Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 265: Tự mình hại mình


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 265: Tự mình hại mình

Editor: Nguyetmai

Fujiwara Sakura rời đi.

Lâm Châu lấy PokeBall rồi thả Braixen ra ngoài và chạy về chỗ cái hố được tạo ra sau vụ nổ.

Charizard bay trên bầu trời, Lục Minh cầm một quả bóng thủy tinh tròn trong tay, nhìn xuống con Blacephalon đang từ từ khôi phục lại cái đầu to của nó ở trong hố.

Bên tron quả cầu thủy tinh khảm một chuỗi gen hình xoắn ốc, phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, ánh sáng của quả cầu cùng với ánh sáng từ viên đá quý đeo trên lưng con Charizard chiếu rọi lẫn nhau.

Nếu Lâm Châu nhìn thấy cảnh này thì cậu chắc chắn sẽ biết nó dùng để làm gì.

Tiến hóa Mega!

Thông qua hiệu ứng kỳ diệu của một cặp đá tiến hóa Mega, các Pokemon có thể thần giao cách cảm với con người, do đó kích hoạt tiềm năng của các Pokemon để bộc phát ra sức mạnh phi thường!

Việc sản xuất đá tiến hóa Mega nằm trong tay của gia tộc Ngự Long, Lục Minh là một nhân vật xuất sắc trong lớp trẻ của gia tộc nên đủ điều kiện sở hữu một viên.

Muốn tu luyện đá tiến hóa Mega còn khó khăn hơn rất nhiều so với việc luyện tập chiêu thức. Vì đây là một dạng năng lượng siêu mạnh nhưng lại không ổn định.

Nhưng một khi đã thành thạo, nó hoàn toàn có khả năng nâng sức mạnh của Pokemon lên một tầm mức mới và có được sự thay đổi không thể tưởng tượng được.

Lý do lúc đầu Fujiwara Sakura không quản đường xa lặn lội tới đây nhất định đòi bằng được đá tiến hóa Mega cũng vì giá trị này của nó.

Lục Minh phải để Charizard tiến hóa Mega rồi mới thử đối phó với con dị thú Ultra này.

Tuy nhiên.


Khi Lục Minh đang cầm đá tiến hóa Mega trên tay định cho Charizard tiến hóa thì lại thấy Lâm Châu xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Lục Minh ngơ người!

“Cậu quay lại làm gì?”

Là một thành viên của Ban Công tác Mặt trận, hăng hái tham gia chiến đấu trong các chiến tuyến chống lại tổ chức thợ săn nên Lục Minh đã quen với sự sống và cái chết.

Trong tình huống nguy hiểm này phải hy sinh tính mạng bất ngờ là một chuyện dễ hiểu và cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Cậu là người của gia tộc Ngự Long. Cậu có thể không tuân theo lệnh của Ban Công tác Mặt trận, nhưng cậu không thể để con dị thú nguy hiểm này tiến vào thành phố.

Nhưng tại sao Lâm Châu lại xuất hiện ở đây? Rõ ràng đã kêu cậu ta trốn đi rồi cơ mà!

Thân phận của cậu ta là chủ phòng gym thì quả thực phải chịu trách nhiệm bảo vệ người dân và thành phố nằm trong phạm vi hoạt động của phòng gym, nhưng cái chức danh chủ phòng gym này, ai cũng biết chỉ là giơ mặt chịu đánh mà thôi.

Một huấn luyện viên trung cấp, một sinh viên vào Đại học Pokemon chưa đầy nửa năm.

Cậu ta làm gì có khả năng bảo vệ được thành phố này. Cái chức danh “chủ phòng gym” này chỉ là một chức vụ nhằm hoàn thiện thủ tục hành chính trong việc hợp tác giữa Liên minh và các nước, và cậu ta chỉ là một chủ phòng gym “bù nhìn” mà thôi.

Lúc này kể cả cậu ta có bỏ chạy thì cũng không ai nói gì, vì năng lực của cậu ta chưa đủ. Sao có thể đặt trách nhiệm bảo vệ thành phố lên đầu một sinh viên trẻ sinh ra trong giới dân thường và chưa cả tốt nghiệp cơ chứ?

Có thể làm một điều đáng xấu hổ như vậy thì Ban Công tác Mặt trận nuôi 10.000 binh sĩ là uổng phí sao, mất mặt lắm!

“Lùi lại! Đó không phải là thứ cậu có thể đối phó!”

Lục Minh lo lắng hét lên.


“Cái đầu lớn” của con dị thú Ultra đã khôi phục lại hoàn toàn, và dường như cuộc tấn công có thể được bắt đầu lại bất cứ lúc nào. Vị trí bây giờ của Lâm Châu rất nguy hiểm!

Nhưng Lâm Châu không sợ chết, vẫn cứng đầu tiến gần nó hơn!

Con Blacephalon trong hố sâu lúc lắc cái đầu và uốn cong cơ thể thành một góc lạ thường. Nó dường như đã nhìn thấy Lâm Châu đang tiếp cận mình.

Blacephalon vươn tay ra, gỡ “cái đầu to” vừa khôi phục xuống.

Nguy rồi!

Trái tim Lục Minh chợt lạnh, cậu biết mình không kịp đến cứu viện nên chỉ biết cắn răng cưỡi Charizard lao nhanh tới, dự định tấn công đòn trí mạng vào con quái vật đó trước khi nó kịp ném cái đầu của mình ra.

