóng đuổi nó đi.
Cậu nhóc lấy được số quặng đá rồi thì mới thỏa mãn trèo xuống khỏi người Lâm Châu, hai cái móng vuốt nhỏ đầy ắp quặng đá, nó vui vẻ lon ton chạy đi.
Lâm Châu nằm phờ trên mặt đất, tự nhủ bọn trẻ con giờ càng ngày càng khó quản.
Nhưng Larvitar này vẫn còn tốt chán, chỉ được coi là hơi bướng xíu thôi. Pokemon sơ sinh khá dễ thân thiết với con người và cũng dễ để lấy được sự tin tưởng của chúng.
Ngược lại…
Lâm Châu chạm vào Pokeball đặc biệt ở thắt lưng, bên trong có con Luxray đã bị bắt lại trước đó.
Cậu đã bắt được con Luxray này đến này đã ba, bốn tháng rồi. Sắp được nửa nửa năm, thời gian cũng đã khá dài nhưng tiến độ thuần hóa nó của Lâm Châu vẫn là con số 0, không chút tiến triển nào cả.
Một con Pokemon hoang dã đã trưởng thành, lại còn đạt cấp Quán Chủ.
Bản thân nó chắc chắn cũng thuộc tầng lớp đầu đàn trong quần thể của nó, một con Pokemon có tuổi đời và trải nghiệm như vậy đâu dễ “lừa” như những Pokemon sơ sinh.
Lâm Châu đã cố gắng kết nối với nó nhiều lần, nhưng kết quả không khả quan, mềm mỏng không được, cứng rắn cũng không xong nên cậu chỉ còn cách nhốt nó trong PokeBall.
Mỗi ngày đều tiếp xúc với nó, đợi đến khi thuần hóa được nó rồi thì mới dùng được.
“Em lại thu nạp thêm Pokemon mới nữa rồi.”
Một cái đầu hói bóng láng xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Châu. Giáo sư Trọc không biết đã đến sân tập tự lúc nào.
Lâm Châu hơi ngơ người.
“Giáo sư, lâu rồi không gặp.”
Kể từ khi cậu hết kỳ nghỉ và quay lại trường thì đây là lần đầu tiên gặp Giáo sư Trọc, nghe nói thấy ấy lúc trước cứ bận việc gì đó ở ngoài trường suốt.
“Larvitar à…”
Giáo sư Trọc quan sát cậu nhóc đang ôm đống quặng đá gặm nhấm ở chỗ xa.
Giáo sư Trọc cảm thán:
“Có mắt nhìn đấy, vận may cũng khá lắm. Thu nạp được toàn những “mầm non” có tiềm năng, nhớ đào tạo chúng cho tốt, đừng hủy hoại chúng.”
Lâm Châu tự nhủ, thầy đến để nói với em mỗi việc này thôi à?
Mặc dù Giáo sư Trọc là giáo viên hướng dẫn của bọn họ nhưng phần lớn thời gian đều là Lâm Châu và Triệu Thiến tự học. Lúc đầu thì Giáo sư Trọc cũng có xuất hiện nhưng sau đấy thì Lâm Châu không thấy ông ấy đâu nữa.
Thường thì khi Giáo sư Trọc xuất hiện là nhất định có chuyện gì đó.
Lâm Châu đứng dậy.
“Có chuyện gì vậy giáo sư? Lại có nhiệm vụ ạ?”
Giáo sư Trọc gật đầu.
“Đúng vậy, có một nhiệm vụ thực tế muốn giao cho em.”
Nhiệm vụ thực tế là thường là một cơ hội kiếm tín chỉ đối với sinh viên. Sau khi tốt nghiệp thì phần tín chỉ là một phần quan trọng trong phụ lục của CV, nó giống như một bước đệm nếu bạn muốn vào được chín phòng ban.
Nhưng với thân phận của Lâm Châu thì cậu không quá cần thiết số tín chỉ này. Cậu cũng không định vào chỗ đó, cậu có phòng gym của mình, cũng không thua kém gì chín phòng ban cả.
