Đọc truyện Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon – Chương 256: Đâu đâu cũng là bẫy
Editor: Nguyetmai
Lục Minh chỉ vào bức ảnh trên màn hình chiếu và nói:
“Cảnh tượng trong mê cung đằng sau cánh cổng đá đại khái là như vậy. Những vết tích nọc độc rõ ràng là do lũ dị thú Ultra gây nên.”
“Hôm nay chúng ta sẽ vào khai hoang mê cung này. Vì vậy tôi nhắc nhở những người không có kinh nghiệm hãy chuẩn bị trước tâm lý và biết mình sắp phải đối mặt với những gì.”
Hầu hết 10 người trong nhóm này chỉ được huấn luyện trong Ban Công tác Mặt trận và chưa thực sự phải đối mặt với người và thú dị giới Ultra bao giờ.
Dù sao ngoài cuộc chiến trên biển Thái Bình Dương vào sáu tháng trước thì con người chưa có cơ hội thực chiến với lũ người ngoài hành tinh bao giờ.
Nhưng dù sao họ cũng là những huấn luyện viên trung cấp, cũng được coi có chút thực lực nên ít nhiều họ vẫn có kinh nghiệm chiến đấu nhất định.
“Nọc độc của đám dị thú này rất đáng sợ. Hãy mang theo thuốc giải độc thuốc trị bỏng phòng khi cần dùng đến.”
“Ngoài ra, nếu các bạn gặp phải người ngoài hành tinh và trong tình thế bắt buộc phải giao chiến thì nhất định phải nhớ rằng, người ngoài hành tinh không thể thích nghi với bầu khí quyển của chúng ta, đối với chúng không khí chính là cực độc nên chúng luôn phải đeo mặt nạ phòng độc. Đây chính là một điểm yếu của chúng. Nếu có cơ hội, hãy phá hủy mặt nạ phòng độc của chúng trước.”
“Ngoài ra…”
Lục Minh thao thao bất tuyệt rất nhiều thứ, nội dung chủ yếu là phải làm thế nào khi chạm trán người và thú ngoài hành tinh.
Phía trước một hàng người đang nghiêm túc lắng nghe, Lâm Châu ngồi hàng sau thì thầm hỏi Fujiwara Sakura:
“Hôm nay mọi người sẽ vào mê cung hả?”
Fujiwara Sakura lườm cậu một cái.
“Không, mà là “chúng ta” sẽ vào mê cung trong hôm nay.”
“…”
Lâm Châu im lặng.
“Sao thế? Có gì sai à?”
Fujiwara Sakura mỉm cười hỏi.
“Tất cả đều sai bét! Các người muốn làm gì thì cứ làm, muốn vào mê cung thì cứ vào, liên quan gì đến tôi? Mắc mớ gì mà phải lôi tôi vào cùng? Đã thế còn không ai thông báo với tôi cả.”
Lâm Châu vẻ mặt đau khổ.
“À ừ, hôm qua Lục Minh bảo tôi nói với cậu chuyện này mà tôi quên mất.”
Fujiwara Sakura làm như đột nhiên nhớ ra.
“Cô cố tình đúng không?”
Khóe miệng Lâm Châu giật giật, cô gái này đúng là thù dai thật.
“Sao có chuyện đó được.”
Fujiwara Sakura chớp mắt nói, bộ dạng đó không có chút sức thuyết phục nào cả.
Lâm Châu cảm thấy đau đầu, chỉ làm một chủ phòng gym quèn thôi mà cũng khổ quá!
Fujiwara Sakura bên cạnh ngồi xích lại gần.
“Tôi nói với cậu này, không phải tôi gài cậu mà là chuyến đi này cậu không muốn cũng phải đi. Phòng gym Mầm Non là mũi nhọn trong việc đối ngoại của Liên minh với quốc gia này, có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào đó.”
“Lần này việc Tân Chử xuất hiện dấu vết của người ngoài hành tinh đã kích thích vô số người. Trong trường hợp này, thân là người quản lý của phòng gym mà cậu không đưa ra động thái nào, cứ im ỉm, các lãnh đạo cấp trên nhất định sẽ tức giận, lúc ấy cậu chết chắc.”
“Tôi hiểu hết những đạo lý này, tôi chỉ đang nghĩ xem là ai đã “đào” cái hố này cho mình thôi.”
Lâm Châu thấy sao cái chức chủ phòng gym này cứ như bị gài bẫy vậy. Ban đầu ai đã nói với cậu làm chủ phòng gym chỉ cho đủ thủ tục thôi ấy nhỉ?
Sự nguy hiểm của việc khai hoang mê cung là điều mà ai cũng biết. Trong một môi trường sinh thái hoàn toàn xa lạ, bạn không thể biết được trình độ của những Pokemon hoang dã ở trong vùng đất đó.
Nếu là nơi những Pokemon cấp thấp tụ tập thì còn dễ chứ lỡ như là nơi sinh sống của đám Pokemon cao cấp thì coi như “trúng thưởng” luôn, không khéo còn không có đường trở về.
Do đó, khai hoang một mê cung là một việc thực sự rất nguy hiểm.
Hơn nữa, bây giờ có người ngoài hành tinh trong đó nên mức độ nguy hiểm càng tăng lên gấp bội.
Chẳng có ai thích rỗi hơi mà đi mạo hiểm cả. Cao thủ thì sống mà thất thủ thì chết. Người có giỏi đến mấy cũng không dám nói bản thân chưa bao giờ thất bại.
Nhưng bây giờ khi nghe Fujiwara Sakura nói vậy, Lâm Châu cảm thấy như cậu chẳng có sự lựa chọn nào khác.
