Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 264: Uy lực cấp độ hạt nhân


Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 264: Uy lực cấp độ hạt nhân

Editor: Nguyetmai

Mind Blown* là chiêu thức độc quyền của con Blacephalon.

(*) Mind Blown (chiêu thức): đầu phát nổ.

Đầu của con Blacephalon được tích tụ từ những quả pháo bất ngờ, cơ bản giống với một quả bom với sức công phá cực lớn.

Nó có thể ném đầu của nó rồi cho cái đầu nổ tung theo ý muốn của mình.

Lục Minh và Thiệu Thiên có thể không biết, nhưng Lâm Châu biết con Blacephalon có một chiêu như vậy.

Uy lực khủng khiếp, tấn công bừa bãi, phát nổ tại chỗ.

Blacephalon chính là đại diện cho sự phát nổ.

Tuy nhiên, uy lực của chiêu thức này khi được thực hiện trong thế giới thực còn kinh khủng hơn nhiều so với những gì Lâm Châu tưởng tượng.

Sức mạnh của vụ nổ này cơ bản chẳng kém gì sức mạnh của một quả bom nguyên tử cỡ nhỏ khi phát nổ, nhưng phạm vi khuếch tán không quá lớn và không có bức xạ.

Khói bụi tan dần, người ngoài hành tinh đã hoàn toàn biến mất.

Nơi này không hề bị san phẳng mà “chỉ” xuất hiện một cái hố sâu khoảng hơn mười mét mà thôi.

“Thứ này, chúng ta không đối phó với nó được.”

Fujiwara Sakura nhìn cảnh tượng hoang tàn để lại sau vụ nổ, lẩm bẩm đầy lo lắng.

Lục Minh đang cưỡi Charizard bay trên trời nhìn xuống dưới, vẻ mặt rất khó coi.

Sức mạnh hủy diệt như vậy, nếu đánh vào một thành phố đông dân…

Hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi!

Không ngờ trong đống dị thú Ultra lại có con có lực sát thương kinh khủng đến vậy.


Nếu người ngoài hành tinh sử dụng loại Pokemon này để ném bom vào thành phố thì loài người không có cách nào hữu dụng để ngăn chặn cả.

“Nghe rõ không, Lục Minh, nghe rõ không, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời.”

Trong tai nghe của Lục Minh vang lên tiếng nói của bộ chỉ huy. Trong chiến dịch này, sau khi hệ thống trạm thu phát tín hiệu được thành lập cậu ta đã liên lạc với bộ chỉ huy và chụp ảnh lại toàn bộ quá trình gửi đến trụ sở.

Tất nhiên vụ nổ ban nãy trụ sở cũng đã chứng kiến.

“Đây là Lục Minh, đã nghe rõ.”

“Đội trưởng Lục Minh, lần này nhất định phải mang được con dị thú Ultra mới này về dù nó còn sống hay đã chết.”

Bộ chỉ huy hạ lệnh cho Lục Minh phải mang được con Blacephalon này về.

Vụ nổ mạnh khiến họ khó lòng bình tĩnh và rất muốn có mẫu vật để nghiên cứu về điều này.

Lục Minh cưỡi Charizard rẽ khói bay xuống… lao xuống cái hố kia!

Hả?!!

Nhưng Lục Minh chỉ lao được một nửa thì phanh lại đột ngột!

Chỉ thấy trong hố sâu, cơ thể của Blacephalon đang lắc lư, và một cái đầu mosaic hoàn toàn mới đang từ từ mọc ra.

Loài dị thú Ultra kyf lạ này lại không hề hấn gì khi bị bao trùm bởi một vụ nổ lớn như vậy.

Còn bên cạnh nó, Thiệu Thiên và Eevee của cậu ta đang nằm ngất trên mặt đất, trên người có những vết bỏng do vụ nổ gây ra, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Ở trung tâm của vụ nổ nhưng chỉ bị bỏng sơ sơ như vậy là đã lớn mạng lắm rồi. Cũng may có Aurora Veil giữ lại cái mạng này cho cậu ta.

Tất nhiên, cũng nhờ con Charizard của Lục Minh đã kích nổ cái đầu lớn ngay thời khắc quan trọng, không để nó va chạm trực tiếp với bức màn cực quang nên cũng gián tiếp cứu được cái mạng của Thiệu Thiên.

Có điều tuy bọn họ vẫn còn sống, nhưng cái uy lực kia cũng vẫn còn tồn tại.

Lục Minh không suy nghĩ nhiều, Charizard sà xuống và cắp lấy Thiệu Thiên cùng Eevee chạy ra khỏi đó.

Cậu ta không dám ở lại đây lâu hơn nữa. Con dị thú Ultra kia lại đang kết tụ một cái đầu mới, đến lúc đó lại có thêm một quả bom nguyên tử “đầu to” ném qua đây thì bọn họ đỡ sao được khi không còn Aurora Veil.

Charizard bay ra khỏi cái hố sâu rồi bay đến nơi nhóm Lâm Châu đang ẩn náu, ném Thiệu Thiên cho họ, Lục Minh nói:

“Mọi người đưa cậu ta đi đi, quay lại tìm đội của tôi, tìm đội kỹ sư, tất cả cùng đội chính tập hợp lại, sau đó nhanh chóng quay lại lối vào mê cung.”

