Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 266: Đi ngủ đây, bye bye!
Editor: Nguyetmai
Khói dày đặc và những đám mây lửa cháy rừng rực.
Trải qua hai lần càn quét của Mind Blown, nơi xảy ra trận đánh đã trở thành một vùng hoang tàn.
Charizard bay trên bầu trời cố đập cánh để xua đi làn khói đen dày đặc.
Trong cái hố sâu.
Bóng dáng con dị thú Ultra đã không thấy đâu nữa, nó đã bị chính Mind Blown của mình nổ cho tan tành.
Còn phía bên kia có một dáng người màu hồng đang nằm trong hố, trông vô cùng nổi bật giữa quang cảnh.
Lục Minh cho Charizard hạ cánh xuống.
Cậu ta đi đến bên cạnh cái hình người màu hồng đó thì mới nhìn rõ, thì ra là một bộ giáp màu hồng đang bao bọc lấy một người ở trong đó.
Bộ giáp màu hồng lắc lư, Ditto thu nhỏ dần lại, quay về hình dáng cái đai lưng.
Lâm Châu xuýt xoa bóp cái eo lưng của mình rồi đứng dậy.
Cậu đã khởi động khả năng phòng thủ đến giới hạn, vừa có Disguise, vừa có lá chắn Confusion bảo vệ, lại có cả hộ giáp Ditto giảm bớt chấn động nữa.
Tất cả đã giúp giảm sức mạnh tấn công đi rất nhiều, vậy mà Lâm Châu vẫn rất thảm, bị hất bay ra ngoài, va đập đến nỗi toàn thân đau nhức.
Lâm Châu may mắn thoát chết, bắt đầu đứng đó thả lỏng gân cốt, vặn vẹo vài động tác thể dục.
Lục Minh sốc tới mức á khẩu không biết nói gì nữa.
Cậu đang chứng kiến cảnh tượng gì đây?
Một huấn luyện viên trung cấp, thực sự đã giết một con dị thú Ultra cấp Thiên Vương! Đã thế cậu ta lại chẳng bị làm sao, vẫn đang sống nhăn răng ở kia!
Cảm giác bây giờ của Lục Minh chính là nghi ngờ cậu ta gian lận nhưng lại không có chứng cớ.
M* nó! Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ!
Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, chính mắt cậu ta đã chứng kiến Lâm Châu làm thế nào khiến con dị thú Ultra kia nổ mất xác.
Vô cùng hợp tình hợp lý, không có gì không đúng cả.
Chi là kết quả này khiến người ta nhất thời không tiếp nhận nổi. Cậu ta vẫn còn có thể giữ được mạng sống!
“Cậu có biểu cảm gì thế?”
Lâm Châu quay lại và nhìn thấy vẻ mặt rối bời của Lục Minh, cậu ta có vẻ rất mong chờ cái chết của mình thì phải.
“Không có gì, cậu có bị thương không?”
“Vẫn ổn đây nè.”
“Có cần phải đi kiểm tra không?”
“Được hỗ trợ thanh toán chi phí không?”
“…”
Lục Minh im lặng một lúc, tự nhủ có mấy đồng bạc mà cậu cũng tiếc hả?
Nhưng vẫn gật đầu.
“Được hỗ trợ thanh toán chi phí.”
“Vậy được, cho tôi kiểm tra hai lần nhé.”
“…”
Cậu thật sự đủ rồi đó nha…
Trong lòng Lục Minh kinh ngạc, trước đó cậu còn thấy Lâm Châu này khá bình thường và rất dè dặt. Bây giờ, đột nhiên cậu lại cảm thấy cậu ta chẳng biết khách khí chút nào, chuyện như thế mà cũng nói ra được.
Tại sao?
Tất nhiên, vì tâm trạng Lâm Châu vẫn chưa bình tĩnh lại được, đầu óc căng như dây đàn của cậu vẫn chưa buông lỏng lại được. Khi mọi người ở trong trạng thái nguy cấp thì sẽ luống cuống chân tay còn Lâm Châu thì luống cuống mồm miệng.
Ranh giới sống chết như thế, sao có thể nói không hề sợ sệt được.
Lúc đó Lâm Châu cảm nhận được vụ nổ sắp sửa chạm tới mũi cậu rồi, quả thực sự sống cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc.
Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ. Chả biết ban nãy cái dây thần kinh nào của cậu kích hoạt nhầm mà cậu lại bốc đồng xông lên quyết sống mái với con dị thú Ultra đó chứ?
Nói gì mà muốn bảo vệ thành phố của mình, thực sự coi mình là một anh hùng luôn rồi. Hầu hết các anh hùng đều hy sinh tính mạng của mình, nhưng Lâm Châu không làm nổi chuyện như vậy, chuyện này sẽ không có lần sau.
Lâm Châu thầm nghĩ, coi như bỏ qua lần bốc đồng này. Lần sau ai thích xung phong làm quân cảm tử thì kệ người ta. Tóm lại cậu sẽ không làm nữa đâu, hành động này không phù hợp với lý thuyết phát triển ổn định của cậu.
Lục Minh nhìn Lâm Châu và nói:
“Tôi sẽ báo cáo trung thực với Liên minh Pokemon lần này, tôi sẽ không giành công lao của cậu. Chính cậu là người một mình giết chết được con dị thú cấp Thiên Vương ở đây. Liên minh sẽ thưởng cho cậu.”
Lục Minh nói như vậy chắc vì nghĩ đến câu hét “đừng cướp công của người khác” ban nãy của Lâm Châu.
Lâm Châu đồng ý bừa, căn bản cậu cũng không quá để ý đến chuyện này.
Phần thưởng của Liên minh, hơ hơ, cậu lại biết thừa là cái gì rồi.