“Đi khai hoang mê cung phải có thù lao chứ nhỉ. Đừng nói với tôi vì tôi là chủ phòng gym nên đến đây lao động công ích nhé.”
Lâm Châu biết mình chẳng có con đường nào khác nên cậu cố gắng đòi chút lợi ích.
“…”
Fujiwara Sakura im lặng một lúc không nói gì…
Lâm Châu nhanh chóng trợn trừng mắt.
“Đệt! Không phải chứ?!”
Fujiwara Sakura chỉ vào đám Lục Minh nói:
“Những người trong Ban Công tác Mặt trận được thưởng khi làm nhiệm vụ khai hoang, rất hậu hĩnh luôn…”
“Còn tôi với Thiệu Thiên, anh ta thế nào thì tôi không biết. Còn tôi tới đây giúp Ban Cảnh bị thu thập một ít tài liệu nên có các khoản trợ cấp đặc biệt.”
“Còn cậu, ừm…”
Lâm Châu nghe mà oán hận những muốn đấm ngực cho đỡ tức.
“Liên minh thiếu chút tiền này à?”
Fujiwara Sakura nhún vai.
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Chúng tôi là người của chín ban trong Liên minh. Số tiền này đều được phê duyệt chính thức qua tài vụ ở chín ban. Cậu là chủ phòng gym, không thuộc trong hệ thống…”
“Thế sao tôi phải đi khai hoang với các người?!”
Toàn gài bẫy nhau!
Không những nguy hiểm lại còn không có thù lao! Đi làm không công!
Lâm Châu nghĩ bụng lần này quay về phải nhanh chóng xúi giục đám Tô Bạch đi học thi lên mức trung cấp mới được. Đến lúc đó đem cái chức chủ phòng gym vứt sang cho họ làm là xong.
Fujiwara Sakura an ủi:
“Không sao đâu, Liên minh sẽ trao cho cậu huy chương danh dự “Người khai hoang”, đây là sự khen thưởng dành cho những người có đóng góp đáng kể trong việc khai hoang mê cung.”
“Trước đó tôi đã có một cái huy chương “Người cống hiến kiệt xuất Liên minh” rồi, giờ lại định trao thêm cái khác. Tôi cần nhiều huy chương làm gì? Sưu tập tem à?”
Toàn mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, Liên minh mở xưởng sản xuất huy chương hay sao vậy?
Lâm Châu hiện đang nghi ngờ nghiêm trọng về mục đích trao huy chương của Liên minh. Có phải vì bọn họ không đủ tiền, nên mới lấy huy chương ra đề lòe bịp mọi người hay không?
Đây có lẽ là suy nghĩ của những người theo chủ nghĩa thực dụng.
Lâm Châu không sinh ra trong gia đình huấn luyện viên thuộc Liên minh nên cậu không có khái niệm mình là người của Liên minh. Mấy cái huy chương vinh dự mà Liên minh trao không có chút tác dụng nào với cậu cả. Nó còn chẳng mang lại cảm giác cho cậu bằng điểm tích lũy trong thẻ hội viên của siêu thị dưới nhà nữa.
“…”
Fujiwara Sakura có thể nói gì nữa đây? Cô chỉ còn biết giúp Lâm Châu nghĩ thông một chút. Dù sao cậu cũng bị các lãnh đạo trong Liên minh “biết mặt” rồi, tóm lại nếu cậu làm những chuyện này thì người ta nhất định có ấn tượng về cậu.
“Sau khi vào mê cung, cậu hãy đi theo tôi, nhất định không được rời xa chỗ tôi, nếu không đừng trách tôi không quan tâm đến cậu.”
Tất nhiên, Fujiwara Sakura sẽ không để mặc Lâm Châu.
Thực ra cô cũng không biết thực lực cụ thể của Lâm Châu mà chỉ biết cậu là huấn luyện viên trung cấp, điều đó có nghĩa cậu sở hữu Pokemon cấp Tinh Anh.
Hơn nữa lần trước gặp, con Fennekin của cậu ta vẫn chưa đạt cấp huấn luyện viên mà chưa đầy một năm đã được cấp Tinh Anh rồi. Nếu tính ra thì tốc độ cũng vô cùng nhanh.
Nhưng trong mắt của huấn luyện viên cao cấp thì vẫn chưa đủ trình, vì khoảng cách giữa hai cấp bậc này là rất lớn.
Cho nên bản thân cô khi vào mê cung rồi nên bảo vệ cậu ta nhiều một chút, coi như để cậu ta dựa hơi mình lần này. Ha ha, đến lúc đó cậu ta lại không mang ơn cô chắc?
Đây là suy nghĩ của Fujiwara Sakura.
Nhưng cô ấy không hề biết Braixen của Lâm Châu bây giờ đâu phải chỉ vừa đạt được cấp Tinh Anh mà cấp năng lượng của nó sắp đạt đến cấp Quán Chủ rồi!
Hơn nữa, những Pokemon thực lực mạnh mà cậu sở hữu đâu chỉ có một con. Mimikyu, Servine, Milotic đều có thực lực rất mạnh, chúng hoàn toàn có thể đối phó được với những nguy hiểm thông thường bên trong mê cung.
Còn về cái con chim béo lười*, vui vẻ nào đó thì thôi đừng nhắc đến nó nữa, đúng là sinh ra ở vạch đích mà lại thích đi lùi về vạch xuất phát!
(*) Từ gốc của nguyên tác là Fat otaku, chỉ những fan manga, anime lười vận động, béo mập.