Lâm Châu đang đứng ở một vị trí mà Lục Minh không thể cứu kịp cậu được nữa. Gần như cậu ta toi đời rồi nhưng cũng không thể để cậu ta hy sinh uổng công. Một mạng đổi một mạng chắc cũng không thiệt.

Lục Minh nghĩ như vậy rồi lao xuống.

Nhưng

Ở phía bên Lâm Châu đột nhiên quát lên giận dữ.

“Cút! Đừng có đến cướp công!”

Lục Minh ngơ ngác không biết cậu ta vừa nói cái gì nhưng cũng thắng Charizard đang lao xuống lại.

Cũng chính trong khoảnh khắc đó, chiêu thức Mind Blown của con Blacephalon được ném ra, bay vèo về phía Lâm Châu.


Dị thú cấp Thiên Vương.

Một vật thể phát nổ mạnh ngang với bom hạt nhân.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Châu cảm nhận sâu sắc được cái chết đang cận kề với cậu.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, cậu đã chủ động chấp nhận rủi ro lớn, thật là mù quáng, quá sức mù quáng.

Nhưng con người luôn là vậy, có những lúc biết rõ nó sai trái nhưng vẫn lao đầu vào.

Nhưng nếu không dám thử thì sao có được kỳ tích.

Lâm Châu nhìn vào vụ nổ đáng sợ đang đến gần trước mắt mình. Đôi mắt cậu đang nhòe nước mắt vì sức nóng kinh khủng. Cậu không dám chớp mắt. Thời cơ chỉ đến trong giây lát nên cậu phải mở to mắt mới có thể chỉ huy được.

Đến rồi!

“Chính là lúc này!”

Lâm Châu hét lên!

Braixen đằng sau cậu bắt đầu bóp méo không gian, Hyperspace Hole bí ẩn và tối đen xuất hiện trước mặt cậu.

“Bùm!”

Mind Blown va chạm với Hyperspace Hole, những làn sóng nhỏ tỏa ra trong không gian, toàn bộ chiêu thức Mind Blown rơi vào trong cái hố đen rồi biến mất hút.

Cùng lúc đó, đằng sau con Blacephalon có một cái lỗ khác âm thầm mở ra, một vật thể phát nổ hỗn loạn lao ra khỏi miệng lỗ.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Blacephalon vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Nó chỉ thấy cái đầu của mình bị lỗ đen nuốt chửng. Nó ôm cái đầu đầy vẻ thắc mắc… Không đúng, bây giờ nó đã mất đầu rồi, và chắc cũng nhanh thôi nó sẽ chẳng vui nổi nữa.


Bởi vì, phía sau lưng Blacephalon, cái vật thể phát nổ đó đã đâm vào nó rồi phát nổ, có muốn tránh cũng không được!

“Bùm!”

Tiếng nổ to quen thuộc lại vang lên, mọi thứ xung quanh bị nuốt chửng, lửa và khói bụi cuộn lên sau vụ nổ quét sạch mọi thứ xung quanh.

Mind Blown của con Blacephalon là một chiêu thức tự gây tổn thương cho chính nó. Giống như chiêu Thất thương quyền, nếu như gây ra sát thương 100% cho đối thủ thì mình cũng tự chịu tổn thương đến 80%.

Nếu bị trúng trực tiếp chính chiêu thức của mình, sát thương chồng sát thương, gây ông tự đập lưng ông, “niềm vui” nhân đôi, thế phải hỏi nó xem có vui nổi nữa không?

Uy lực siêu mạnh của vụ nổ đã khiến con Blacephalon bị nổ tan tành, sao có thể trụ nổi cơ chứ.

Dù là thân thể một Pokemon cấp Thiên Vương cũng không trụ được, huống hồ cú nổ của con Blacephalon này là một nghệ thuật, một “pháp sư” trong không gian sáu chiều* chuyên gây sát thương thì nào chịu được vụ nổ kiểu này.

(*) Ý chỉ Blacephalon, đến từ chiều không gian khác.

Gần như cơ thể con Blacephalon bị nổ tan tác rồi mất dạng trong ánh lửa ngay lập tức.

Một dị thú Ultra cấp Thiên Vương lại bị chính đòn tấn công của mình tiêu diệt.

Mặc dù Blacephalon đã bị tiêu diệt ngay tức khắc trong cú nổ nhưng quá trình sau cú nổ ấy vẫn diễn ra, ánh lửa và sóng xung kích vẫn tiếp tục quét ra xung quanh.

Lâm Châu nhanh trí nên đã sớm lấy Mimikyu ra chắn trước mặt mình.

Đồng thời, Braixen cũng tạo ra vô số bức tường lá chắn như hoa sen nở, tạo thành một lớp phòng thủ vững chắc.

Làn sóng dữ dội nhất của sóng xung kích quét qua, Mimikyu kích hoạt đặc tính Disguise, bóng ảo đổ xuống, hấp thụ sạch sẽ sức mạnh của làn sóng xung kích, chặn đứng được làn sóng có lực sát thương mạnh nhất sau vụ nổ.

Những đợt sóng còn lại và lửa cháy va vào tường chắn của Braixen, khiến từng lớp tường vỡ nát.

Cuối cùng tàn dư của vụ nổ hất tung bọn Lâm Châu ra ngoài, khói đen dày đặc bao trùm tất cả, đám mây hình nấm bốc lên và nhuộm đỏ cả bầu trời một lần nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.