Lại là huân chương chứ gì! Cậu có mấy cái rồi, đã quá quen với trò này, cũng sắp làm được thành bộ sưu tập rồi!
Lâm Châu thầm nghĩ, Liên minh Pokemon là đồ keo kiệt!
Nhưng lần này cậu cũng không phí công mạo hiểm, thực ra vẫn có được thu hoạch bất ngờ.
Trong quá trình vụ nổ vừa nãy, có một thứ gì đó đã bị thổi bay và đập vào người cậu.
Trong vụ nổ kiểu đó mà vẫn có thứ không bị làm sao thì chứng tỏ nó cũng không hề đơn giản. Cậu bảo Ditto gói nó lại, giấu ở trong thắt lưng.
Cậu sẽ không tự giác đi giao thứ đồ tốt mình nhặt được cho Liên minh đâu, vì Liên minh cũng đâu có điều khoản nào quy định như vậy.
“Quay về thôi, cũng không còn sớm nữa rồi.”
Lâm Châu lấy điện thoại di động ra xem giờ. Cậu nói một cách rất bình tĩnh rồi quay người đi về hướng ra.
Lục Minh nhìn vẻ mặt có thể bình tĩnh được sau khi giết chết một con dị thú cấp Thiên Vương mà nể phục. Nếu là cậu chắc cậu đã mừng đến phát điên, đi khoe khoang với cả thế giới rồi.
Lục Minh nhìn bóng lưng của Lâm Châu thầm cảm thán gã đàn em còn trẻ tuổi này, không những thực lực mạnh mà còn can đảm hơn người, còn biết kiềm chế cảm xúc của mình, vô cùng lợi hại.
Trong vài năm nữa cậu ta chắc chắn sẽ tìm được chỗ đứng trong Liên minh.
Về phần Lâm Châu, người đang đi phía trước, cậu đang bận cầm điện thoại trên tay, giữa đêm khuya tag tất cả người trong nhóm chat phòng gym.
Lâm Châu: “Mau online đi! Mau ra đây nào! Chủ phòng gym của các bạn vừa mới cho một con Pokemon cấp Thiên Vương nổ tan tành! Có ảnh có bằng chứng thật luôn!”
Lưu Lạc: “Giỏi, đang mộng du mà cũng gửi WeChat được?”
Cao Bác: “Nếu ai mắc bệnh tiểu đường thì lùi lại chút đi, đừng để cậu ta nếm được vị ngọt. Ai bị nóng trong thì lên đi…”
Tô Bạch: “…”
Kim Ân Tĩnh: “Đêm hôm khuya khoắt, cậu đang nằm mơ đó hả?”
…
Ngoài Lưu Lạc bị lệch múi giờ, mấy con “cú đêm” còn lại vẫn chưa ngủ. Thẩm Khánh Minh và Vương Hoa Thần không thấy trả lời, chắc ngủ mất rồi.
Lâm Châu: “Tôi nói dối các cậu làm gì. Có cả ảnh thật việc thật cơ mà. Mọi người nhìn đi.”
Sau đó cậu ta gửi tới một bức ảnh.
Tô Bạch: “…”
Lưu Lạc: “Đây là cái hố lớn mà. Con Pokemon cấp Thiên Vương của cậu đâu?”
Lâm Châu: “Nổ tan xác rồi.”
Tô Bạch: “…”
Cao Bác: “Ngủ đây, bye bye.”
Lưu Lạc: “Ngủ đây, bye bye.”
Kim Ân Tĩnh: “Ngủ đây, bye bye.”
…
Lâm Châu đọc tin nhắn mà tức nổ mắt. Cái lũ “chim nhại” này có thể đùa vui hơn chút được không? Chả trách mình làm được một chuyện lớn như vậy cả đám không ai tin!
Thôi vậy, không làm mấy chuyện vô ích này nữa, chẳng vui gì cả.
Lâm Châu cất điện thoại đi, cùng Lục Minh nhanh chóng quay về nơi mọi người tập hợp.
Khi họ trở về khu lều thì thấy cả đội đang nhìn theo hướng họ đi ra, chờ đón họ quay về.
Dù gì ban nãy khi nhìn thấy hai đám mây hình nấm được tạo thành từ hai vụ nổ cách nhau có mấy phút khiến lòng ai nấy đều kinh hãi, hoảng sợ.
Bây giờ thì tốt rồi, hai người họ đã trở lại an toàn, người không việc gì thì mọi thứ đều ổn.
Nhóm người của Ban Công tác Mặt trận đến đón Lục Minh quay về, có người còn khóc nữa!
Nghe nói đội trưởng của họ ở lại đó một mình chống lại con dị thú Ultra, có khả năng sẽ hy sinh không quay về. Họ nghĩ nhiều đâm ra suy sụp, nhưng những giọt nước mắt đó cũng là cảm xúc thật của họ.
Lâm Châu đứng bên cạnh gãi đầu nhìn cảnh tượng đó. Có được những đàn em đáng yêu như này thật tốt! Có thể tận hưởng cảm giác được người khác sùng bái, nhìn lại lũ “chim nhại” ở phòng gym thì…
Fujiwara Sakura đi đến chỗ Lâm Châu, nhìn Lâm Châu bình an vô sự trong lòng cô có chút kích động.
Cô giơ hai tay lên nhưng lại đặt xuống, chỉ chào hỏi cậu để che đi động tác ban nãy của mình.
“Có vẻ như cậu đã nắm bắt tốt cái cơ hội chỉ có 50% thành công của mình.”
“Không, còn đơn giản hơn tôi nghĩ, tôi còn chưa dùng sức mà nó đã ngã xuống rồi.”
Lâm Châu vung tay, giờ mà không “chém gió” thì đợi đến lúc nào?