Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 279: Larvitar thích ăn quặng đá


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 279: Larvitar thích ăn quặng đá

Editor: Nguyetmai

Vài chục năm…

Lâm Châu suy nghĩ một lúc.

Vài chục năm nữa không khéo cậu đã râu tóc bạc phơ, mắt mờ chân chậm, có khi còn phải chống gậy rồi mất…

Vài chục năm nữa thì tôi còn chơi cái khỉ gì nữa! Để nó đấy làm vật báu gia truyền cho xong!

“Mấy chục năm nữa thì không được. Có cách nào tăng tốc hơn không?”

“Đây là một phương pháp khoa học nghiêm ngặt. Tôi nào có thể tăng tốc cho cậu được.”

An Khả đảo mắt và suy nghĩ. Sau đó với lấy cuốn sổ và cây bút trên bàn.

“Tuy nhiên, nếu cậu muốn sử dụng càng sớm càng tốt, chúng ta có thể chọn cách không vội vàng xây dựng một kho số liệu gen toàn diện, có thể chọn bắt đầu khai thác và giải mã từ một số đoạn trọng điểm.”

“Làm như vậy có cần nhiều thời gian không?”

“Tùy vào may mắn, nhưng Serperior của cậu cần ở lại chỗ tôi để hỗ trợ thí nghiệm, nếu không mình tôi không có cách nào để giải mã gen được cả.”

“Được, không thành vấn đề.”

Lâm Châu gật đầu.

Serperior đã đột phá lên cấp Quán Chủ.

Hệ thống năng lượng của bản thân nó đã đi vào ổn định, mỗi ngày chỉ cần luyện tập thêm là đã tương đối ổn định.


Mặc dù con Serperior khá là “chảnh chó”, nhưng nó có tính kỷ luật cao hơn Lugia con và Mimikyu. Tương lai dài về sau Lâm Châu vẫn có thể yên tâm về sự phát triển của nó.

“Vậy Serperior sẽ tạm thời gửi ở chỗ cô, tiện thể phiền cô chủ dạy nó thêm kiến thức về thực vật học nhé.”

Pokemon chủ chiến của Lâm Châu vẫn còn đủ. Vai trò chính của Serperior là công việc hậu cần, cung cấp quả thần kỳ. Mỗi tuần bảo An Khả gửi lại cho cậu là được rồi, không có vấn đề gì lớn cả.”

“Cậu chẳng biết ngại gì cả, tôi có nói muốn dạy nó à?”

An Khả vứt cho cậu một cái lườm.

“Cậu còn có yêu cầu gì thì nói hết một lần luôn đi. Ví dụ như có yêu cầu gì về chức năng của quả không, cái gì cũng được. Tôi sẽ thử chỉnh sửa trọng điểm theo những yêu cầu của cậu.”

Yêu cầu gì cũng được? Lâm Châu đầu óc chấn động.

“Thế có loại nào mà ăn vào phát là đột lên lên cấp Thiên Vương luôn không?”

“???”

“Cô chả bảo có yêu cầu gì thì cứ nói ra mà.”

“Hừ, sợ là cậu đang “đi vào rừng mơ bắt con tưởng bở đấy”!”

An Khả không thèm để ý đến Lâm Châu nữa, cô thấy cậu ta ra ngoài một chuyến rồi quay về thì càng ngày càng ngang hơn.

Mặc kệ Lâm Châu nằm mơ giữa ban ngày, việc giải mã kho gen cứ tạm quyết vậy đã.

Lâm Châu sẽ để Serperior ở lại Cửu Nguyệt Ốc một khoảng thời gian. Hướng nghiên cứu chính là phát triển một loại quả thần kỳ có hiệu quả mạnh hơn thông qua việc chỉnh sửa gen.

Đúng vậy, cuối cùng Lâm Châu vẫn đặt mục tiêu chính vào việc cải thiện quả thần kỳ.


Serperior bây giờ có thể tạo ra quả thần kỳ mỗi ngày vì nó đã đột phá đến cấp Quán Chủ.

Nếu người ngoài mà nghe thấy sẽ coi đây là một hiệu suất cung cấp tài nguyên vô cùng khủng rồi.

Nhưng với Lâm Châu mãi mãi vẫn không đủ, vì cậu cần nuôi quá nhiều Pokemon.

Hơn nữa, những Pokemon mà Lâm Châu nuôi lâu đều đã ăn quen quả thần kỳ, nên quả thần kỳ cũng đã bị khai thác đến cấp độ cao nhất rồi.

Cũng phải nghĩ lại là mấy con Pokemon chỉ trong có một năm ngắn ngủi mà dã bị “lôi xềnh xệch” đến cấp Quán Chủ, tốc độ này gấp mấy lần so với người bình thường rồi!

Nhưng dù đồ có tốt đến đâu cũng có giới hạn của nó. Bây giờ quả thần kỳ đã đạt đến giới hạn của nó rồi, nó không còn tác dụng lớn trong việc giúp các Pokemon của Lâm Châu có thể thăng cấp được nữa. Thứ cậu cần bây giờ là một nguồn tài nguyên đào tạo tốt hơn nữa.

Nếu không còn nữa thì cậu chỉ còn cách tự mình phát minh ra, cũng giống như bây giờ.

Lâm Châu giao việc này lại cho An Khả còn mình thì lại quay về phòng gym một chuyến. Lúc này Tô Bạch đang trực ở phòng gym còn những người khác đều quay về trường đại học Pokemon để học, cứ hai tháng sẽ thay người một lần.