Tuy nhiên, Lâm Châu vẫn sẽ chấp nhận các nhiệm vụ thực tế mà Giáo sư Trọc giao cho cậu. Đây là sự khiêm tốn cơ bản nhất cho một người học sinh.
Người thầy luôn hết lòng với học trò của mình, chưa kể thành tích hiện tại của Lâm Châu vẫn chưa bằng thầy được.
Nhiệm vụ thực tế, một mặt là bài kiểm tra ứng dụng thực hành kiến thức của Đại học Pokemon dành cho sinh viên. Một mặt, cũng giúp cho sinh viên tích thêm thành tích cho phần phụ lục của mình.
Lâm Châu không quá quan tâm đến phần sau. Tất cả chỉ là kiểm tra cấp độ của bản thân thông qua nhiệm vụ. Tất nhiên, miễn là nó không tệ như lần trước khi mà đi đối đầu với Pokemon trong truyền thuyết là được.
Lần cuối trước nói là điều tra về môi trường. Cậu còn tưởng rằng mình chỉ trở thành người tiên phong về môi trường. Nhưng không ngờ lại đụng độ với tổ chức thợ săn và Pokemon trong truyền thuyết, chẳng giống với những gì đã nói trước đó cả.
“Giáo sư, thầy nói đi ạ. Cần em đi đâu? Nội dung nhiệm vụ thực tế là gì?”
Giáo sư Trọc xoa cái đầu bóng láng của mình rồi nói:
“Nhiệm vụ lần này không khó, cũng chỉ phái em đi hỗ trợ thôi.”
Nhiệm vụ thực tế phần lớn là nhiệm vụ hỗ trợ. Theo mối quan hệ của gia sư, chỗ nào thiếu người, chỗ nào thiếu người làm việc thì thường sẽ điều sinh viên qua đó.
Dù sao cũng là một sinh viên mới, thiếu kinh nghiệm, nếu để sinh viên một mình thực hiện nhiệm vụ thì có hơi hà khắc nên giáo viên thường không yên tâm. Cho nên chủ yếu đều là các nhiệm vụ hỗ trợ, để sinh viên đến giúp đỡ, theo bên đó học tập kinh nghiệm.
Chuyến đi Bangkok lần trước của Lâm Châu cũng là một nhiệm vụ hỗ trợ.
“Gần đây, hành động của các tổ chức thợ săn rất bành trướng. Trong những tháng gần đây, chúng thường cả gan lẻn ra khỏi mê cung và xuất hiện trong xã hội dân thường.”
Tổ chức thợ săn do một nhóm những phần tử phạm pháp lập lên, là một khối u cạnh tranh với Quân đội Liên minh đã bị buộc vào Mê cung và sống dựa dựa vào Mê cung.
Vì lợi ích bất hợp pháp của chúng, cho dù chúng sử dụng Pokemon hay đối xử với con người, đều vô cùng tàn nhẫn.
Lần trước Lâm Châu đã chứng kiến cách thức đẫm máu của chúng, một đống Electrode bị ép uống thuốc rồi tự nổ đó, bọn thợ săn sử dụng Pokemon như một dạng mặt hàng tiêu dùng.
“Gián điệp “nằm vùng” trong Bàn Tay Vàng cho biết gần đây tổ chức này sẽ có một động thái quy mô lớn.”
Do đó, chúng ta phải chuẩn bị để bao vậy chúng trước.
Nhưng trước đó cần có người kết nối với bên gián điệp để lấy về thông tin địa điểm và hành động cụ thể của chúng.
Lâm Châu đã hiểu đại khái những gì Giáo sư Trọc nói.
Đây hình như là muốn để cho cậu làm đặc vụ kết nối với bên gián điệp?
“Tại sao thầy lại muốn em làm việc này, việc này sao không tìm một người có chuyên môn ạ?”
“Không, chỉ là vừa hay bên ý đang thiếu người thôi.”
Lâm Châu bĩu môi, OK, dù sao nó cũng không quá nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận với lũ thợ săn là được rồi.
“Vậy, nhiệm vụ lần này phải đi đâu ạ?”
“Nhật Bản.”