Fujiwara Sakura nghe thấy vậy thì nheo mắt lại.

“Cậu muốn làm gì?”

“Tôi phải ở lại đây giải quyết con dị thú Ultra này.”

“Ê, khẩu khí lớn đó, cậu có sống mà quay về nổi không?”

“Hê hê.”

Lục Minh không tranh cãi với Fujiwara Sakura nữa.

Bộ chỉ huy yêu cầu cậu ta phải đem được con dị thú Ultra đầu to này quay về, bất kể nó còn sống hay đã chết. Thật ra cậu ta chẳng quan tâm việc hoàn thành được nhiệm vụ này hay không.

Chẳng phải cậu ta cố chấp khi nhất định phải nghe theo lệnh của bộ chỉ huy mà chịu chết ở đây trong khi kẻ địch rõ ràng mạnh một cách bất thường.

Khi một đám người ở bộ chỉ huy đưa ra cái mệnh lệnh ngu ngốc này thì bọn họ cũng là một lũ ngu si, Lục Minh cũng chẳng thèm coi họ ra gì nữa.

Lý do cậu ta chọn ở lại đây vì bên ngoài lối vào mê cung kia là một thành phố đông đúc với hơn chục triệu dân.


Cậu ta có thể bỏ đi, mặc kệ cái quả bom nguyên tử “biết đi” kia tự sinh tự diệt hoặc đợi cứu viện đến.

Nhưng nếu lúc này nó mà chạy ra bên ngoài kia, chạy tới thành phố Tân Chử…

Nếu một “quả bom hạt nhân” đầu to rơi xuống khu vực trung tâm thành phố thì sẽ không phải chuyện đùa nữa.

Mình phải ngăn chặn và tiêu diệt nó ngay tại đây!

Lục Minh đã có một kế hoạch, nếu thực sự còn không được nữa thì cậu phải dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng của mình.

Là một thanh niên trẻ xuất sắc trong gia tộc Ngự Long, Lục Minh may mắn có được “đặc sản” của gia tộc.

Mặc dù bây giờ cậu không quá rành về việc sử dụng nó, nhưng cũng nắm được những cái cơ bản nhất như vậy là đủ rồi. Cậu cảm thấy mình có thể lấy nó ra để chiến đấu được.

“Dẫn cậu ta đi đi, mọi người cũng rời đi đi.”

Lục Minh nói xong liền cưỡi Charizard bay lên lần nữa, sẵn sàng quay lại ứng chiến với con Blacephalon.

Fujiwara Sakura kéo Lâm Châu ra hiệu bảo cậu rời đi.

“Nghe theo lời cậu ta, đi thôi.”

Cô nghĩ một người thông minh như Lục Minh sẽ không đi làm mấy chuyện nộp mạng vậy đâu. Nếu không làm được thì cậu ta cũng sẽ không cố chấp đối phó với Blacephalon.

Vậy nhưng bỗng nhiên.

Lâm Châu nhìn vào cái hố sâu, suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Cô quay về tập trung cùng mọi người trước đi.”

Fujiwara Sakura nghe vậy liền kinh ngạc.

“Cậu lại định làm cái trò gì vậy?”

“Tôi có cách giải quyết con dị thú Ultra đó.”

“Cậu có cách, cậu lại có cách, cậu lúc nào cũng nghĩ ra cách. Cậu có thể bớt bớt mấy cái cách của cậu lại được không!”

“Những gì cô nói không hợp lý.”

“Vậy thì hãy nói điều gì đó thực tế đi. Cách của cậu có bao nhiêu phần thắng.”

“Năm, sáu phần…”


“Thế thì hay rồi, bốn, năm phần còn lại là cậu chết chắc. Bốp. Over. Còn có gì muốn nói nữa không?”

“Cô nói như vậy cũng không hợp lý.”

“Đừng nói nhiều nữa, quay về với tôi, đừng có gây thêm rắc rối nữa.”

“Tôi là chủ phòng gym Mầm Non.”

“Thế thì cậu lại giỏi quá, mau quay về với tôi.”

“Người nhà tôi vẫn ở Tân Chử. Nếu không giải quyết nó ngay ở đây thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Fujiwara Sakura mím môi, hồi lâu sau mới lên tiếng.

“Nhưng cậu ở lại làm gì, ở đây có Lục Minh lo rồi, cậu ta có thể đối phó với con dị thú Ultra đó.”

“Cô cũng nhìn thấy rõ ràng Lục Minh cũng không đủ tự tin.”

“Cậu cũng vậy mà.”

“Nhưng tự mình làm tôi mới thấy yên tâm.”

“Cậu đúng là khiến người ta không ưa nổi.”

“Chưa chắc đâu.”

Lâm Châu mỉm cười rồi nói tiếp:

“Đi đi, cô có thể trốn ra xa để ngắm mây hình nấm, tôi sắp sửa trình diễn rồi đây.”

Fujiwara Sakura muốn nói nhưng không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ biết buông một câu:

“Giữ gìn cái mạng của cậu đó.”

Sau đó, Fujiwara Sakura lôi Thiệu Thiên như lôi xác một con chó chết quay về tìm đội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.