Việc ở phòng gym cũng không nhiều lắm, chủ yếu là nhận lời thách đấu của người thách đấu và hướng dẫn các học viên mà thôi.

Độ hot của người thách đấu phòng gym qua đi thì hiện tại có rất ít người đến đây.

Về việc dạy học thì cần Tô Bạch lộ diện, một tuần cũng chỉ dạy có hai, ba lần. Chủ yếu là chia sẻ những kinh nghiệm của bản thân mình.

Các môn học khác đều được các giáo viên do ban Giáo dục mời tới để dạy các kiến thức cơ bản trong giáo trình.

Mặc dù hầu hết các giáo viên này đều tốt nghiệp các trường cao đẳng, nhưng họ không được biên chế trong chín phòng ban nên thuộc vào các giáo viên ngoài biên chế. Nhưng dù sao họ cũng là huấn luyện viên nên hiểu biết nhiều hơn dân thường ở mặt đào tạo Pokemon. Hơn nữa đều là các giáo viên chuyên môn nên dạy rất bài bản và chuyên nghiệp.

Lâm Châu cũng đã quan sát tình hình, nhóm học viên này tiến bộ cũng rất nhanh, có mấy người cuối năm nay là có thể “tốt nghiệp” và trở thành huấn luyện viên được rồi.


Chuyện này cũng đúng thôi, học phí đắt như vậy, những người có thể đến đây theo học thì chắc chắn gia đình không thiếu tiền, có đủ nguồn tài nguyên lại có được phương pháp đúng đắn nên tiến bộ nhanh là điều dĩ nhiên.

Lâm Châu ở lại phòng gym vài ngày để hiểu về tình hình của phòng gym. Cũng khá yên tâm vì không có chuyện gì, tiện thể cậu đều quay về nhà với người thân hằng ngày.

Một tuần sau đó.

Lâm Châu lên máy bay quay lại đảo nhân tạo Liên minh, quay về trường và tiếp tục lên lớp.

Những ngày tiếp theo đều khá bình thường.

Lâm Châu trở lại cuộc sống chỉ có hai điểm đó là thư viện và sân tập.

Theo kế hoạch trước đó của Lâm Châu, lần này cậu sẽ trở lại trường và trấn tĩnh một thời gian.

Một mặt để đúc rút kinh nghiệm, một mặt là để bổ sung thêm kiến thức cho bản thân, giúp bản thân tiến bộ hơn.

Cậu cứ trải qua những ngày bình dị như vậy được hai tháng.

Hai tháng sau.

Tại sân tập sau núi của trường Đại học Pokemon.

“Buông ra, đã nói là chỉ được chọn một thôi, không được ăn gian.”

Lâm Châu chộp lấy một viên quặng đá rồi ra sức kéo về phía mình.

Còn đầu bên kia.

Larvitar dùng móng vuốt nhỏ của nó bám chặt lấy viên quặng đá không chịu buông, nó nhe nanh nhếch miệng hù dọa Lâm Châu.

Đồng thời cậu nhóc còn ngậm trong mồm một viên, kẹp dưới nách hai viên, nhìn đến là buồn cười. 

Lâm Châu dùng hai tháng tại Đại học Pokemon để thuần hóa con Larvitar này.


Cậu nhóc này không sợ người lắm nhưng cũng không thích quá thân mật với người lạ. Nhưng Lâm Châu đã phát hiện ra một sở thích của nó.

Nó thích thu thập một số quặng có “vị” hiếm, nhưng không nỡ ăn mà chỉ cất đi, thi thoảng lại lôi ra liếm một chút mùi vị của chúng.

Cậu nhóc này…

Lâm Châu cảm thấy rất thú vị, vì vậy cậu đã mua một số quặng hiếm để giúp cậu thuần hóa nó.

Nó mà ngoan ngoãn nghe lời và luyện tập thì sẽ cho nó liếm một cái.

Hôm nay đã hoàn thành một giai đoạn đào tạo nên cậu định tặng nó một viên mang về mà từ từ liếm.

Nhưng chỉ một phút sơ sẩy đã bị tên nhóc này tung cát rồi cướp hết sạch quặng đá!

Rõ ràng không muốn làm chú cún ngoan nữa mà định tạo phản với Lâm Châu đây mà!

“Tốt nhất là mày nên nhanh chóng buông móng vuốt nhận lỗi, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Lâm Châu nghiến răng đe dọa nó.

Nhưng chẳng có tác dụng mẹ gì.

Ánh mắt căm phẫn kia của Larvitar nhìn chằm chằm Lâm Châu, rõ ràng nó có ý không chịu đầu hàng.

Nó muốn tất cả chỗ quặng đá này!

Rõ ràng nó muốn sống chết bảo vệ chỗ quặng bé xinh này và đối đầu bằng được với thế lực ác ôn Lâm Châu!

Lâm Châu dẫu sao cũng chỉ là một con người, lấy đâu ra sức mạnh bằng được Pokemon, huống chi lại là một còn dai sức như Larvitar.

Cậu không kiên trì được bao lâu thì đã bị nó cướp sạch chỗ quặng trong tay rồi.

Larvitar vừa chộp được đống quặng đã lanh lẹ quay người ấn chúng xuống đất, lắc cái mông nhỏ của mình và phóng ra một ánh mắt giữ của dành cho Lâm Châu, không cho phép cậu lại gần những viên quặng nhỏ bé của nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.